Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 1430: Các Thần Tiên ( 2 )

Chương 1430: Các Thần Tiên ( 2 )




Dịch: changshan

Từ phủ, hậu thư phòng.

Từ các lão lẳng lặng tựa trên ghế nằm, bên cạnh là Lí Tường vừa mới hội báo xong với ông.

Nghe xong tình hình hôm nay toà án thẩm vấn, Từ Giai giọng than thở nói:

- Không hổ là Đại Minh thần kiếm ta, quả thực vừa ra sao liền quỷ thần lui tránh.

Thấy Nguyên Ông còn có tâm tình khen ngợi Hải Thụy, Lí Tường trong lòng vẫn lo ngay ngáy, cũng đã thả lỏng... Dựa vào hiểu biết của y với Từ Giai nhiều năm như vậy, lão nhân này có lòng dạ của Tể tướng, không có khí độ của Tể tướng, nói cách khác chính là tâm cơ trọng, tâm mắt nhỏ... Bây giờ còn ở đây giả bộ, đã nói lên sự tình ông còn đang nắm giữ.

- Đáng tiếc, còn kém một chút.

Không quan tâm đến trong lòng nghĩ như thế nào, Lí Tường ngoài miệng một chút không chậm trễ nói:

- Một kiếm này sẽ đâm đến người đó.

- Không đáng tiếc. Tiếp tục thẩm, phải tra đến Đông Xưởng, trong cung sẽ không đồng ý.

Từ Giai lắc đầu nói:

- Bây giờ là thời điểm thích hợp, chúng ta có thể theo phương bốc thuốc... Cũng để cho người ta bố trí đệ tử kia của ta. Hắn từ trước đến nay quý trọng danh dự, không cần chứng cớ gì, chỉ dựa vào tin đồn, liền đủ để cho hắn đứng ngồi không yên.

- Vậy án kia còn phải thẩm tiếp sao?

Lí Tường hỏi:

- Tôi thấy Hải Thụy kia là một tai ương, lại gây sức ép cho ông ấy, còn không biết để ông ấy tra ra cái gì đâu.

- Đã liên lụy đến nội các, là không thể thẩm lại nữa, bằng không kỷ cương ở đâu...

Từ Giai chậm rãi gật đầu nói:

- Nhưng tình hình này đến bây giờ, phải kiên nhẫn, không thể sốt ruột...

Nói xong lại lẩm bẩm nói:

- Hắn hẳn là biết, bây giờ là cơ hội cuối cùng, như vậy nên bàn bạc với ta.

Như để thuyết phục chính mình, Từ Giai lại nhỏ giọng nói:

- Hai thượng thư, một người trợ lý, cũng đủ mặt mũi của thiên đại rồi. Hắn khẳng định sẽ thừa dịp này chiếm thế chủ động, liền tới tìm ta bàn bạc, để tránh đêm dài lắm mộng.

Nghe xong lời nói của Từ Giai, Lí Tường âm thầm thở dài, nghĩ: "Nguyên Ông quả nhiên già rồi, toàn muốn dàn xếp ổn thỏa, mà không biết, người ta chính là muốn liều mạng...Hắn không phải không khuyên qua Từ Giai, nhưng mà Từ các lão vẫn lơ đễnh nói: Giữa sư trò, có thể náo loạn đến đâu? Cuối cùng còn không phải trở lại cương thường." Biết quan niệm của sư trò Từ Giai thâm căn cố đế, hắn cũng không muốn nhiều chuyện nữa.

- Trương Thái Nhạc bên kia làm sao bây giờ?

Lí Tường nhẹ giọng hỏi:

- Hắn đã đến đây ba lần, nếu không gặp nữa, thì khó nhìn nhau.

- Cái này, vẫn là từ từ nói sau.

Từ Giai cụp mí mắt xuống nói:

- Để cho hắn có trí nhớ... Lão phu tương lai còn phải chỉ cho hắn, không thể nuôi một con sói trắng mắt.

- Vâng

Ngõ nhỏ bàn cờ, Thẩm phủ.

- Đây xem như gậy ông đập lưng ông sao?

Thẩm Minh Thần vỗ tay giữa bản ghi chép thẩm vấn hỏi:

- Sớm biết như thế, cần gì lưu lại tính mạng của Vạn Luân kia.

- Há có thể vì chuyện nhỏ mà bỏ việc lớn? Nếu không có Vạn Luân, tất cả đã xong hết mọi chuyện, đại soái không phải hy sinh vô ích.

- Đúng vậy.

Thẩm Mặc ngồi dựa vào ghế, hai mắt khép hờ, chậm rãi gật đầu nói:

- Mặc dù lúc đầu lưu lại cái mạng hắn, ta không sợ hắn lung tung cắn càn.

- Nói như thế nào?

Thẩm Minh Thần hỏi.

- Vụ án này không thẩm tiếp được.

Vương Dần nói:

- Muốn tra tiếp, phải tra Đông Xưởng, đây đã vượt ngoài năng lực phạm vi của ngoại đình. Lui một vạn bước nói, cho dù tra xét Đông Xưởng, cũng không tra đến trên người đại nhân.

- Nhưng bọn hắn có thể đoán.

Thẩm Minh Thần nói:

- Đoán đi đoán lại, sẽ đoán được trên người đại nhân.

- Chỉ có thể để cho bọn họ đoán.

Thấy Thẩm Mặc cau mày, Vương Dần nhỏ giọng nói:

- Quản thiên quản địa, quản không được người khác trong lòng nghĩ như thế nào, nhưng chỉ cần không có chứng cớ, sẽ không ai có thể lấy chuyện này để nói.

- Đúng vậy..

Thẩm Mặc sâu kín thở dài nói:

- Trên đời này khó nhất, vừa làm thần tử, lại lập miếu thờ... Nhưng vẫn không ngăn được người khác ăn nói lung tung.

Hai người vừa muốn khuyên giải an ủi, đã thấy y khoát tay, mở hai mắt nói:

- Giết địch một ngàn, tự tổn hại tám trăm, đây là chuyện từ sau khi ta hạ quyết tâm, bèn chủ định rồi... Nhưng bây giờ không phải là lúc miệt mài theo đuổi tổn thất, chỉ có thể đánh rơi răng nuốt vào trong bụng, vô luận như thế nào đều phải kiên trì.

- Bước tiếp theo làm sao bây giờ?

Thấy đại nhân quả quyết như thế, Thẩm Minh Thần và Vương Dần đều chấn hưng tinh thần.

- Muốn tất cả oan ức, đều để cho Lí Xuân Phương gánh chịu, ngay cả bản thân đều không nhìn thấy.

Thẩm Mặc nhẹ nhàng lắc đầu nói:

- Ta muốn lên lớp thay hắn nói chuyện.

- Gì?

Thẩm Minh Thần trừng lớn mắt nói:

- Đại nhân muốn thay ai nói chuyện?

- Lí Xuân Phương.

Thẩm Mặc mở quyển sổ tay... Quốc triều công văn chế độ: công sự dùng đề bản, việc tư dùng bản tấu. Người tấu việc công,lấy nha môn đường quan kí tên trình lên gọi là công chiết, lấy danh nghĩa cá nhân trình lên gọi là sổ tay. Mỗi loại tấu chương phương thức hành văn và quy cách dùng giấy lớn nhỏ đều có định chế. Bây giờ Thẩm Mặc từ trong ngăn kéo lấy ra, là sổ gấp lục khấu bạch giản, dài chừng bảy tấc, vừa thấy liền biết là sổ tay: "Không thể để cho bọn họ, khi dễ người như vậy.

- A, lúc này rồi, ngài còn nói hắn là người thành thật?

