Không có gì bất ngờ, Thẩm Mặc ở nhà dưỡng bệnh đọc được báo cáo công khai kia, lập tức dâng sớ biện hộ, đồng thời theo thông lệ, liệt mình vào hàng ngũ quan viên có vấn đề ở nhà đợi xử lý.
Đây chẳng qua chỉ là thông lệ quan trường mà thôi, chẳng có ảnh hưởng gì, nhưng nếu có người nghiêm túc truy cứu thì tính chất khác hẳn, vì theo Đại Minh luật, quan viên đợi tội chưa tra rõ vấn đề không thể chuyển nhiệm, không thể thăng thưởng, đương nhiên không thể đình thôi.
Nếu trí nhớ không quá tệ, trước kia Trương Cư Chính cũng dùng loại tội danh kiểu này lui khỏi đình thôi, còn kéo Dương Bác xuống bùn.
Chỉ là đúng như Cao Củng lo ngại, lần trước Trương Cư Chính ra đòn bất thình lình, ván đã đóng thuyền, Dương Bác không vãn hồi được. Nhưng lần này đối phương có đủ thời gian ứng phó, ví như mau chóng minh oan cho Thẩm Mặc sau đó cử hành đình thôi.
Hơn nữa nội các thiếu người là sự thực, nếu Thẩm Mặc trì hoãn quá lâu, Từ Giai sẽ đưa thẳng Trương Cư Chính nhập các trước, khi ấy đã mất phu nhân lại thiệt quân, Thẩm Mặc chẳng có chỗ mà khóc.
Khi Thẩm Minh Thần đề xuất nghi vấn Thẩm Mặc trợn mắt nói:
- Ngươi cho rằng ta là ngươi à? Ta đâu ngốc tới mức đó?
Hai người là họ hàng, tuổi tác không chênh nhau nhiều, nên đôi khi nói chuyện có thể tùy tiện một chút.
Vương Dần nghe thế hỏi:
- Chẳng lẽ đại nhân sớm đã gài bẫy Trương Thái Nhạc?
Thầm nghĩ:" Nếu thế đúng là khẩu phật tâm xà."
- Không nên có lòng hại người, nhưng không thể không phòng người.
Thẩm Mặc thản nhiên nói:
- Khi đó ta dám đưa chủ ý cho hắn thì phải có cách giải quyết, nhưng nếu ta không muốn giải quyết thì cả Bắc Kinh này không ai giải quyết được.
- Tốt nhất là đừng để xảy ra nhiễu loạn gì.
Dư Dần lo lắng nói.
- Yên tâm, ta có chừng mực.
Tâm tình Thẩm Mặc đột nhiên sa sút:
- Ta không phải loại người bỏ công vì tư.
Thẩm Mặc vừa dâng sớ biện hộ, lập tức được đưa tới đô sát viện, vào giai đoạn thẩm tra. Ngay chiều hôm đó, nội các thông báo trì hoãn đình thôi, thời gian thông báo sau, Trương Cư Chính không kịp nghĩ vấn đề trong đó, vì hắn đang lo cuống lên..
Từ khi xảy ra vụ án quân nhu, Cao Diệu ở nhà đợi tội, hắn tạm quyền, đáng lẽ vào thời khắc này hắn phải một lòng nghe ngóng chiều gió. Nhưng đây là lần đầu tiên trong 20 năm sĩ đồ hắn có thể lấy thân phận đường quan thi triển tài hoa, hắn đợi quá lâu rồi, không muốn bỏ lỡ.
Cho nên hắn bắt đầu chỉnh đốn trong bộ, thi thành "khảo thành pháp", các ban phía dưới làm gì phải đăng ký hồ sơ, kiểm tra định kỳ, các quan viên làm việc gì phải đăng ký đúng sự thực, nếu không sẽ bị xử phạt.
Mọi người sợ hắn sắp nhập các nên nhịn cho qua, khiến hộ bộ công văn ra vào, bận hơn trước kia chục lần, nhưng không suy sụp mà còn bừng bừng sức sống, làm người ta phải nhìn bằng con mắt khác.
Song không thể thay đổi một sự thực, kho bạc trống rỗng, khoản nợ tới hạng, chi tiêu không được duyệt.
Nếu không hộ bộ hữu thị lang Từ Dưỡng Chính đã chẳng càu nhàu trong phòng trước mặt hắn:
- Tất cả sổ sách đã được kiểm chứng xác minh, khoản tiền cuối cùng đã bị binh bộ mang đi, hiện giờ vừa rỗng túi còn nợ ngập đầu, tiền công trình, tiền bổng lộc tháng sau đều là chuyện lửa cháy ngang mày, Thái Nhạc mau nghĩ cách đi.
- Không phải đã bảo hoãn tiền của binh bộ lại sao?
Trương Cư Chính cau mày.
- Ta hoãn nổi sao?
Từ Dưỡng Chính tức tối:
- Ai biết lão Dương Bác đó lên cơn gì, đã bảo chỉ chi trước một nửa, một nửa trả sau, nhưng ông ta dẫn binh sĩ tới kho cướp tiền, ta đi chất vấn thì ông ta trở mặt chối phắt.
Rồi oán tránh:
- Trước kia huynh phải lập văn tự mới đúng, lời nói gió bay tin sao được?
Trương Cư Chính chỉ còn biết cười khổ, Dương Bác thân phận địa vị ra sao, hắn là ai bắt người ta viết giấy làm chứng? Từ Dưỡng Chính không phải là không hiểu, hắn chỉ nói cho hả giận mà thôi.
