Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 1413: Thẩm (4)

Chương 1413: Thẩm (4)




Dịch: changshan

Thẩm Mặc nắm chặt hai tay, mở to hai mắt, không chớp mắt nhìn linh cữu đang chậm rãi tiến đến. Nói một cách công bằng thì y và Hồ Tôn Hiến cũng không có tình riêng quá nhiều, trên tính cách và tác phong thì càng khác biệt một trời một vực, vĩnh viễn cũng không thành bằng hữu được. Nhưng mà điều này cũng không ảnh hưởng hai người họ thưởng thức lẫn nhau, đây đó tín nhiệm, bởi vì họ đều có một viên hùng tâm tráng chí lấy thiên hạ là nhiệm vụ của mình, đều có quyết tâm đã nhận định mục tiêu là vĩnh viễn không quay đầu lại, đều có bản tính kiêu hùng không tính toán thủ đoạn, chỉ cầu thắng lợi.

Chẳng qua một người tráng chí đã thành, giờ nằm dưới nắp quan tài; Một người khác thì con đường sau này còn dài, ẩn dấu càng sâu, còn chưa tới ngày bại lộ.

Nhưng chỉ cần người thế này sẽ rõ ràng cảm nhận được khí tức của đồng loại, cho dù đạo bất đồng bất tương dữ mưu cũng sẽ thưởng thức lẫn nhau, lý giải lẫn nhau... Có đồng loại như vậy, cho dù ngươi phải chiến đấu một mình, cũng sẽ không cảm thấy cô độc; không có đồng loại như vậy, cho dù ngươi ở giữa đoàn người cũng sẽ vô cùng cô độc.

"Mặc Lâm huynh, ngươi đã thành công đi tới điểm cuối, nhưng ta vẫn còn phải bước đi một mình..." Thẩm Mặc nhìn linh cữu của Hồ Tôn Hiến càng ngày càng gần, cảm giác cô độc trong lòng cũng càng ngày càng mãnh liệt, rốt cuộc nước mắt không ngăn được rơi xuống, y cũng ức chế không nổi rên rỉ lên trong lòng:

Từ nay về sau thiên hạ đã không còn tri âm, sơn cao thủy ác, còn điều gì mà mong đợi đâu?!

Đội ngũ rốt cuộc dưới ánh mắt nhìn theo của bách tính đi đến dưới Vĩnh Định môn. Chúng quan viên cũng thấy rõ, thì ra là hơn 100 Cẩm Y Vệ khoác áo choàng, đội nón che, hộ tống một chiếc xe ngựa kéo linh cữu, áp giải hai chiếc xe chở tù. Khi đi tới trước cửa thành, Cẩm Y Vệ dẫn đội khoát tay, đội ngũ liền chậm rãi ngừng lại.

- Chư vị đại nhân có lễ. - Đầu lĩnh Cẩm Y Vệ trên xe ngựa ôm quyền nói: - Trấn phủ ti phụng khâm mệnh, áp giải phạm nhân liên can vào kinh, các vị nếu vô sự thì xin nhường lối đi.

Lúc này Hình bộ thượng thư Hoàng Quang Thăng và cùng Đại Lý Tự khanh Dương Dự Thụ lên tiếng nói:

- Vị khâm sai này, chỗ ta có phần thủ chiếu là đưa cho ngươi.

- A.

Đầu lĩnh Cẩm Y Vệ không dám chậm trễ, vội vàng xoay người xuống ngựa, đi tới trước mặt Hoàng Quang Thăng, thấy trong tay hắn quả nhiên là chỉ dụ vàng óng. Hắn vội vàng quỳ tiếp:

- Thần tiếp chỉ.

Hắn tiếp nhận mở ra xem, sau đó thu về:

- Nếu chỉ dụ là do Hình bộ, Đại Lý tự chủ thẩm vụ án này, vậy ta sẽ nghe theo đại nhân phân phó.

Nhìn Thẩm Mặc đằng xa, Hoàng Quang Thăng thấp giọng nói:

- Trước đưa đi Hình bộ, để cho ngỗ tác khám nghiệm tử thi đi.

- Hoàng đại nhân. - Lúc này Thẩm Mặc lên tiếng: - Ta có thể nhìn hắn một lần được không?

Hoàng Quang Thăng nhìn đầu lĩnh Cẩm Y Vệ, người sau khó xử nói:

- Bởi vì phải khám nghiệm tử thi, cho nên sợ là hình dạng sẽ hơi khó coi.

- Ta chỉ muốn nhìn lão ca ca bị hành hạ thành thế nào thôi. - Thẩm Mặc kiên trì nói.

- Cái này...

Thẩm Mặc đã nói vậy rồi, Hoàng Quang Thăng sao có thể không nể tình? hắn làm bộ trầm ngâm chốc lát mới nói:

- Được thôi.

- Mở ra.

Đầu lĩnh Cẩm Y Vệ vung tay lên, liền có hai sĩ tốt từ từ mở nắp quan tài ra.

Thẩm Mặc thở sâu đi tới bên cạnh quan tài, y nhìn vào trong một cái rồi bình tĩnh đứng ở nơi đó, như bị mất hồn rồi.

Hoàng Quang Thăng đi lên trước, vừa nhìn vào trong cũng không khỏi da đầu tê dại... Hắn coi như là lão hình danh, vừa nhìn thì biết là người chết sinh tiền đã phải chịu hành hạ cực kỳ tàn ác, di thể vô cùng thê thảm, quả thật nhiều năm hiếm thấy.

Lúc này Dương Bác cũng cùng mấy vị bộ đường đi tới gần nhìn một chút, ai cũng tái cả mặt. Vương Quốc Quang thậm chí còn nôn ra tại chỗ. Đầu lĩnh Cẩm Y Vệ vội vàng bảo thủ hạ khép nắp quan tài lại, nhưng đã có không ít quan viên thấy được, tất cả đều biến sắc, "quá thảm...thật là quá thảm..." "không có nhân tính à" " "Cầm thú không bằng...", tiếng cảm thán vang lên xung quanh.

Nhưng lực chú ý của mọi người liền bị Thẩm Mặc hấp dẫn -- khi nắp quan tài đậy lại ngăn tầm mắt của y, hai mắt Thẩm Mặc tối sầm lại, phun ra một ngụm máu rồi ngã người ra sau.

Cũng may quan viên bên cạnh đã sớm chú ý tới dị dạng của y nên vội vàng đưa tay đỡ lấy, mọi người bu lại, "Các lão, các lão...", tiếng gọi tiếng la bao phủ hết các động tĩnh khác.

Dương Bác tách mọi người ra, cầm lấy cánh tay Thẩm Mặc xem mạch qua, lại dùng tay xoa ngực y, sau khi xoa nhẹ hơn mười cái Thẩm Mặc rốt cuộc từ từ tỉnh lại, nước mắt từng chuỗi chảy dài, lẩm bẩm nói:

- Đau chết ta mất...

Rồi lại có máu tươi từ khóe miệng chảy ra.

- Mau đưa đại nhân nhà ngươi về nhà, nhanh mời thái y chẩn trị. - Dương Bác đứng lên phân phó cho thị vệ của Thẩm Mặc: - Hắn bị bi thương quá độ, đã tổn thương đến nội phủ, qua loa không được đâu.

Hộ vệ của Thẩm Mặc đã sớm sợ hãi, nghe vậy vội vàng cẩn thận dìu Thẩm Mặc dậy rồi đưa trở lại xe trâu.

Thẩm Mặc vừa đi, Dương Bác nói với Hoàng Quang Thăng:

- Thẩm các lão sao lại bị vậy, ngươi hẳn là rất rõ ràng.

- Vâng...

Mặc dù cùng là bộ đường, nhưng Hoàng Quang Thăng ở trước mặt Dương Bác nào dám ra vẻ? hắn thận trọng gật đầu nói:

- Hồ đại nhân thê thảm quá...

- Phải tra xa đến cùng vụ án này để cho Hồ đại nhân được nhắm mắt... Tin tưởng đây cũng là nguyện vọng của Thẩm các lão.

Dương Bác trầm giọng phân phó xong, lại đưa ánh mắt về hai chiếc xe chở tù:

- Dùng mấy thứ qua loa thế này là không xong hết được đâu.

Rồi ông ta quay đầu lại nhìn Lý, Trương nhị vị vẫn trầm mặc, giọng điệu có chút quái dị:

- Ta nói có đúng không, nhị vị các lão?

- Không sai.

Lý Xuân Phương còn đang trố mắt, Trương Cư Chính cũng đã trầm giọng nói:

- Án này tính chất ác liệt, ảnh hưởng rất xấu, không tra rõ không đủ để bình dân phẫn...

Rồi hắn chuyển đề tài:

- Hoàng bộ đường đã từng là lão Hình bộ của án Nghiêm Thế Phiên, để ông ta xử lý vụ án này là thích hợp nhất...

- Ta tin tưởng, hắn nhất định sẽ tra ra manh mối. - Lý Xuân Phương phục hồi tinh thần lại, nói tiếp.

- Vậy yên lặng mà chờ tin tốt rồi. - Dương Bác vuốt râu mép, liếc Hoàng Quang Thăng một cái: - Hoàng bộ đường, người đang làm, trời đang nhìn, đừng để cho lão phu thất vọng đấy.

- Nhất định nhất định...

Trời thì lạnh mà Hoàng Quang Thăng đã đầu đầy mồ hôi, hai tay giấu trong tay áo mà run liên hồi, thân là người trong cục, hắn có thể nghe ra lời lẽ đanh thép trong đó, mà mình bất kể làm thế nào, sợ là cũng khó thoát khỏi kết cục bị một bên khác giận chó đánh mèo.

Đây là nỗi bi ai của tiểu nhân vật, vô căn vô cơ, làm đến thượng thư cũng thoát không được.

