Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 1399: Ngoài Ý Muốn(5)

Chương 1399: Ngoài Ý Muốn(5)




Dịch: lanhdiendiemla.

Phùng Bảo vội vàng tiến lên nâng Thẩm Mặc dậy, còn cẩn thận cầm lấy quan mạo cho y, dùng tay áo xoa, rồi hai tay dâng lên.

Thẩm Mặc cầm lấy nhưng không đội, chỉ ôm trong tay, nhỏ nhẹ nói:

- Bản ý của vi thần cũng không phải xúc phạm quyền uy của hoàng thượng, cho nên dù sau khi nghe nói Hồ Tôn Hiến bị bắt vào kinh thần cũng hy vọng có thể thông qua Tam pháp ti hội thẩm, hoặc là còn hắn thanh bạch, hoặc là định tội cho hắn. Vi thần đã dự định tiếp thu bất cứ kết quả công chính nào...

Thật ra đoạn lời kịch này trước kia không phải như vậy, nhưng mấy tên ngu xuẩn này cho y cơ hội chối bỏ mình, Thẩm Mặc đương nhiên phải tạm thời sửa chữa rồi:

- Cùng lắm thì một mạng bồi một mạng, thần sẽ đi âm tào địa phủ xin lỗi hắn là được rồi.

- Khó mà làm được!

Long Khánh sợ đến run lên, nhưng rất nhanh kịp phản ứng nói:

- Thế rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà khiến sư phó phải thay đổi chủ ý chứ?

- Bởi vì...

Trong ánh mắt Thẩm Mặc tràn đầy thống hận, phẫn nộ và lo lắng, phối hợp với vẻ mặt hơi nhăn nhóm của y đã biểu hiện ra tâm tình vô cùng nhuần nhuyễn:

- Những Cẩm Y Vệ bảo vệ Hồ Tôn Hiến báo lại, đội ngũ áp giải tại cảnh nội Sơn Đông đã lệch hướng khỏi quan đạo, hội hợp tại một địa phương hẻo lánh tên là Hạ trấn với Thiêm đô ngự sử Vạn Luân, tuần án Sơn Đông, những kẻ đã tố giác hắn!

Mặc dù phản ứng của Long Khánh có hơi chậm, nhưng cũng không ngốc, thậm chí có chút trí tuệ dung tục nhìn thấu trò đời. Nửa đời trước của hắn sống trong câm lặng, tuổi già không muốn chịu khổ thêm nữa, chỉ muốn hưởng thụ lạc thú làm hoàng đế thôi. Về phần tề gia trị quốc, trong mắt hắn là một chuyện khổ sai, giao cho người tín nhiệm làm là được, dù gì cũng tốt hơn so với mình nhúng tay tầm bậy vào.

Hắn ỷ lại Cao Củng, tín nhiệm Thẩm Mặc, bao che dung túng nội thị đều thể hiện trên tâm lý này. Nhưng mà điều này không có nghĩa là sự tín nhiệm của hắn không có nguyên tắc, một khi đột phá đường ranh giới thì hắn chắc chắn sẽ dẫn động tới thiên lôi.

Nhưng hắn chung quy là một hoàng đế nhân từ, nghịch lân lại rất ít, một là lừa gạt thánh thính, hai là nội ngoại cấu kết mà thôi. Vừa lúc, cáo trạng này của Thẩm Mặc đã chạm đến cả hai đại nghịch lân của hắn.

- Họ muốn làm gì?

Gương mặt ôn hòa của Long Khánh bắt đầu trở nên cứng ngắc:

- Muốn làm gì?!

Hoàng đế không thể không tức giận, nội ngoại đình cả ngày đấu đá loạn xì ngầu ở trước mặt hắn, sao ra ngoài kinh thành lại cấu kết với nhau rồi? Chớ không phải là tất cả mọi người đang diễn trò? vẫn luôn đùa giỡn hắn như một con khỉ đấy chứ?

- Đây chính là chỗ kỳ lạ.

Thẩm Mặc trầm giọng nói:

- Vi thần lo lắng họ sẽ tự thiết lập pháp đường, nghiêm hình bức cung, trước khi vào kinh liền vu oan giá hoạ, tạo thành việc đã rồi...

Đoạn y thi lễ thật sâu với Long Khánh:

- Vi thần ngay đêm tiến kinh, đường đột diện thánh, không có thỉnh cầu gì khác, chỉ cầu có thể cho Hồ Tôn Hiến một thẩm phán hợp pháp, chính nhân tâm, tĩnh phù ngôn, đừng để cho người trong thiên hạ cười chê!

- Sư phó nói phải làm thế nào đây?

Long Khánh thở phào ra một hơi trọc khí rồi ôn hòa hỏi Thẩm Mặc.

- Xin hoàng thượng hạ thánh chỉ, hoả tốc phát xuống Hạ trấn ngăn cản họ tra tấn bức cung. - Thẩm Mặc cất cao giọng nói: - Để Hồ Tôn Hiến có thể an toàn đến kinh, mới tiến hành thẩm phán.

- Thì ra là thế.

Long Khánh không khỏi thầm nghĩ: "Lão sư này của ta cũng quá cẩn thận đi, chỉ một việc nhỏ mà cũng đáng để sốt ruột như thế sao?" nhưng trong lòng vẫn hết sức vui mừng, biết Thẩm sư phó luôn suy nghĩ cho quyền uy của hoàng đế, thật tình suy nghĩ cho mình mới có thể như vậy. Thế là vậy hắn không nghĩ ngợi nói:

- Phùng Bảo, nghĩ chỉ.

Phùng Bảo đã chuẩn bị sẵn rồi, cầm bút đứng ở bên cạnh đem khẩu dụ của Long Khánh: "Trấn phủ ti hoả tốc nam hạ, tróc nã đám nô tài liên can khi quân man thượng... Còn có mấy tên Ngự sử to gan lớn mật. Cũng hộ tống Hồ Tôn Hiến vào kinh, không được chậm trễ!" trau chuốt xong mới viết thành mẩu giấy dâng cho hoàng đế xem qua.

Long Khánh nhìn hai lần rồi bảo hắn nhanh đi truyền chỉ, sau đó lại hòa nhã nói với Thẩm Mặc:

- Tiên sinh cả đường mệt mỏi rồi, mau trở về nghỉ ngơi đi, đợi dưỡng đủ tinh thần hãy trở lại... Trong cung ngoài cung đang rất rối loạn, ngay cả trẫm cũng nhìn không được.

Thoáng dừng lại hắn mới thấp giọng nói:

- Hiện tại trẫm chỉ tin được tiên sinh thôi, tốt xấu gì chúng ta cũng phải thảo luận ra một đối sách.

- Vi thần không dám, hoàng thượng bớt giận. - Thẩm Mặc thi lễ nói: - Càng tức giận nó lại càng đến từ từ, không thể để lửa giận quấy nhiễu phán đoán.

- Trẫm hiểu mà. - Long Khánh nặn ra nụ cười, gật đầu.

Nói thêm vài câu nữa với hoàng đế, Thẩm Mặc xin cáo lui đi ra.

Ra khỏi noãn các, thấy Phùng Bảo đang đứng chờ ở đó. Lúc nãy ở bên trong tên này cũng rất thức thời, trong lời nói rất có ý lấy lòng, Thẩm Mặc cũng sẽ không tính toán việc tại cửa cung với hắn. Y dừng bước nói:

- Công công đang đợi ta đó hả?

- Công công gánh không nổi, ngài cứ gọi tiện danh của nô tài đi...

Phùng Bảo dè chừng cười bồi:

- Nô tài xin nhận lỗi với các lão, hiểu lầm tại Hoàng Cực môn xét đến cùng là nô tài không căn dặn rõ ràng, đám ăn hại phía dưới lại không có mắt, các lão nhất thiết đừng để ở trong lòng.

- Ha ha!

Thẩm Mặc cười, y lại nghĩ đến một truyện cười, mỗi khi một người cười "haha" là trong lòng sẽ đều nghĩ đến: "Địt cái thằng bố mày!" thế là y thản nhiên nói:

- Không sao, chỉ cần lần sau không tái phạm là tốt rồi.

- Khẳng định lần sau sẽ không tái phạm, sẽ không tái phạm!

Phùng Bảo nghiêng người tránh ra một lối đi, đưa tay cung kính mời:

- Các lão mời.

- Công công mời.

Thẩm Mặc gật đầu rồi cất bước đi ra ngoài, Phùng Bảo cúi nửa người xuống mới lẽo đẽo đi theo, nhỏ giọng nói:

- Các lão, việc của Đông Xưởng không có chút quan hệ nào với nô tài.

Rồi hắn vẻ mặt đau khổ nói:

- Cũng không thể nói hoàn toàn không có... Lúc đó nô tài chỉ là không muốn tiện nghi cho ngoại đình và Trấn phủ ti, nhưng không muốn gây trở ngại cho các lão ngài.

Thẩm Mặc liếc hắn một cái, cười ra tiếng:

- Công công, ngươi thuận quải rồi.

(thuận quải: khi bước đi tư thế khác với bình thường, vươn cùng tay phải, chân phải, hoặc tai trái chân trái)

- A...

Phùng Bảo vội vàng điều chỉnh cước bộ, tay chân hoảng loạn một hồi mới ý thức được mình bị đùa giỡn. Hắn dở khóc dở cười nói:

- Đại nhân, ngài còn có lòng nói giỡn sao?

- Có khổ thì cũng phải khổ trung tác nhạc. - Thẩm Mặc thản nhiên nói: - Dừng bước đi.

- Vâng...

Phùng Bảo biết đây là y đã bỏ qua cho mình rồi, không khỏi thầm thở phào, nhìn bóng hình Thẩm Mặc đi xa hắn thầm nghĩ: "Đốt nhà bếp lạnh tuy hồi báo lớn, nhưng cũng có khả năng không hồi vốn, tội gì phải không đốt nhà bếp nóng sẵn, đi mạo hiểm phiêu lưu đó chứ? Mặc dù Thẩm các lão không thân cận như vị kia, nhưng thân phận của y, còn có quan hệ với hoàng thượng, đương nhiên không cần chủ động nịnh bợ trong cung. Nhưng Hoàng Cẩm và Mã Sâm trước kia có giao hảo với y đều không ở đây, khẳng định y cũng yêu cầu nội viên. So với người khác, quan hệ giữa ta và y vẫn gần hơn..." vừa nghĩ vậy, nhà bếp lạnh kia cũng có hy vọng, chí ít hậu trường cứng, thủ đoạn cao, hiểu cân nhắc, tình hình đại sự hết sức thành công, phải buông tha cũng đáng tiếc lắm.

Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là nhà bếp lạnh và nhà bếp nóng cùng đốt, như vậy mặc dù khổ cực chút, nhưng càng an toàn hơn mà. Quyết định chủ ý rồi, hắn liền thẳng ưỡn thẳng người vội vàng trở lại hầu hạ. Bởi vì lần này khẳng định hoàng thượng sẽ tức giận, muốn tìm mỹ nhân của hắn để giải hỏa, mình phải vội vàng thu xếp cho tốt, sau đó bớt thời giờ đi tìm lão già kia hồi bẩm một tiếng.

Vừa nghĩ lão già kia Phùng Bảo liền hít một hơi lạnh, lão già gần đất xa trời này cũng lợi hại thật, đừng thấy mấy người của ti Lễ giám diễu võ dương oai, không ai bì nổi, nhưng ở trước mặt lão ta tựa như châu chấu nhảy lung tung vậy, tất cả đều bị dễ dàng tính toán vào trong. Hiện tại với cáo trạng này của Thẩm các lão, số phận của mấy người kia cũng coi như định trước rồi.

Nghĩ vậy, Phùng Bảo không khỏi thầm may mắn, nếu không phải lão già kia chọn mình giúp đỡ, tám phần mười mình cũng bị lão ta tính toán rồi, kết quả cũng chỉ có một.

"So với đám thành tinh đó, mình thật quá ngây thơ rồi, phải học theo mới được." Phùng công công khiêm tốn hiếu học liền nghĩ như vậy.

Không đề cập tới tên thái giám chết tiệt đó nữa, lại nói đến Thẩm Mặc rời khỏi chỗ hoàng đế liền về tới nội các, vừa lúc chạm phải Trương Cư Chính đang đi ra ngoài.

- Ôi kìa, quả nhiên người trở về rồi.

Trương Cư Chính vẻ mặt kinh hỉ nói:

- Mới vừa nghe người ta nói thấy ngươi tiến cung, ta còn không tin, sao có thể trở về nhanh như vậy chứ.

- Ha ha...

Thẩm Mặc lại "Ha ha", cũng cười nói với hắn:

- Huynh đang làm gì vậy?

- À, đến Hộ bộ một chuyến. - Trương Cư Chính cười nói: - Mau vào đi, lão sư thấy ngươi trở về khẳng định rất cao hứng đấy.

- Được.

Thẩm Mặc xoa xoa tay trước ngực, nhìn theo hướng hắn đi khỏi mới xoay người lại, thở hắt ra một hơi dài rồi bước vào trong nội các.

Đến đại sảnh thì chỉ còn một mình Trần Dĩ Cần ở đó, hai người gật đầu rồi không nói thêm gì... Dù sao thời gian ngủ chung một gian phòng với nhau còn nhiều hơn cả ngủ cùng lão bà, hai người cũng có ăn ý. Họ cứ nhìn nhau như vậy, một vài tin tức cũng được truyền cho đối phương.

Sau đó Trần Dĩ Cần chỉ tay vào trị phòng của thủ phụ nói:

- Chờ ngươi hai canh giờ rồi, cơm trưa cũng chưa ăn.

Tin tức này hết sức phong phú, cũng đủ cho Thẩm Mặc nắm chặt thái độ và lập trường của Từ Giai.

- Thực là có lỗi quá. - Thẩm Mặc nhỏ nhẹ nói: - Vậy ta đi qua gặp nguyên ông trước.

Trần Dĩ Cần gật đầu, không nói thêm gì nữa.

-o0o-


















trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch