A Cát và Thập Phần trở nên hưng phấn, như con ngựa hoang thoát cương, lao vào dòng người, đám Hồ Dũng vội đuổi theo, chỉ sợ lạc mất thiếu gia.
Hai thằng thổ phỉ chớp mắt đã chẳng thấy đâu, Thẩm Mặc chỉ biết gãi đầu, nhìn Bình Thường nép sát bên cạnh, nói:
- May còn có đứa ngoan.
Bình Thường liền cười ngượng ngùng.
Hai cha con nắm tay nhau đi dạo chợ sách, đầu tiên là tới lán sách, rồi tới lán tranh, đợi đi xem hết thì đã tới trưa, hai cha con tay vẫn trống không, chẳng phải Thẩm Mặc keo kiệt, mà thằng bé Bình Thường này quá hiểu chuyện, chẳng đòi cái gì, chỉ mở to mắt nhìn, làm cha nó đến là xấu hổ.
Đi ra ngoài, liền thấy một sạp bán diều kề sát miếu, trên tường treo đầy con diều màu sắc sặc sỡ, Thẩm Mặc nói:
- Mua cho Tiểu Bình Thường cánh diều nhé.
Bình Thường nói không cần, Thẩm Mặc nhất định muốn mua cho nó, Bình Thường nghĩ một lúc rồi nói:
- Vậy phải mua cho các ca ca.
- Cha đang hỏi sao con không cần, thì ra là lo chuyện này.
Thẩm Mặc vỗ đầu nhi tử:
- Tí tuổi đầu mà tâm sự trùng trùng rồi. Được, mua cho bọn chúng, chẳng biết bọn chúng có nghĩ tới mua cho con không.
- Mua thêm hai cái nữa.
Bình Thường lại nói:
- Thái tử chưa bao giờ thấy diều, còn cả Bảo Nhi nữa.
- Ha ha ha, suy nghĩ rất toàn diện, giống cha đó.
Thẩm Mặc cười gật đầu, mua năm cánh diều ném cho hộ vệ đằng sau, qua hàng diều là chỗ bán đồ ăn vặt, nhìn món ăn thơm ngon hấp dẫn, hai cha con đều thấy đói, liền tìm nơi giải quyết bữa trưa.
Hai cha con vào một quán ăn bên đường, ánh mặt trời ấm áp chiếu lên người, dường như chẳng hề giống mùa đông. Thẩm Mặc vừa ăn vừa ngắm đám đông huyên náo, cảm thấy thư thái vô cùng.
Đột nhiên y nhìn thấy một bóng người quen thuộc, không khỏi ngẩn ra, thầm nghĩ:" Không ngờ gặp Cao rậm râu ở đây."
Cao Củng thấy Thẩm Mặc cũng hơi bất ngờ, nhưng rất cao hứng, xua tay bảo y không cần đứng dậy, chen vào quán ngồi cùng, nói:
- Thẩm tướng công dẫn con đi chơi à, đây là lão Tam phải không? Tên là gì thế?
- Chính là ấu tử Vĩnh Khanh.
Thẩm Mặc bảo Bình Thường:
- Mau chào Cao bá bá.
Luận tuổi thì gọi Cao Củng là gia gia cũng đủ rồi, nhưng mọi người là đồng sự trong nội các, tất nhiên phải lấy bối phận ngang hàng, làm Bình Thường hưởng lợi. Nó rất lễ phép đứng dậy, chắp tay như ông cụ non, nói:
- Tiểu chất bái kiến Cao bá bá, chúc Cao bá bá tân xuân đại cát.
- Úi chà, thằng bé ngoan quá, giỏi giỏi.
Cao Củng chỉ có khuê nữ, nên đặc biệt thích tiểu tử, mò mẫm khắp người, chỉ có vài miếng bạc vụn, liền tháo luôn ngọc bội bên hông xuống:
- Cầm lấy cái này chơi, lão bá mừng tuổi cháu đấy.
Bình Thường không dám nhận, nhìn sang phía cha, Thẩm Mặc cười nói:
- Còn không mau cám ơn Cao bá bá.
Y rất hiểu Cao Củng, cho ngươi mà ngươi không nhận là sưng mặt lên cho ngươi xem. Tuy cũng nhận ra là thứ do đương kim thưởng cho, nhưng vẫn bảo con nhận.
Bình Thường lúc này mới quy củ tạ ơn, hai tay nhận lấy, sau đó lại cám ơn lần nữa, đứa bé nhỏ như vậy mà hết sức hiểu quy củ lễ nghi, làm Cao Củng hâm mộ không thôi.
Lúc này chủ quan mang thức ăn lên, Cao Củng gắp một miếng bỏ vào miệng, mặt ngây ngất:
- Đúng là mỹ vĩ nhân gian, lão đệ thật biết hưởng thụ.
Thẩm Mặc cười:
- Không ngờ gặp Cao viên ngoại ở đây, càng không ngờ ngài thích chơi miếu hội.
Nghe y gọi mình là Cao viên ngoại, Cao Củng bật cười:
- Hẹn gặp chẳng bằng tình cờ, bữa cơm này ta mời, chiều chúng ta cùng đi dạo nhé?
- Làm gì?
Thẩm Mặc nhìn thấy bên cạnh Cao Củng còn có bao da trâu, tò mò nói:
- Hình như không giống đi dạo.
- Cũng là đi dạo, chẳng qua thêm chút ý đồ thôi, mấy ngày qua ta đóng cửa nhà, suốt ngày ra phố dạo.
Cao Củng nói nhỏ:
- Giang Nam này, đệ cũng phải đi dạo nhiều hơn, chúng ta thường ngày đều tiền hô hậu ủng, cái nhìn thấy, nghe thấy đều do người ta an bài. Người dân sợ tính sổ, không dám nói, cho nên muốn biết thực tình dân gian rất khó.
Thẩm Mặc vỡ lẽ, thì ra Cao các lão thường phục vi hành, đúng là nhân lúc người dưới ăn tết mới có thể thấy được một số chân tướng. Y tò mò Cao Củng nghiên cứu phương diện gì, nên hỏi thêm vài câu.
- Mục tiêu mấy ngày qua của ta rất rõ ràng.
Cao Củng vừa ăn xì xụp, vừa trả lời:
- Là tìm hiểu hiện trượng công thương nghiệp kinh thành.
- Ngài lại quan tâm tới cái này à?
Thẩm Mặc hơi bất ngờ.
- Ta vốn có cái nhìn bất đồng với quốc sách trọng nông khinh thương. Nhớ thời Nam Tông, trong lo ngoài loạn hơn xa Đại Minh ta, nhưng vì công thương phồn vinh, từ đó không lo tài chính. Giờ Tô Châu, Hàng Châu, Kim Lăng công thương phát đạt, giàu có vô cùng mà chẳng thu được mấy đồng thuế.
Cao Củng thở dài:
- Cứ kiên trì cái tổ chế cũ kỹ kia thực là chuốc khổ vào thân.
Cao Củng đi tìm hiểu công thương nghiệp của kinh thành, chưa biết kết quả ra sao, nhưng riêng tinh thần khách quan, nhiệt tình công tác này đủ khiến Thẩm Mặc kính phục.
Vì thế ăn cơm xong, Bình Thường theo thị vệ trở về, Thẩm Mặc cùng Cao Củng đi dạo.
Cao Củng nói nơi này quá ồn ào, tới chợ hoa chơi, nơi đó yên tĩnh, tiện nói chuyện.
Vì thế hai người liền tới chợ hoa phía tây miếu Thành Hoàng. Hoa tươi luôn là thứ yêu thích của người dân Bắc Kinh, có lẽ vì sống ở kinh thành giá rét lại bão cát quanh năm, cho nên càng khao khát hoa nở mùa xuân. Bất kể giàu nghèo sang hèn, đều muốn bốn mùa có hoa tươi để ngắm, xuân hạ thu đông có lá xanh để nhìn.
Cho nên chợ hoa ở Bắc Kinh hết sức thịnh vượng, hoa ở đây đều từ Phong Đài, Hoa Hương thập bát thôn ngoại ô Bắc Kinh chuyển tới, nơi đó được thiên nhiên ưu đãi, thủy thổ rất thích nghi với việc trồng hoa, từ triều Nguyên đã xuất hiện nhiều vườn hoa, trại hoa, trải qua mấy trăm năm, vẫn luôn hưng thịnh.
Đối với công thương nghiệp kinh thành rất có tính lịch sử.
Bắc Kinh thời tiết giá rét, tục ngữ có câu: Mùng bảy mùng tám quạ chết rét; mùng tám mùng chín chó chết rét, mùng chín mùng mười trẻ chết rét.
Nơi này trừ hoa mai chịu lạnh tốt chẳng có thứ hoa nào chịu nổi, nhưng cả năm, thời điểm dùng hoa tươi nhiều nhất lại chính là sau nhập đông tới năm mới, các mùa khác lượng tiêu thụ lại không lớn.
Nông gia đều có nhà ấm, tuy so với nhà ấm trong nông trang của Thẩm Mặc thì đơn giản hơn nhiều, nhưng nguyên lý thì cũng vậy, vẫn có thể trồng được hoa tươi.
Hai người không vội tìm hiểu, mà trước tiên vừa dạo vừa ngắn nhìn, thưởng thức hoa tươi, đồng thời cũng tìm kiếm đối tượng bất chuyện. Phỏng vấn là phải chọn đúng đối tượng, chứ gặp phải người hỏi mười trả lời một thì có thể làm ngươi tức chết.
Cuối cùng hai người chọn một quán ở góc, chủ quán là một hán tử có vẻ rất thích nói chuyện, liền dừng ở quán hắn tán gẫu.
Buổi chiều người đi chợ ít, người mua cũng ít, cho nên hán tử kia thấy có khách, lập tức niềm nở chào mời:
- Hai vị đại gia thật có nhãn quang, mẫu đơn của Triệu Gia Thôn tôi là số một! Hai vị vừa nhìn đã biết chẳng phú thì quý, mang vài bồn về, đảm bảo quanh năm phú quý đầy nhà.
Quả nhiên là người dẻo miệng.
- Bán hoa cũng có chiêu bài sao?
Cao Củng cười hỏi.
- Đương nhiên rồi, mỗi thôn có sở trường riêng, Triệu gia thôn cũng tôi chuyên mẫu đơn.
Hán tử đó chỉ sang quán bên trái:
- Phiền gia thôn bọn họ chuyên Hoàng Nguyệt Quý, Phan gia thôn trồng ngọc lan, thời tiết này trừ bên Quảng Châu thì độc nhất bọn họ là có ngọc lan, khi hoa nở, mỗi cân phải ba lượng.
- Đắt vậy à?
Cao Củng hít một hơi khí lạnh.
- Vậy mà còn bị đặt hệt rồi đấy, ngài tới muộn một bước chả còn mà mua.
Thẩm Mặc hỏi:
- Vậy sao không ở nhà ăn tết, sao sớm ra bày hàng thế.
- Kiếm gì mà kiếm.
Hán tử họ Phan chua chát:
- Còn bù lỗ nữa...
Cao Củng đợi hắn nói tiếp nhưng hắn lại lại thôi, người bên cạnh cũng không tiện nói ra nói vào chuyện nhà người ta, đều thôi.