Thẩm Minh Thần cảm giác không theo kịp ý nghĩ của Thẩm Mặc.

Dùng cái chặn giấy đè xong quyển sổ tay, Thẩm Mặc mở ra hộp mực, hoạt động cổ tay một chút, chấp bút lên chấm ít mực, chậm rãi nói:

- Một người lúc nào cũng thành thật, nơi chốn thành thật, thành thật cả đời, chẳng lẽ bởi vì có người nói xấu một lần, hắn liền thành không thành thật.

Nói xong kiên định lắc đầu nói:

- Dù ngươi tin hay không, ta vẫn tin tưởng hắn.

Liền bắt đầu nắn nót viết tấu chương.

Thấy đại nhân bắt đầu viết chữ, Thẩm Minh Thần dù đầy bụng nghi vấn, cũng chỉ có thể nén lại. Hắn thấy Vương Dần ở đó mỉm cười, biết lão quan này khẳng định hiểu rõ, trong lòng không khỏi ai thán nói:

- Sao lại toàn như vậy…

Cũng may Thẩm Mặc không để cho hắn chờ lâu, một lát sau, liền viết xong tấu chương ngắn gọn, sau khi thổi khô nét mực, liền đưa cho hắn xem.

Thẩm Minh Thần tiếp nhận, mấy con mắt xem xong tấu chương này, chỉ thấy đoạn đầu viết: "Thần nghe nói hôm nay hội thẩm, Vạn Luân kia lại lung tung cắn càn, làm cho Lí Xuân Phương đại nhân cũng liên lụy vào, đây thật sự là mặc kệ người trong thiên hạ tin hay không, thần kiên quyết không tin" Sau đó đoạn thứ hai tự thuật lý do: "Thần cùng Lí đại nhân quen biết nhiều năm, đã từng cộng sự ở ba nơi Hàn Lâm Viện, Lễ bộ, nội các, với nhân phẩm tu dưỡng của vị cấp trên này, tuyệt đối tin tưởng... Đại lượng nhân từ, phong độ trưởng lão của ông ấy, đều là vi thần bình sinh hiếm thấy. Nếu nói người như vậy, lại là người biết tính toán, vậy Đại Minh ta vốn không có một người tốt." Sau đó còn lấy một vài ví dụ, chứng minh Lí Xuân Phương nhẫn nhục chịu đựng ra sao.

Đến đoạn thứ ba, Thẩm Mặc cờ xí tiên minh thay Lí Xuân Phương cầu tình nói: "Vô luận như thế nào, thần cũng không tin ông ấy hại Hồ Tông Hiến, thần nguyện ý dùng tánh mạng bảo đảm cho ông ấy, thỉnh Hoàng Thượng ngàn vạn lần không nên tin lời của kẻ tiểu nhân’ còn nói "Thần vì ông ấy cầu tình, không phải vì tư tình, chỉ là vì trời đất chứng giám... Bây giờ Hồ đại soái đã đi rồi, lại làm cho Lí các lão cũng bị oan khuất, vậy người tốt thật sự không có kết quả tốt, trời đất còn có lương tâm không?"

Cuối cùng, Thẩm Mặc còn nói rõ:

- Hoàng Thượng không cần hiểu lầm thần có cái gì không an phận... Thần quyết tâm vì nghĩa huynh Hồ Tông Hiến đòi lại công đạo, vẫn không thay đổi. Thần cầu tình vì Lí các lão, cũng không phải nói là không cần tư pháp công chính. Hoàn toàn tương phản, chính là vi thần tin tưởng ông ấy trong sạch, cho nên thần thỉnh Hoàng Thượng hạ quyết tâm, tra rõ án này, mặc kệ liên lụy đến người nào, đều phải lôi ra được, xem xem rốt cuộc là tên đại gian đại ác nào, lại mưu hại công thần,trung thần Hồ Tông Hiến, Lí Xuân Phương như vậy.

Trong thư phòng, Thẩm Minh Thần dùng sức nuốt nước miếng, hắn nhìn tấu chương, lại nhìn gương mặt hiền lành của Thẩm Mặc kia, hồi lâu mới bất khả tư nghị nói:

- Đây... Đây cũng làm quá rồi?

Tuy rằng không có vật chứng, nhưng Lí Xuân Phương liên quan đến vụ án, đã là chuyện rõ ràng, nếu đầu óc của Thẩm Mặc không bị hư hoại, hận không thể nhốt vào mười tám tầng địa ngục, sao bây giờ lại thề son sắt thay ông ta cam đoan như thế này? Thẩm Minh Thần cảm thấy mình thật sự là lỗi thời.

Vương Dần thản nhiên nói:

- Binh pháp có câu: "Thiện chiến giả, trí nhân mà bất trí bổ nhân". Một đạo lý quyết thắng đánh giặc, chính là không thể bị kẻ địch dắt mũi đi, bèn nhảy ra khỏi con đường của hắn, theo con đường suy nghĩ của mình."

- Đúng vậy. Có một vĩ nhân dạy chúng ta, phàm là kẻ địch phản đối, chúng ta sẽ ủng hộ; phàm là kẻ địch ủng hộ, chúng ta sẽ phản đối.

Thẩm Mặc vuốt cằm nói:

- Nước cờ của bọn họ được cho là tinh, nhưng lại quên một điểm, đó chính là trên bàn cờ, cũng không phải là quân cờ không có sinh mệnh, mà là người có máu có thịt, có thất tình lục dục, có tôn nghiêm. Chỉ cần là người, khi biết chính mình trở thành kẻ bỏ di, sẽ phẫn nộ, sẽ không trung thành. Chẳng qua bởi vì dao thớt, ta vì thịt cá, thường phản kháng không được thôi.

- Chúng ta phải làm, đó là cho kẻ bỏ đi này sinh cơ. Một khi bọn họ phát hiện, chính mình còn có một đường sinh cơ, sẽ liều lĩnh, nhảy ra thêm nước cờ cho mình, cướp một đường sống cho mình

Vương Dần nói tiếp:

- Cứ như vậy, lại bố trí chu đáo cũng sẽ thế trận đại loạn, thế thắng của chúng ta liền tới rồi.

- Thì ra là thế...

Dưới sự dẫn dắt của hai người, Thẩm Minh Thần rốt cục đuổi kịp ý nghĩ của bọn họ, giật mình nói:

- Hóa ra là một Lí Xuân Phương, không đặt trong mắt các ngươi, các ngươi cần chính là một người khác.

- Thông minh

Vương Dần chớp chớp mắt, khen:

- Không phải nói buông tha Lí Xuân Phương, sớm muộn gì cũng phải kéo ông ta, nhưng lần này Từ Giai đưa ông ta đến bên miệng, chúng ta quyết định không thể ăn... Cho nên đại nhân lần này, chẳng những sẽ không bỏ đá xuống giếng, còn muốn thay ông ta nói chuyện.

- Cao a...

Thẩm Minh Thần càng nghĩ càng thấy kế hay bèn nói:

- Nói như thế nào, Lí Xuân Phương cũng là cấp trên cũ của đại nhân, đại nhân thay ông ấy nói chuyện, đó là hợp tình hợp lý, còn thể hiện ngài trọng tình trọng nghĩa, còn... còn là một chiêu diệu kì…

Câu nói kế tiếp hắn không nói rõ, nhưng Thẩm Mặc và Vương Dần cũngđều hiểu ý tứ của hắn... Điều này có thể cho các quan lại nhìn xem, Thẩm Mặc y là một người trọng tình nghĩa như vậy, sao có thể đi hại nghĩa huynh Hồ Tông Hiến chứ?

- Nhưng...