Ở đây đã hết chuyện, chư vị đại quan đều về nhà, trong đó ba cỗ kiệu là đi tới Đông An môn.

Hầu như là lần lượt trước sau kiệu hạ xuống Đông An môn, hạ kiệu trước tiên là Trần Dĩ Cần. Gió trên đường Trường An rất lớn, thổi tán loạn chòm râu của hắn. Hắn lấy tay giữ râu lại, cũng không đợi hai người kia đã cất bước đi trên đường Trường An.

Ngay sau đó Lý Xuân Phương và Trương Cư Chính cũng hạ kiệu. Thấy Trần Dĩ Cần đã đi ra ngoài, Lý Xuân Phương lắc đầu nói:

- Trần sư phó luôn vội thế này.

Nói đến thì năm đó Lý Xuân Phương và Trương Cư Chính tại kỳ thi mùa xuân, Trần Dĩ Cần là phòng sư của người trước, mặc dù không phải là quan hệ sư sinh nghiêm chỉnh gì, nhưng Lý Xuân Phương ôn hòa hữu lễ luôn xưng hô hắn như vậy.

(Phòng sư là cử nhân, tôn xưng của cống sĩ đối với khảo quan tiến cử bài thi của mình.)

- Hừ...

Trương Cư Chính nghiêm mặt đi, đối với Lý Xuân Phương hắn cũng không có hoà nhã gì, lạnh nhạt nói:

- Hiện tại ông ta chỉ muốn xem kịch, đâu chịu dính dáng với hai ta.

- Ài...

Lý Xuân Phương thở dài không hiểu:

- Hiện tại mới biết, có thể xem kịch cũng là phúc phận rồi.

- Hâm mộ ông ta à? - Trương Cư Chính liếc hắn, trong mắt lóe ra hàn mang: - Nếu không phải ngươi vẽ rắn thêm chân, hiện tại xem kịch là chúng ta rồi!

- Ngươi đừng nói nữa. - Lý Xuân Phương nhíu mày nói: - Ai mà có được tiền hậu nhãn, biết sẽ thành thế này đâu.

- Thành sự không đủ, bại sự có thừa! - Trương Cư Chính hừ một tiếng, liền vung tay áo bước nhanh về phía trước.

- Ài...

Lý Xuân Phương lại thở dài, đứng chốc lát rồi cũng cúi đầu đi trở về.

Đi được hai bước, không cẩn thận va phải lưng Trương Cư Chính, trán va vào gáy hắn, Lý Xuân Phương đau đớn ôm đầu:

- Ui da, sao ngươi dừng lại.

Trương Cư Chính cũng bị va phải ngả nghiêng, ôm gáy nhe răng nửa ngày mới tàn bạo nói:

- Thẩm Giang Nam đã từng nói qua, "Không sợ đối thủ như thần, chỉ sợ đồng đội như heo", sao ta lại ngu đi hợp tác với ngươi chứ.

- Ta đã nói trước là ta làm việc này không được, là ngươi cứ đòi kéo ta nhập bọn. - Lý Xuân Phương vô cùng phiền muộn nói: - Nói đến cũng còn chưa xong đâu.

"..."

Trương Cư Chính thở hắt ra một hơi, lạnh lùng nói:

- Hai tên gây họa kia không thể giữ lại, không thì họ sẽ xảy ra đại sự! Hoàng Quang Thăng đã án theo phân phó đưa họ nhốt ở đại lao Hình bộ rồi. Ngươi nhanh bảo những người đó đêm nay phái người đi, bảo hai người họ tự mình kết thúc trong lao...

- Ngươi điên rồi.

Lý Xuân Phương dáo dác nhìn quanh, cũng may trên đường Trường An không có một bóng người, hạ giọng nói:

- Khâm phạm lớn như vậy ai dám giết người diệt khẩu?

- Đồ ngu!

Trương Cư Chính đã không còn chút kính trọng nào đối với vị trạng nguyên đồng niên này rồi, hai mắt hắn đỏ ngầu lên:

- Người ta đã liều mạng rồi, ngươi còn ở đây làm điều thừa!

Ngày hôm nay hắn đến Vĩnh Định môn một chuyến, một mặt là vì lấy thản nhiên thị chúng, mặt khác, cũng tồn tâm tư tự mình nhìn xem có bao nhiêu người cổ động, để xem hắn có thể diễn xuất đến trình độ nào.

Kết quả làm hắn lạnh sương sống, cũng không phải là bị bộ dạng thê thảm của Hồ Tôn Hiến làm sợ hãi, mà là hắn tuyệt đối không ngờ được, kinh thành mười tám nha môn lại hầu như toàn bộ đến đông đủ, mặc dù nhân tử vi đại, các quan viên trình diện cũng không ý nghĩa là họ ủng hộ Thẩm Mặc. Nhưng ít ra có thể nói rõ, lực ảnh hưởng của y đã lớn đến mức khiến các phương đều phải cho ba phần mặt mũi, càng không muốn đắc tội.


















trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch