Chiến đấu ngắn ngủi mà kịch liệt, đội cảm tử sau khi hi sinh tám mạng, đánh vào tòa biệt thự do mười mấy người bảo vệ, giết hết tất cả người trong biệt thự, Qua Y Đặc không ngờ lại ở nhà, đang ăn mặc chỉnh tề chuẩn bị đi làm, thì bị bắn chết.
Nhưng trận đánh bừa bãi này làm bọn họ mất đi tính bất ngờ, người Tây Ban Nha trong thành lập tức cầm súng đạn gia nhập chiến đấu.
Không thể không bội phục tính cảnh giác và tố chất huấn luyện của người Tây Ban Nha, lợi dụng thời gian đó, bọn chúng thiết lập phục kích trên đường. Khi Tiểu Dã dẫn đội cảm tử tới, bị mưa đạn dồn dập giết chết hơn 80 người.
Lúc này đội cảm tử cách hạm đội quá xa, tăng viện và tiếp tế đều khó khăn, không thể giành thắng lợi nữa, Tiểu Dã đành hạ lệnh rút binh. Khi lui tới tòa biệt thự còn đang bốc cháy kia, hắn tát cho mình một phát:
- Đúng là đồ con heo.
Hoàng hôn, đội cảm tử hao binh tổn tướng trở về, Tiểu Dã muốn mổ bụng tạ tội, Lão Hắc đá hắn ngã lăn ra đất:
- Ghét nhất đám người như các ngươi, hơi chút là mổ bụng.
- Đúng thế, nhảy luôn xuống biển cho đỡ làm bẩn boong thuyền.
Lâm Phượng phụ họa.
-...
Tiểu Dã Thủy Vương tức thiếu điều hộc máu.
- Tranh thủ thời gian đi nghỉ đi, lần sau không được thất bại.
Lão Hắc nói.
- Hây.
Tiểu Dã gật đầu, thầm nghĩ:" Đang đợi câu này đấy."
Tiểu Dã lui rồi, Lâm Phượng nói:
- Cần hạ ngay Mã Ni Lạp, nếu không người Tây Ban Nha ở tiền tuyến lui về tiếp viện thì tình hình sẽ rất phức tạp.
- Ừm.
Lão Hắc gật đầu:
- Người Tây Ban Nha đúng là lợi hại, đội cảm tử đều nói, không phải là đối thủ của chúng.
- Đúng, sức chiến đấu và tố dưỡng của chúng đều hơn hẳn ta.
- Vậy lấy thịt đè người, mai ta đích thân dẫn đội.
Lão Hắc nghiến răng nói.
- Không được, quá nguy hiểm.
- Kệ, mai nếu không hạ được Mã Ni Lạp, ta không trở về nữa.
Tổng kết chiến đấu ngày hôm qua, Lâm Phượng cho rằng, chỗ hạm đội neo đậu quá xa, không thể tăng viện hiệu quả cho bộ đội công kích, vì thế hạ lệnh tiến vào cửa cảng Mã Ni Lạp, Lão Hắc dẫn đại quân lên bờ đánh tiên phong.
Được chuyện hôm qua cổ vũ, thanh niên người Hoa ở Mã Ni Lạp bất chấp nguy hiểm, xuyên qua đường phố, đốt cháy từng tòa nhà do người Tây Ban Nha xây dựng, lửa cháy khắp nơi, bao phủ tòa thành mỹ lệ.
Người Tây Ban Nha chui hết vào công sự của phủ tổng đốc, còn gia cố bốn xung quanh, kéo đại pháo vốn bảo vệ thành vào trong công sự, nữ nhân chăm sóc thương binh, trẻ con chuyển đạn dược, chuẩn bị đâu ra đó.
Bên trên chòi quan sát của công sự, Lê Nha nhìn lửa cháy khắp nơi, khuôn mặt vốn tràn trề tự tin mang đầy lo lắng và bất an. Hắn không chỉ lo lắng vì nguy cơ trước mắt, mà lo cho kế hoạch của đế quốc ở Châu Á.
Sau khi thuận lợi tới đảo Lữ Tống, dễ dàng đánh bại vũ trang đương địa, hắn thành danh nhân mới của đế quốc, thậm chí có cơ hội nhận thư của hoàng đế, được biểu dương tinh thần mạo hiểm và năng lực trác việt.
Lê Nha đầu óc mê muội vì vinh quang, trong thư trà lời mạnh miệng nói:" Trung Quốc là nơi giàu có nhân khẩu đông đúc, nếu bệ hạ muốn, chúng thần trong vòng vài năm có thể chinh phục nơi này."
Sau đó triển khai điều tra, cuối năm ngoái đem bản đồ Trung Quốc, Nhật Bản cùng kế hoạch đầy dã tâm gửi cho Phillip đệ nhị, hi vọng được phê chuẩn xâm chiếm Trung Quốc.
Nhưng hắn không ngờ kế hoạch của mình còn chưa tới chỗ hoàng đế, thì nguy cơ đã đến, chính là tình thế hiện nay hắn đang đối diện.
Nhìn quân tăng viện của đối phương tới, còn dùng chiến thuật cực cao minh, lòng hắng đầy sợ hãi. Lê Nha biết nếu cuộc chiến này thất bại, đám xâm lược không được lòng người bọn chúng sẽ mất cả quần đảo Lữ Tống, kế hoạch vĩ đại chinh phục Trung Quốc sẽ thành bong bóng..
- Phải trụ vững.
Lê Nha dập tắt thuốc lá, lớn tiếng gọi thuộc hạ, đem quyết tâm của mình truyền cho bọn chúng.
Nhưng tên nào tên nấy mặt mày nặng nề, vì người Tây Ban Nha gặp phải đối thủ mạnh nhất từ khi kiến lập chế độ thực dân toàn cầu cho tới nay.
Nhân số bọn chúng lại quá ít, vì chiến sự bên kia đã tới hồi quan trọng, quan binh để lại ở Mã Ni Lạp chưa tới 100, may là trong đêm, một tiểu đội ở đảo phụ cận về tăng viện, khiến trong công sự có chừng 150 người.
Kỳ thực còn có hơn 1000 quân chư hầu, nhưng đám người đó đi theo cướp bóc đốt phá còn được, gặp phải đối thủ mạnh, có khi còn đâm lén sau lưng. Không sợ kẻ địch mạnh chỉ sợ đồng đội hèn như lợn, cho nên quan chỉ huy an bài bọn chúng ngoài công sự, phụ trách phòng tuyến ngoại vi.
Quả nhiên lửa vừa bốc lên, đám quân chư hầu tan sạch, đợi khi đám hải tặc Trung Quốc xông vào thì giữa phủ tổng đốc và công sự đã trông huơ trống hoắc rồi.
Không gặp phải phản kháng như dự liệu phe tấn công kinh ngạc, sợ đối phương có mưu mô, nên dừng bước, quan sát công sự.
Nhưng mau chóng phát hiện ra không hề có mai phục, Lão Hắc hạ lệnh tấn công công sự.
Một người mặc áo rộng thùng thình như áo ngủ, chân đi guốc gỗ, lộ ra cái chân đầ lông, đó là Tiểu Dã Thủy Vương các hạ, hắn xuất hiện trước đội ngũ, rút đao võ sĩ sáng loáng ra, quát:
- Giết giết giết.
Rồi dẫn hơn 100 người Nhật Bản xông lên.
Khi bọn họ hò hét chạy được nửa đường một loạt súng vang lên, 2,3 chục người hàng đầu ngã gục, nhưng số còn lại không hề vì thế mà tan rã, tiếp tục xông tới.