Thẩm Minh Thần suy nghĩ, lại lo lắng nói:

- Vạn nhất Hải Thụy tìm được bằng chứng thì làm thế nào? Chúng ta không phải thành chê cười.

- Ta tự mình vào trong cung một chuyến.

Thẩm Mặc lơ đểnh cười cười, liền thu lại tấu chương, đứng dậy nói:

- Thành chê cười cũng là chê cười thiện ý.

Thật ra y có lòng tin – Vụ án của Lí Xuân Phương, ngoài khẩu cung của Vạn Luân ra, bọn họ rốt cuộc không tìm thấy chứng cớ khác, nhưng có một số điều y sẽ không nói trắng ra, vậy không phải Thẩm Minh Thần có vấn đề, chỉ là y hiện tại, cũng không dám tin ai hoàn toàn.

Từ trước thư phòng đi ra, Thẩm Mặc quay về phòng sau thay triều phục, liền thừa kiệu vào cung, về đến nội các xa cách nửa tháng.

Vừa thấy y trở về, Trương Cư Chính đầu tiên là co rúm khóe miệng, rồi lại trở về khuôn mặt tươi cười, đứng dậy đón chào nói:

- Mong trăng mong sao, có thể mong ngài trở về rồi.

- Nội các thiếu người à?

Thẩm Mặc tươi cười như mặt trời ngày đông.

- Ha ha...

Trương Cư Chính ngượng ngùng nói:

- Cũng có một phần nguyên nhân, gần đây thật sự là tà môn, cái này có bệnh, cái kia có việc, làm đi làm lại, chỉ còn lại một mình tôi.

- Vất vả rồi, vất vả rồi.

Thẩm Mặc ấm áp vỗ vỗ bờ vai của hắn nói:

- Ta sẽ mau chóng trở về chia sẻ.

- A... Còn không phải chính thức trở về?

- Ai, như thế nào cũng phải đợi cho đến khi ta xong xuôi tang sự của lão ca ca.

Thẩm Mặc ảm đạm nói:

- Đến nay thân thể của ông ấy, còn nằm ở miếu ngục thần không được về nhà.

- Ai, ngài lo trước việc tang sự đi...

Trương Cư Chính với chuyện của Hồ Tông Hiến mà Thẩm Mặc nói đến, cũng khó có chút không thích ứng, vội nói tránh đi:

- Vậy lần này ngài đến?

- Ta có cái sổ tay phải giao lại.

Thẩm Mặc cũng bình tĩnh lại nói.

- Chút chuyện này, để cho người bên dưới mang đến là được

Trương Cư Chính cười nói:

- Đường đường Các Lão, còn phải tự mình đi một chuyến sao?

- Ở nhà buồn thúi rồi.

Thẩm Mặc mỉm cười nói:

- Đi ra hít thở không khí, cũng đến an ủi an ủi ngươi.

- Đội ơn ngài. Nhưng thật là may, mới vừa đưa tấu chương hôm nay, hay là ngài để ở đây đi, ngày mai sẽ tiện thể dâng lên.

- Như vậy à...

Thẩm Mặc trầm ngâm nói:

- Ta vẫn muốn tự mình đi một chuyến, muốn đến gặp người của ti lễ giám, cũng không thể cuốn mặt mũi của ta.

- Đương nhiên không thể.

Trương Cư Chính sắc mặt khẽ thay đổi nói:

- Nhưng thật sự không cần thiết như vậy.

- Coi như tản bộ.

Thẩm Mặc liền chắp tay về phía hắn, thong thả ra khỏi nội các.

Trương Cư Chính đưa y đến cửa, nhìn bóng dáng y đi ra khỏi cửa, vẻ mặt dần dần âm trầm xuống... Tuy rằng không đoán ra tâm tư của Thẩm Mặc, nhưng hắn biết, hành động này, tất nhiên là mèo đêm vào phòng -- chuyện tốt không đến.


















trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch