Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 1341: Trên Đời Này, Ai Sợ Ai (2)

Chương 1341: Trên Đời Này, Ai Sợ Ai (2)




Dịch: lanhdiendiemla.

Năm đó hắn 17 tuổi, làm một thủy thủ cấp bậc thấp nhất, đồng thời tự đặt tên cho mình, Lý Bôn Mã, cái tên nhanh chóng khiến người ta kinh hồn táng đởm.

Khi ấy triều đình và giặc Oa đánh nhau tới cao trào, chuyện làm ăn bình thường không tiến hành được nữa, Từ Hải, Trần Đông, Diệp Ma Tử liên tiếp thắng lợi, làm đám hải thương nhìn thấy cơ hội phát tài lớn...

Nếu không cần giao dịch, cứ đi cướp là phát tài, tin rằng trên đời này chẳng còn ai chịu làm ăn nữa, vì thế rất nhiều hải thương biến thành "lục lâm trên biển", trong đó có Thái lão ông thuyền chủ của Lý Bôn Mã.

Do cơ trí dũng cảm, có thiên phú hải chiến, Lý Bôn Mã mau chóng vươn lên, được Thái lão ông tín nhiệm, 20 tuổi hắn thành thuyền chưởng kỳ hạm chủ lực, danh tiếng lẫy lừng vùng Mân Quảng. Sau khi Thái lão ông bệnh qua đời, hắn kế thừa sự nghiệp, thành thủ lĩnh hải tặc.

Khác với đám hải tặc khác, Lý Bôn Mã có tầm nhìn xa trông rộng, hắn biết dựa vào cướp bóc người dân là không có tiền đò, sớm muộn cũng bị quan binh tiêu diệt, vì thế muốn thay đổi cách làm ăn.

Có lẽ ảnh hưởng bởi Thủy Hử, hắn giương ngọn cờ " lấy của kẻ giàu chia người nghèo", chọn đảo Bành Hồ làm căn cứ, chiêu nạp bách tính nghèo khổ, mở rộng đội ngũ.

Nhân lúc kẻ khác say mê cướp bóc hắn tích cực khai thác mậu dịch trên biển, vài năm thôi đã có hơn 300 thuyền hạm, hơn 4 vạn dân. Hơn nữa tung hoành trên biển, chưa từng lạm sát người vô tội, tiền tài thu được chia đều, nên được mọi người yêu quý, thế lực lớn dần.

Thế nhưng phong vân biến ảo, Trần Đông, Diệp Ma Tử nối nhau mất đầu, Từ Hải quy hàng, ngay lão thuyền chủ sau khi chạy thoát thân, chẳng những không báo thù, còn nhận chiêu an của triều đình.

Hắn cũng muốn học theo, nhưng Từ Vương không muốn, vì thế lực của hắn bành trướng quá nhanh, không diệt trừ, sau này lại có thêm đôi đũa chia cơm.

Vì thế Vương Trực bịa ra chứng cứ hắn câu kết với người Nhật Bản, ý đồ chiếm đóng Đài Loan, hi vọng quan phủ nổi giận...

Khi đó Hồ Tôn Hiến cũng cần không ngừng chiến tranh để duy trì địa vị, vì thế hắn thành đối thủ chủ yếu. Đầu tiên là Thích Kế Quang vượt biển hủy căn cứ của hắn, tiếp đó hắn bị Hồ Thủ Nhân đánh bại, chạy tới nhận triều đình chiêu an, nhưng tổng đốc Lưỡng Qảng Dực Vân Hứa không chấp nhận...

Mất căn cứ, Lý Bôn Mã đành dẫn thuyền lênh đênh trên biển, bị thủy sư và Mao Hải Phong dẫn đội thuyền Ngũ Phong truy sát, đánh chìm mấy con thuyền, Lý Bôn Mã mất tích.

Ghi chép của chính phủ về Lý Bôn Mã dừng ở đó, trong mắt mọi người hắn chết là cái chắc, hắn cũng nghĩ vậy.

Nhưng khi hắn tỉnh lại, phát hiện ra mình ở trong thành Áo Môn, ở cái bến tàu khắc sâu trong tâm trí đó, bên bến tàu là một con thuyền cực lớn, trông còn tiên tiến hơn cả con thuyền hắn thấy năm xưa.

Nghỉ ngơi một thời gian, khi hắn phục hồi có một người tên Khai Dương tiên sinh cùng hai võ nhân xuất hiện trong gian phòng của hắn.

- Sao ông cứu ta?

Lý Bôn Mã không hàn huyên, hỏi thẳng.

- Vì ngươi rất có giá trị.

Khai Dương tiên sinh cũng không giấu diếm:

- Cho nên bọn ta hối lộ Mao Hải Phong, khi chiến hạm ngươi chìm, lập tức cứu ngươi lên.

- Ta có giá trị gì?

- Ta thấy ngươi là nhà hàng hải có thiên phú lãnh đạo, có hùng tâm, lại còn rất trẻ. Ta muốn thu ngươi làm đồ đệ.

- Ông là ai?

Lý Bôn Mã hồ nghi:

- Giấu đầu lộ đuôi không phải là hảo hán.

- Nếu muốn thu ngươi làm đồ đệ, đương nhiên không giáu ngươi.

Khai Dương tiên sinh bình thản nói:

- Ta là Trịnh Nhược Tằng, chắc ngươi từng nghe nói tới ta.

- Ông là mưu sĩ của Hồ Tôn Hiến.

Nếu không phải có hai đại hán nhìn chằm chằm, rất có khả năng Lý Bôn Mã lao tới bóp chết ông ta:

- Ngươi bày mưu kế hại chết bao huynh đệ của ta.

- Sai, ta đã rời khỏi đại soái mấy năm rồi.

Trịnh Nhược Tằng mặt bi ai:

- Hơn nữa đại soái cũng đã cởi giáp về quê rồi.

- Vậy hiện giờ thân phận của ông là gì?

- Tổng tài công ty Nam Dương.

- Chưa từng nghe qua.

- Mới thành lập thôi,

Trịnh Nhược Tằng nhìn ra ngoài:

- Tất cả thuyền trên bến tàu này đều của công ty.

- Thực lực không nhỏ, 30 chiếc hạm thuyền lớn tối tân, 50 thuyền hàng, đều là mới hạ thủy.

- Không tệ, xem ra đầu óc ngươi không để lại di chứng gì, ta rất mừng.

Trịnh Nhược Tằng gật gù.

Lý Bôn Mã trừng mắt lên:

- Công ty Nam Dương là của người Phật Lang Cơ à?

Đánh chết hắn không tin tên gia hỏa nghèo đói này là chủ nhân công ty.

- Không, của hào tộc đông nam.

- Cửu đại gia? Thôi, không hỏi nữa, biết nhiều chẳng có lợi cho ta.

Lý Bôn Mã mặt sầm xuống:

- Bộ hạ cùng người dân đi theo ta sao rồi?

- Yên tâm, rất tốt.

Trịnh Nhược Tằng cười:

- Thẩm Kinh Lược tiếp nhận bọn họ quy thuận, cho hộ tịch mới, sau này sẽ có cuộc sống an lành. Ngươi có thể về thăm bọn họ một cách quang minh chính đại, ngươi được miễn tội rồi.

- Thật sao? Xem ra sức mạnh công ty Nam Dương không nhỏ.

- Đúng, có đồng ý làm đồ đệ của ta không? Làm đồ đệ của ta rất sướng, ta không chỉ không đánh không mắng ngươi, còn đưa ngươi tới cảnh giới cao hơn..

Trịnh Nhược Tằng chỉ ra ngoài:

- Những con thuyền kia đều ra ngươi quản.

Đổi lại là một cái hừm của Lý Bôn Mã:

- Ta còn đường lựa chọn sao?

- Ha ha, cũng phải, đúng rồi, vi sư sau này xưng hô với ngươi ra sao, gọi là Bôn Mã à?

-...

Lý Bôn Mã thầm nghĩ:" Người này thật không biết xấu hổ, còn chưa bái sư đã xưng vi sư rồi" Có điều hắn chẳng buồn so đo:

- Lý Bôn Mã đã là lịch sử, ta vốn họ Lâm, nhũ danh A Phương, cứ gọi ta là Lâm Phượng đi.

Bái sư xong, Lâm Phượng phát hiện mình không phải là đồ đệ... À gọi là học sinh duy nhất của Trịnh Nhược Tằng. Thì ra trong Cty Nam Dương, mơ một lớp huấn luyện thuyền trưởng, hắn là một trong 15 người khóa 1.

Trịnh Nhược Tằng là chủ nhiệm lớp, đồng thời mời hơn mười giáo viên Tây Dương dạy học, ông ta đích thân dạy "quốc học", "hải dương chính trị học" và "đạo đức", nhưng người khác dạy số học, địa lý, lịch sử hóa học và tri thức hàng hải tiên tiến nhất thế giới.

Học tập hết sức nghiêm khắc, một học kỳ thi ba môn không hợp cách bị khai trừ, hai môn không hợp cách bị cắt lương một học kỳ, một môn không hợp cách bị giảm nửa lương.

Mặc dù hiện giờ là học viên nhưng lương bổng của bọn họ bằng quan lớn nhất phẩm trong triều, nên đành cắn răng kiên trì không bỏ học.

Trừ một năm ba tháng thực tập, thời gian còn lại Lâm Phượng và bạn học ngày lặp đi lặp lại những môn khô khan, có người không theo được phải nghỉ... Nhưng nghe nói về sau được an bài vị trí không tệ trong công ty, có lúc hắn cũng muốn bỏ cho xong...

Qua ba năm, cả lớp chỉ còn lại hắn và năm người khác tốt nghiệp...

Hắn được bổ nhiệm làm quan chỉ huy hạm đội hộ tống thứ năm, chỉ huy năm chiếm hạm võ trang tận răng, chuyên môn phụ trách tuyến đường hải tặc hoạt động mạnh nhất.

Trong nửa năm, hắn hoàn thành 50 chuyến hộ tống, 27 lần gặp hải tặc, 27 lần đánh lui, đánh chìm 25 chiếc thuyền, bắt sống hơn 2000 tên, uy danh chấn động Nam Dương.

Tháng trước hoàn thành nhiệm vụ vể càng nghỉ ngơi, hắn nhận một nhiệm vụ bí mật, đem hơn 1500 lính đánh thuê, tấn công đảo Lữ Tống.

Là quan chỉ huy hạm đội, hắn cực kỳ mẫn cảm với sự kiện xung quanh, năm nay chuyện thu hút sự chú ý của hắn nhất là, liên quân Ngũ Phong đánh Lữ Tống.

Từ năm ngoái, triều đình tuyên bố chỉ dụ nếu người chí nguyện đánh thắng quân Tây Ban Nha sẽ được phong Bá tước, làm cả giới hải thương sôi sùng sục.

Vì thế bọn họ tập trung trên đảo Đài Loan, thúc giục Vương Trực dẫn đầu xuất binh.

Kỳ thực Từ Hải là nhân tuyển tơn hơn, nhưng Từ Hải và Vương Trực đã phân chia địa bàn, đông nam dương không phải địa bàn của hắn, cho nên dù hắn ngứa ngày chân tay, cũng chỉ nhìn mà thở dài, không dám đắc tội với Vương Trực.

-o0o-


















trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch