- Nghiêm Thế Phiên có còn vây cánh tại Sơn Đông không? - Hải Thụy trầm giọng hỏi.
- Không có. - Vạn Luân lắc đầu nói.
- Vậy sao ngươi lại xuất hiện tại Sơn Đông?
- Bởi vì trong viện cho ta biết, nói Hồ Tôn Hiến sẽ bị áp giải vào kinh thành. - Vạn Luân nói: - Muốn ta chờ tại cảnh nội Sơn Đông, sớm thẩm vấn cho ra khẩu cung.
- Đô Sát viện nhiều Ngự sử, vì sao lại chỉ tìm ngươi? - Hải Thụy truy hỏi.
- Bởi vì chứng cứ Hồ Tôn Hiến giả tạo thánh chỉ là ta tìm ra. - Vạn Luân đáp: - Trong viện nói là tặng công lao này cho ta.
- Ngươi luôn miệng nói trong viện. - Hải Thụy lại nói: - Tới cùng là công văn chính thức trong viện đưa xuống, hay là thư của vị đại nhân nào viết cho ngươi.
- Là lệnh của tổng hiến đại nhân. - Vạn Luân nói.
- Vậy công văn ở đâu? - Hải Thụy nhìn hắn chằm chằm hỏi.
- Cái này...
Vạn Luân lắc đầu nói:
- Theo người của Trấn phủ ti nói thì bị tùy tòng của ta đốt rồi...
Hải Thụy nhìn sang Lục Luân, người sau gật đầu nói:
- Người của ta đi chấp hành nhiệm vụ nói khi đến gian phòng của hắn lục soát, tùy tùng của hắn đã thiêu rụi một vài thứ trong chậu than rồi, không cứu được cái nào hết.
- Đây nhất định là ngươi đã sớm phân phó? - Hải Thụy lại nhìn sang Vạn Luân nói: - Có cần gọi tùy tùng của ngươi đến không?
- Không cần...
Vạn Luân hoạt động một chút cái cổ bị gông ép đau:
- Là ta bảo họ thiêu hủy đấy.
- Vậy thì càng khó tin.
Hải Thụy trầm giọng nói:
- Ngươi quanh năm thẩm án, không có khả năng không biết đó là cọng rơm cứu mệnh để giảm bớt tội cho ngươi, cho dù không giấu kĩ trước, cũng không thể thiêu hủy được.
Hắn nhìn chằm chằm Vạn Luân, gằn từng chữ:
- Thiêu hủy rồi, ngươi có thể sẽ phải hoàn toàn chịu trách nhiệm vì hành vi của mình.
"..."
Vạn Luân buông xuống mí mắt nói:
- Lúc đó ta bảo tôi tớ, khi gặp phải tình huống đột phát thì thiêu hủy đi công văn quan trọng, là bởi vì không muốn để cho mấy thứ đó trở thành công cụ để công kích tổng hiến đại nhân. Không tin các ngươi có thể xin hỏi tổng hiến đại nhân, đại nhân sẽ chứng minh cho ta quả thật có tồn tại một phần sắc lệnh như vậy.
Vạn Luân đã sớm suy nghĩ cẩn thận một điều, thiên tháp có ngã xuống thì cũng phải do một ngươi đỡ thì mới có thể đỡ được.
- Vậy thì toại nguyện cho ngươi! - Hải Thụy vỗ kinh đường mộc nói: - Truyền Vương tổng hiến lên đường đối chất.
Vạn Luân lao lực quay đầu lại, trừng to mắt nhìn đại lão bản của mình -- Đô Sát viện tả Đô ngự sử Vương Đình Tướng, mặc một thân thường phục chậm rãi đi vào đại đường...Án Hồ Tôn Hiến vừa bạo phát, hắn liền cáo lỗi ở nhà nghe tin tức, mấy ngày qua có thể nói sống một ngày bằng một năm...Nhìn bộ dạng của hắn đi lại tập tễnh, tóc cũng hoa râm một mảng, giống như đã già đi hơn 10 tuổi.
Đối với Vương Đình Tướng, Hải Thụy khách khí hơn nhiều, trước tiên đứng dậy thi lễ, sau đó mời vị đại hiến này an vị.
Lúc này Hải Thụy mới bình tĩnh nhìn Vương Đình Tướng nói:
- Vương đại nhân, lẽ ra ngài là thượng quan, nhưng hiện tại hạ quan phụng chỉ tra án, cho nên có chút vấn đề, mời ngài có thể thẳng thắn trả lời.
- Vị Vạn đại nhân này ngài có biết không? - Hải Thụy chỉ tay vào Vạn Luân nói.
- Có biết. - Vương Đình Tướng gật đầu nói: - Hắn là bộ hạ của ta, Thiêm đô ngự sử Vạn Luân.
- Vừa rồi Vạn đại nhân nói hắn đi Sơn Đông là vâng theo chỉ thị của ngài, có phải thế không? - Hải Thụy nói.
- Đúng. - Vương Đình Tướng gật đầu nói: - Lúc đó ta có hạ công văn cho hắn, muốn hắn đến Sơn Đông lấy khẩu cung của Hồ Tôn Hiến.
- Có hạ lệnh tra tấn bức cung không?
Hải Thụy cố ý bới vào cái này, khi hai người đều ở đây hỏi, chỉ cần một người không nói thật thì một người khác khẳng định sẽ chửi vào mặt.
Trong đại đường an tĩnh cực kỳ, tất cả mọi người chờ câu trả lời của Vương Đình Tướng.
Vương Đình Tướng không có để mọi người đợi lâu, liền khẽ lắc đầu nói:
- Không có...Sao ta lại trong công văn đề cập đến mấy chữ như "tra tấn bức cung" chứ?
Trong đại đường mọi người ồ lên, trên mặt Vạn Luân cũng lộ ra vẻ mặt nhận mệnh, xem ra không có công văn kia làm chứng, Vương Đình Tướng là dự định chết cũng không nhận tội.
- Vạn đại nhân, Vương tổng hiến nói không có sai ngươi tra tấn bức cung, vậy là chính ngươi tự chủ trương rồi? - Hải Thụy thản nhiên nói.
"..." Vạn Luân mím chặt môi, không nói tiếng nào.
- Nói! - Hải Thụy vỗ kinh đường mộc.
- Ta...
Vạn Luân liếm liếm đôi môi khô khốc.
- Nhắc nhở ngươi một câu. - Hải Thụy chỉ tay sang thư lại bên cạnh: - Mỗi một câu ngươi nói đều đã được xem như là chứng cứ ghi lại trong hồ sơ, trở thành chứng cứ then chốt định tội cho ngươi, nếu như ngươi còn vì bản thân phụ trách thì đừng nóng đầu mà ăn nói lung tung!
Vạn Luân quả nhiên không lên tiếng nữa.
- Ta hỏi lại ngươi một lần! - Hải Thụy nghiêm khắc quát: - Nếu không phải là Vương tổng hiến sai sử, vậy tới cùng là phụng mệnh lệnh của ai mới lợi dụng Đông Xưởng tra tấn bức cung Hồ Tôn Hiến?
Rồi hắn cười lạnh một tiếng nói:
- Đừng đưa ra mấy chuyện tự tác chủ trương để qua loa tắc trách, ngươi thân là Thiêm đô ngự sử phá án nhiều năm chẳng lẽ không ý thức được hậu quả khi làm như vậy chứ! Nếu như không ai hứa hẹn với ngươi, bảo vệ ngươi vô sự, ngươi tuyệt đối sẽ không tự tìm tử lộ!
Đây là điểm then chốt đầu tiên của án này, chỉ cần hiểu điểm này, rất nhiều nỗi băn khoăn sẽ được giải quyết dễ dàng.
Dưới thế tiến công mạnh mẽ của Hải Thụy, sắc mặt Vạn Luân như trò tàn. Trời mùa đông mà hắn vã mồ hôi, môi mấp máy nói không ra lời.
- Ta lại cho ngươi một chút thời gian suy nghĩ.
Hải Thụy thoáng thả lỏng áp lực đối với hắn, chuyển hướng Vương Đình Tướng nói:
- Vương đại nhân, hạ quan còn có vấn đề thứ hai.
- Mời nói. - Vương Đình Tướng gật đầu.
- Vì sao muốn sớm thẩm vấn tại Sơn Đông mà không phải là áp giải vào kinh mới thẩm vấn? - Hải Thụy hỏi: - Bản quan nghĩ không ra, lý do làm như vậy là ở đâu?
- Ài...
Vương Đình Tướng nói:
- Trong kinh nhiều thần tiên, sợ đêm dài nhiều mộng.
- Nói rõ chút! - Hải Thụy trầm giọng nói.
- Chính là...
Vương Đình Tướng than thở một tiếng:
- Lo lắng trong kinh thành có đại nhân vật sẽ cản trở phá án, cho nên muốn trước khi vào kinh phải đem án này làm thành thiết án.
- Đại nhân vật nào? - Hải Thụy gặng hỏi.
- Không rõ lắm. - Vương Đình Tướng lắc đầu nói.
Trong mắt Hải Thụy bắn ra hàn mang:
- Là không biết hay là nói không chính xác?
Dưới ánh mắt sắc bén của hắn, Vương Đình Tướng hàm hồ trả lời:
- Ai nôn nóng nhảy ra thì chính là người đó...
Lời vừa nói ra, đại đường an tĩnh không một âm thanh.
Thư lại vẫn đang múa bút thành văn cũng ngẩng đầu nhìn sang Hải Thụy.
- Ghi lại vào hồ sơ! - Hải Thụy lạnh lùng nói.
Vương Đình Tướng mở to hai mắt nhìn... Hắn vốn tưởng rằng cố kéo sự tình lên trên, cũng kéo ra cả chỗ dựa của người thẩm án thì Hải Thụy này mới có điểm kiêng kỵ mà không dám cố xét hỏi nữa.
Nhưng nhìn nét mặt Hải Thụy, từ đầu chí cuối kiên định như một, Vương Đình Tướng biết là mình đã tính toán sai rồi.
Hải Thụy này có ý muốn làm cho lớn chuyện.
- Ta có thể lấy lý giải như thế này được không. Bởi vì lo lắng có đại nhân vật làm khó dễ cho nên các ngươi mới thẩm vấn Hồ Tôn Hiến tại Sơn Đông, hy vọng sớm lấy được khẩu cung? - Giọng nói của Hải Thụy vang vọng trong đại đường.
- Đương nhiên là khẩu cung về việc Hồ Tôn Hiến giả tạo thánh chỉ. - Vương Đình Tướng chậm rãi nói: - Hải đại nhân, vụ án Hồ Tôn Hiến đã sự thực rõ ràng, chứng cứ vô cùng xác thực, hắn xác thực đã phạm vào tội đại nghịch bất đạo, vì giữ gìn uy nghiêm của hoàng thượng, chấn nhiếp kẻ gian, Đô Sát viện chúng tôi mới không tiếc trả giá mà muốn án này nhanh chóng chấm dứt... Vạn đại nhân cũng là sốt ruột lập công nên mới gây ra sai lầm...
Vương Đình Tướng đang nói liên miên thì nghe "cạch" một tiếng, bị kinh đường mộc của Hải Thụy chấn run lên, phải im miệng lại.
- Đọc lại một lần lời nói lúc nãy của Vương đại nhân. - Hải Thụy mặt không chút thay đổi nhìn chằm chằm Vương Đình Tướng, nhưng những lời này là phân phó cho thư lại.
- Vụ án Hồ Tôn Hiến đã sự thực rõ ràng, chứng cứ vô cùng xác thực...