- Người ta thủ tục đầy đủ, yêu cầu chi trả ngay. Ta nói đợi huynh về rồi tính, ông ta uy hiếp nếu không trả tiền sẽ đi đánh trống Đằng Văn, cho hộ bộ nếm đủ. Ta đành đem số tiền cuối cùng cho ông ta, vậy mà ông ta còn chưa hài lòng nói phải trả 50 vạn tiền nợ năm ngoái nữa mới hết.
Từ Dướng Chính thở dài:
- Tuy hộ bộ vẫn luôn vay mượn, nhưng trong quốc khố không có một đồng là chuyện chưa từng có trong hai trăm năm qua.
Trương Cư Chính chỉ còn biết khuyên:
- Cố qua mùa đông này mọi chuyện sẽ tốt lên.
- Chỉ sợ mùa đông quá dài...
Từ Dưỡng Chính lắc đầu:
- Thôi không nói chuyện mất hứng nữa, lần tuần thị này huynh có thu hoạch gì không?
Trương Cư Chính vừa mới đi tuần thị khu quan thương trong ngoài kinh về, chưa kịp về nhà đã tới thẳng nha môn. Có điều y phục phẳng phiu, áo sạch bong, còn thoảng mùi thơm, chẳng hề giống vừa mới chạy hơn trăm dặm.
Mỗi lần nhìn thấy thế, Từ Dưỡng Chính thầm cảm khái, tên họ Trương này sống thật quá cầu kỳ, thì ra Trương Cư Chính đi ra ngoài, sau kiệu luôn có một rương y phục, tới chỗ nào cũng phải thay y phục rồi mới gặp người khắc, bắt tay xong là phải rửa tay...
Trương Cư Chính nghe hỏi, vô thức vuốt thẳng ống tay áo, chậm rãi đáp:
- Có đi một chút, hai mấy chỗ quốc khố trong ngoài kinh đều trống không, còn sót lại thì toàn là thứ vật phẩm như vải vóc, gỗ trúc, tính toán toàn bộ chừng hơn 500 loại, số lượng kinh người, chỉ là không có bạc.
Từ Dưỡng Chính gật đầu, chế độ phú thuế của Đại Minh đã tới nước không sửa không được rồi, hai người than thả một hồi, Trương Cư Chính lại nói:
- Ta phát hiện ra rất nhiều vấn đề, quản lý hỗn loạn, vật tư thất thoát nghiêm trọng, tuy nhìn qua con số không đáng kể, nhưng cộng lại thì thành chuyện chết người. Trên đường về ta luôn nghĩ cách xoay chuyển cục diện, nhưng vì chưa nghĩ kín kẽ, nên sợ nói ra chỉ thêm loạn...
- Đây là chuyện lớn mà.
Từ Dưỡng Chính tỏ ra chẳng mấy hào hứng:
- Nhưng đợi sau đã... Vài ngày nữa thôi là phát bổng lộc kinh quan, lộc mễ vương công... Tiền dự trữ bị Dương Bác lấy sạch rồi, chúng ta lấy gì mà phát đây?
- Tổng cộng tốn bao tiền.
- Cộng chung là 100 vạn lượng...
Nhắc tới con số này Từ Dưỡng Chính miệng đắng nghét:
- Bán cả nhà đi cũng chẳng đủ.
- Không còn cách nào khác sao?
Trương Cư Chính không cam tâm.
Từ Dưỡng Chính giang tay ra mặt mày đau khổ.
Trương Cư Chính thực ra cũng nghĩ nát óc vì số tiền này rồi, hắn đi tuần thị cũng là vì thế. Nhưng vất vả một chuyến cuối cùng trở về trong thất vọng...
Thở hắt ra một hơi, hắn hỏi:
- Có thể điều khoản cấp cứu từ châu phủ lân cận không?
- Đừng mơ.
Từ Dưỡng Chính kinh nghiệm địa phương phong phú, nghe thế phủ quyết luôn:
- Phương bắc đại hạn liên miên, binh họa khắp nơi, bọn họ còn suốt ngày tới chỗ chúng ta khóc lóc than thở, còn hi vọng gì được.
- Không phải nơi nào cũng thế.
Trương Cư Chính cau mày:
- Thiên hạ nơi giàu nơi nghèo, thế nào chẳng có chỗ dư dả một chút.
- Ài, Thái Nhạc, huynh luôn sống thanh quý ở kinh, không hiểu tình hình địa phương.
Từ Dưỡng Chính lắc đầu quầy quậy:
- Cái tổ chế của chúng ta cực kỳ tệ hại, bổng lộc địa phương đều lấy từ kho của bọn họ ra. Huynh muốn điều bạc của họ, bằng với cướp bổng lộc của họ, dù quan trên có đồng ý, quan dưới cũng không chịu. Họ chẳng cần chống đối, cứ dây dưa nhì nhằng, tới khi huynh phát nản thì thôi.
- Sớm muộn gì cũng phải thay đổi cái quy củ này.
Trương Cư Chính hậm hực nói.
Từ Dưỡng Chính mò mẫm một hồi, lấy từ túi bên lưng ra hộp thuốc lá, nói:
- Hút vài hơi lấy tinh thần chứ?
Trương Cư Chính ghét mùi hôi của thuốc lá, nhưng đối phương là tiền bối, không tiện nói gì, chỉ cười bảo:
- Ta không hút, huynh cứ tự nhiên.
Từ Dưỡng Chính thành thạo châm lửa hút thuốc, nhả khói phun mây. Thuốc lá mới truyền vào kinh thành không lâu, chỉ có quan lớn như hắn mới kiếm được chút thuốc lá giá đắt như vàng... Nếu chẳng phải trước mặt người khác, tuyệt đối không lấy ra hút.
Ngửi mùi khói thuốc, Trương Cư Chính hơi cau mày, nhưng hắn tu dưỡng cực tốt, vẻ mặt như bình thường tiếp tục suy nghĩ vấn đề.