Đằng sau, Lão Hắc hạ lệnh hỏa thương thủ khai hỏa áp chế hỏa lực của công sự.
Tức thì tiếng súng tiếng hò hét vang lên khắp nơi.
Phải nói người Nhật Bản rất anh dũng, Tiểu Dã dẫn thuộc hạ chạy tới dưới công sự, nếu chẳng phải người Tây Ban Nha dùng dầu sôi phục vụ, thì chỉ đợt tấn công này đã có thể đánh lên.
Có điều hiện thực không có nếu, Tiểu Dã mất tới bảy tám chục tên thuộc hạ, liền rút lui.
Lão Hắc cũng nóng ruột, hai lần tổ chức tấn công đều thất bại, tử thương nặng nề.
Tới trưa Lâm Phượng vận chuyển đại pháo tới, oanh kích công sự, đối phương bắn trả, hơn nửa trình độ cao xiêu hơn, nửa tiếng đấu pháo, chẳng những không làm được gì, còn bị người ba bắn hỏng ba khẩu Tướng Quân pháo.
Lão Hắc nóng thật rồi, đang muốn đích thân dẫn quân phát động tổng tấn công thì đại biểu chi nhanh Cty Nam Dương ở Lữ Tống xuất hiện, mang cho hắn 40 cỗ xe bọc giáp... đó là do người Hoa đương địa lấy chăn bông dầy thấm ướt phủ lên xe đẩy, có thể cung cấp phòng ngự di động hữu hiệu cho họ.
Lão Hắc lập tức tổ chức đội cảm tử, đẩy xe bọc "giáp" tiến lên, lần này hiệu quả tốt hơn nhiều, súng đạn người Tây Ban Nha không thể làm tổn hại tới tướng sĩ nấp sau lớp chăn đệm ướt, trơ mắt nhìn họ ngày một tới gần.
Lão Hắc thấy vậy mừng rỡ, dùng hết xe bọc giá, lưu lại 200 người làm đội dự bị, tất cả tấn công mãnh liệt.
Cùng lúc này, trên biển cũng nổ ra kịch chiến, thì ra Tát Nhĩ Tây Đa chỉ huy tiền tuyến là một người cẩn thận, đêm hôm đó không thấy thuyền lương tới nơi, sáng hôm sau liền dẫn 3 chiếc hạm chủ lực, cùng một nửa đội viên lục chiến quay vệ Mã Ni Lạp xem tình hình.
Ba chiến chủ hạm nửa đường gặp thuyền cầu viện, quan chỉ huy lập tức quyết định phát động tập kích hạm địch. Nhưng Lâm Phượng đã nghiêm trận đợi sẵn, quân địch vừa tới liền dùng đại pháo tiếp đón.
Hải quân Tây Ban Nha vô địch thiên hạ đương nhiên không phải chỉ có hư danh, bọn chúng bắn một loạt pháo, lập tức xoay mạn thuyền tiếp tục loạt pháo thứ hai, đây là chiến thuật Đơn Tuyến Kích mà bọn chúng luôn kiêu ngạo.
Nhưng làm bọn chúng kinh ngạc là đối phương cũng ám hiểu chiến thuật tương tự, cũng dàng hàng một, trách tiếp xúc cự ly gần, chỉ dùng mạn sườn nổ pháo, dưới sự suất lĩnh ra sức tiến lên chiếm lấy hướng gió.
Người Tây Ban Nha tất nhiên không thể để đối phương thực hiện kế hoạch, ý đồ chiếm lại chỗ thuận gió. Vì thế hai bai thủy chung giữ khoảng cách quay vòng một chỗ, dùng hỏa pháo mãnh liệt bắn nhau.
Mặc dù cả hai bên đều là đại hạm hai tầng, hơn nữa trang bị mấy chục khẩu đại pháo làm uy lực tăng gấp bội, nhưng chỉ dựa vào pháo đạn là khó đánh chìm được đối phương.