Mạnh Hướng muốn xoa đầu đổ đầy mồ hôi, nhưng hai tay không sờ tới mặt, bèn quỳ một chân nói:
- Chỉ sợ các ông không dám nghe.
- Ngươi dám nói ta sẽ dám ghi.
Dương Dự Thụ lạnh lùng nói:
- Nhưng không được liên lụy vào cung, liên lụy Hoàng Thượng, nếu không sẽ kéo ngươi ra ngoài ngay lập tức.
- Được.
Mạnh Hướng gật đầu nói:
- Ông hỏi đi, ta khẳng định nói thật.
Trong lòng nghĩ thầm: "Ngươi không hỏi ta cũng nói, chúng ta cũng không muốn vì một chút bí mật trong bụng mà chết không minh bạch.’
- Có phải nói thật hay không, chúng ta chờ xem.
Ánh mắt Hải Thụy lướt qua hắn, nói:
- Ta hỏi ngươi, tra tấn Hồ Tông Hiến, các ngươi rốt cuộc có ý đồ gì?.
- Được người khác ủy thác mà thôi.
Mạnh Hướng ấm ức nói:
- Vốn tưởng rằng việc rất nhỏ, ai nghĩ đến nông nỗi này...
Dừng một chút, lại bắt đầu trốn tránh trách nhiệm:
- Nhưng chuyện này, ta chỉ nghe nói, chuyện của Đông Xưởng không thuộc ta quản.
Hắn cũng quả thật đủ buồn bực rồi, với cái Đông Xưởng vô pháp vô thiên đó mà nói, giết người cướp của chỉ là việc thường ngày mà thôi.
- Được ai ủy thác?
Hải Thụy hỏi.
"..." Mạnh Hướng có chút chần chờ nói:
- Ông chắc chắn muốn biết?
- Nói nhảm ít thôi!
Dương Dự Thụ quát.
- Được rồi, nói cho ông biết. Là người đồng hương của Đằng Tường, đương triều thứ phụ Lí Xuân Phương!
Nói xong lời này, hắn liền chờ mong vẻ phấn khích trên mặt hai quan viên, nhưng chỉ nhìn thấy hai người vẻ mặt bình tĩnh, không khỏi có chút ngây ra nói:
- Ta sao biết các ông đã sớm biết rồi, còn tưởng rằng các ông không biết!
- Nói cái gì mới mẻ đi.
Hải Thụy lại nhìn về phía hắn nói:
- Ngươi nói tra tấn Hồ Tông Hiến do Lí Xuân Phương sai khiến, có chứng cớ gì không?
Mạnh Hướng lắc đầu nói:
- Không có chứng cớ. Muốn chứng cớ, các ông có thể đi hỏi Đằng công công.
- Không cần ghi.
Hải Thụy lại nói với Dương Dự Thụ.
Mạnh Hướng quả thực bị bức điên rồi, thét lên nói:
- Các ông không biết ta cũng không biết, đây không phải là làm khó người sao!
- Không ai làm khó ngươi.
Hải Thụy hừ một tiếng nói:
- Là ngươi nói mình muốn khai, bây giờ lại khai những thứ không có giá trị, chẳng lẽ là muốn đùa giỡn chúng ta phải không?
Mạnh Hướng cắn răng suy nghĩ một lát, đành phải đánh ra chiêu bài cuối cùng nói:
- Ta tuy rằng không biết bọn họ mưu mô như thế nào, nhưng ta biết một việc, có thể chứng minh quan hệ trước kia của bọn họ.
- Nói.
Hải Thụy im lặng liếc mắt nhìn Dương Dự Thụ một cái, ông thần sắc hơi kích động, nhấc bút lên.
- Tên Đằng Tường kia rất kín miệng, ta biết cũng không nhiều.
Mạnh Hướng rào trước đón sau mới yêu sách nói:
- Nhưng dù sao sớm chiều ở chung, có một số việc vẫn không thể giấu được ta.
- Nói nhảm ít thôi!
Hải Thụy không nhịn được vỗ án.
- Mùa xuân năm nay, lúc ấy Cao các lão vẫn còn, cũng không biết ông ta phát điên thế nào, lại dẫn người tới chỗ chúng ta, một trận nhổ cỏ tận gốc, hàng của bọn ta đều bị niêm phong, mất cả gốc lẫn lãi.
Nghĩ lại những ngày kinh hoàng đó, Mạnh Hướng vẫn vô cùng đau lòng nói:
- Chúng ta kiếm được tiền có dễ dàng sao? Còn không phải một chút góp, một chút kiếm thôi ư?
- Nói đề chính!
Trên trán Hải Thụy gân xanh nổi lên nói.
- Được, được... Sau đó Cao các lão rốt cục ra đi, chúng ta lại mở việc buôn bán một lần nữa.
Mạnh Hướng vội vàng nói:
- Nhưng vừa mới bồi thường hết cả nhà, còn thiếu nội khố một khoản tiền, chúng ta tuy rằng là rất khó khăn, cũng phải trả, nếu không phía dưới học theo, lại vét sạch tiền trong kho.
Hải Thụy đành chịu rồi, chỉ có thể nói với Dương Dự Thụ:
- Ghi những điểm quan trọng.
- Muốn trả tiền, phải mở hoàng điếm một lần nữa, kiếm được tiền mới có thể trả. Nhưng mở điếm phải có một số tiền, trong quốc khố cũng không mượn được.
Mạnh Hướng vẫn nói liên miên cằn nhằn:
- Sau đó ta nghĩ ra, không phải bây giờ dân gian chuộng cho vay sao? Nghe nói làm buôn bán cũng không cần dùng đến tiền của mình, mà là dựa vào vay tiền của Nhật Thăng Long, đợi kiếm được tiền thì bù vào là được. Vì thế ta để cho quản gia ra mặt, lấy danh nghĩa của hai chúng ta, mượn của Nhật Thăng Long ba lần, một lần mười vạn, hai lần tám vạn, tổng cộng hai mươi tám vạn lạng...
Dương Dự Thụ viết theo lời hắn nói... Ông viết chữ "Bát" cuối cùng thêm một dấu chấm, đổi thành chữ "Lục".
- Ai ngờ người đen đủi thì đến uống nước lạnh cũng nghẹn, bình thường hoàng điếm của các tiền bối mở như thế nào kiếm như thế ấy, đến lần chúng ta lại sinh ra lắm tai lắm nạn.
Mạnh Hướng buồn bực nói:
- Trong tháng tám, cung vua và ngôn quan loạn lớn, chúng ta đánh người của bọn họ, bọn họ lại niêm phong điếm của chúng ta, tất cả hàng hóa đều sung công, lúc này thật sự là...
Nói đến chỗ thương tâm, Mạnh thái giám nước mắt lưng tròng nói:
- Không giấu giếm các ông, hai ta bị chủ nợ bức bách, cũng đã có ý định thắt cổ.
- Nói bậy.
Dương Dự Thụ không tin nói:
- Hai đại thái giám các ngươi, còn có thể sợ thương nhân?
- Ai ya, đó là Nhật Thăng Long. Việc buôn bán của đám Sơn Tây đó, đừng nói chúng ta, ngay cả Hoàng Thượng cũng không thiếu nợ được...
- Sau đó thì sao.
Dương đại nhân đột nhiên ý thức được, chính mình cũng bị hắn cuốn theo, vội vàng ho một tiếng, trở lại đề chính.
- Đến đường cùng, Lí các lão đưa than sưởi ấm trong tuyết, giúp chúng ta trả nợ cho Nhật Thăng Long.
Mạnh Hướng miệng lưỡi lại lưu loát nói:
- Các ông nghĩ xem, tình nghĩa lớn như vậy, chúng ta có thể không trả sao? Cho nên lúc Lí Xuân Phương nói là cần giúp đỡ, chúng ta không hề nghĩ ngợi đã đồng ý rồi.
Đây là manh mối rất có giá trị, Hải Thụy yên lặng chờ Dương Dự Thụ ghi xong, liền nói tiếp:
- Cần có chứng cớ, không có chứng cớ thì có tác dụng gì?
- Thật sự là không có...
- Làm nhiều chuyện như vậy, không lưu lại cái gì sao? Thật là vô lý!
Mạnh Hướng ngẫm nghĩ lại, đột nhiên ngẩng đầu nói:
- Việc này Đằng Tường cũng không ra mặt, liền giao ngân phiếu của Lí các lão cho ta, để ta đi Nhật Thăng Long trả tiền. Ta đời này còn chưa bao giờ thấy nhiều ngân phiếu như vậy, tràn đầy một hòm, đều là tiền giấy một tờ năm trăm lượng, làm cho người ta tham chết...
- Ngươi lấy trộm mấy tờ?
Dương Dự Thụ hỏi.
- Sao có thể như thế?
Mạnh Hướng ngây ngô liếc hắn một cái nói:
- Không dư một lượng cho ta, sao có thể lấy được.
Nói xong dương dương tự đắc nói:
- Nhưng ta lấy ngân phiếu cũ rách của mình, đổi lấy một ít, để ở nhà còn chưa tiêu đến.
Mạnh Hướng vừa định nói ít một chút, nhưng nghe hắn hỏi địa điểm, đành phải nói thật nói:
- Chín mươi sáu tờ...
- Bốn vạn tám ngàn lượng.
Sợ hắn tính sai, Dương Dự Thụ giành nói trước.
- Tiền của ta ta còn không biết sao?
Mạnh Hướng vẻ mặt đau lòng nói:
- Bên ngoài thư phòng có cái bồn cầu chưa dùng đến, trong bồn cầu có hai lớp, toàn bộ tiền giấu ở bên trong đó.
Lục Luân gật gật đầu với thủ hạ của mình, mấy người liền im lặng đi ra ngoài.
Mạnh Hướng tuy nói chuyện dông dài, nhưng rốt cục đã cung cấp được manh mối hữu dụng. Hải Thụy và Dương Dự Thụ liếc nhau, đều cùng một ý: "Bốn vạn tám ngàn lượng, cũng đủ định tội Lí Xuân Phương rồi!" Lí Xuân Phương là quan to nhất phẩm, tính toán lương bổng một năm có thể kiếm được hai trăm bốn mươi lượng bạc trắng, nếu không ăn không uống không tiêu hai trăm năm, mới có thể kiếm được khoản tiền này. Thực hiển nhiên số tiền này có lai lịch bất chính!
Thấy rốt cuộc không hỏi được gì nữa, Hải Thụy sai người cho Mạnh Hướng ký tên, đưa hắn đi ra ngoài, lúc này mới đưa Đằng Tường tiến vào.
Đai lưng bên ngoài miệng Đằng Tường còn rất chắc, cẩm y vệ bèn cởi cho hắn, hắn liền hoạt động cằm, cười lạnh nói:
- Thật sự là mưu kế tuyệt diệu! Trước tìm người giả trang thân thích của lão Tam, nhốt chúng ta ở cách vách, nghe các ngươi diễn. Cuối cùng cố ý đẩy ta ra, để xuống tay với tên Mạnh Hướng ngu ngốc này!
- Ngươi còn điều gì muốn nói?
Việc đã đến thế này, hắn nói gì cũng không tốt, Dương Dự Thụ thản nhiên nói:
- Không có thì bãi đường.
- Các ngươi thắng, ta bị bại cũng không oan.
Đằng Tường cười gượng nói:
- Ta tuyệt đối sẽ không bán đứng Lí các lão, nhưng ta có thể nói cho các ông, Lí các lão gia thế thanh hoa, làm quan liêm khiết, tuyệt đối không lấy ra số bạc đó.
- Là ai đưa cho ông ấy?
Hải Thụy trầm giọng hỏi.
Đằng Tường nói:
- Ngoài vị nội các kia, còn có thể là ai chứ?
- Vị nội các nào?
Hải Thụy cao giọng.
- Cụ thể ta cũng không biết.
Đằng Tường không để mình bị đẩy lòng vòng, cười lạnh nói:
- Các ông không biết tự tra sao?
- Chúng ta sẽ tra.
Hải Thụy ánh mắt như điện nhìn hắn:
- Đằng công công, ta bây giờ quy nạp một lần lại lời khai vừa rồi của ngươi, ngươi nghe cho rõ. Ngươi nói việc tra tấn Hồ Tông Hiến là bị người sai khiến, mà kết hợp với lời khai của Mạnh Hướng, ngươi sở dĩ làm như vậy, là bởi vì đã nhận số tiền hối lộ lớn của người đó. Mạnh Hướng nói người đó là Lí Xuân Phương, nhưng ngươi nói, ông ta là một tên quan nghèo, căn bản không có nhiều tiền như vậy. Ngươi còn nói thật ra số tiền đó là do một người khác trong nội các chi ra, hỏi ngươi tên người đó là ai, ngươi lại nói không biết. Thật ra là ngươi biết!
Hải Thụy tăng thêm ngữ khí nói:
- Lí Xuân Phương là thứ phụ nội các, có thể để cho ông ta lộ diện làm việc này, trên đời này ngoài Hoàng Thượng ra, cũng chỉ có Từ các lão thôi. Hoàng Thượng khẳng định không có khả năng, cho nên ngươi nói người khác của nội các, chính là Đại Minh thủ phụ Từ Giai, đúng không!
Rồi quay sang nói với Dương Dự Thụ:
- Lời của ta nói đều ghi lại chưa?
Dương Dự Thụ gật gật đầu, tỏ vẻ không thành vấn đề.
- Từ từ... Không cần ghi, không cần ghi.
Đằng Tường trừng lớn mắt nói:
- Ta... Ta không nói như vậy...
Lúc này, một tên cẩm y vệ vội vàng đi vào, nhỏ giọng nói một câu bên tai Lục Luân, Lục Luân làm động tác vuốt ria mép với Hải Thụy.
Hải Thụy đứng lên, chụp mạnh kinh đường mộc nói:
- Ta hỏi ngươi một lần cuối cùng, người kia là ai?
Đằng Tường đã chú ý tất cả xung quanh, sắc mặt biến ảo, không biết đang suy nghĩ cái gì.
- Muốn biết sao? Ta không ngại nói cho ngươi biết, Phùng Bảo mang theo chỉ dụ tới rồi.
Hải Thụy hình như đã nghe được tiếng bước chân bên ngoài, chỉ có thể nói một câu cuối cùng:
- Muốn ta đình chỉ thẩm vấn, lập tức áp giải ngươi về cung.
Đằng Tường sắc mặt đờ đẫn, suýt nữa hộc máu, nếu nửa canh giờ trước, nghe được tin tức này, hắn khẳng định sẽ vui mừng khôn xiết; nhưng hiện tại... Chính mình và Mạnh Hướng đều đã vào tròng của Hải Thụy, nên hay không nên nói đều đã nói ra rồi. Chỉ dụ này, chính là bùa đòi mạng của Diêm vương.
- Phùng Bảo đến đây, thẩm vấn phải chấm dứt. Nhưng ngươi vẫn phải ký tên!
- Ký tên.
Lục Luân ra lệnh một tiếng, cẩm y vệ liền bưng bản cung đến trước mặt Đằng Tường.
Dưới nhiều tầng áp lực như vậy, Đằng Tường rốt cục không chịu được, liên thanh nói:
- Ta có ẩn tình bẩm báo!
- Lui xuống trước đi.
Hải Thụy vung tay lên, người bên dưới cũng lui xuống hết, trong phòng thẩm vấn cũng chỉ còn lại Đằng Tường và ba vị quan thẩm vấn.
Lục Luân đột nhiên cười cười nói:
- Các ngài hỏi nhanh lên, ta đi chặn Phùng Bảo lại.
Hải Thụy và Dương Dự Thụ liếc nhau, gật đầu nói:
- Làm phiền rồi.
Lục Luân gật gật đầu, đi ra ngoài đóng cửa lại.
Bên ngoài phòng thẩm vấn vang lên tiếng ồn ào, bên trong ba người lại ngoảnh mặt làm ngơ.
Cũng không biết hôm qua ăn thứ quỷ quái gì, Phùng Bảo bị đau bụng đi ngoài, sáng sớm thật sự không dậy nổi. Đành phải cáo nghỉ, nghỉ ngơi cả buổi sáng, lại đến Đại Lý tự chờ phán xét... Hắn tuy rằng không tin tưởng Mạnh Hướng, nhưng biết Đằng Tường là cục xương khó nắn, hơn nữa thời gian buổi sáng có hạn, có thể khai thẩm hay không còn phải dựa vào hai người, cho nên cũng không lo lắng lắm.
Vì thế yên tâm uống thuốc, nằm ở trong phòng. Đến giữa trưa, quả nhiên khôi phục được chút khí lực. Ai ngờ còn đứng chưa vững, chợt nghe tiểu thái giám tới báo tin, nói Hoàng Thượng có khẩu dụ để hắn truyền đạt.
Ban đầu hắn còn ai thán mình thật là khổ, cho đến khi lĩnh ý chỉ, Phùng Bảo mới hiểu được việc này không phải là nhỏ, một khắc không thể chậm trễ. Nhưng hai chân thật sự không có lực, đành phải cho người cõng ra Tử Cấm thành, mới ngồi trên cỗ kiệu, hữu khí vô lực nói:
- Nhanh đi Đại Lý tự...
Đại nha môn gần với hoàng cung, một lát là đến. Phùng Bảo xuống kiệu, nhìn thấy tầng tầng cẩm y vệ canh gác, liền lập tức tiến lên, giọng the thé nói:
- Có chỉ dụ, mau tránh ra!
Mãng bào đỏ thẫm trên người hắn, và phất trần vàng ròng trong tay, đều biểu hiện thân phận thiên sứ của hắn, thuận lợi đi vào Đại Lý tự, đi thẳng đến đại đường, đã thấy không có một bóng người.
Phùng Bảo choáng váng, mới kéo một tên thư lại hỏi:
- Đại nhân nhà ngươi đâu?
- Ở phòng thẩm vấn.
- Mau dẫn đường!
Vòng vòng vèo vèo, rốt cục đi tới nhà ngang của phòng thẩm vấn, hắn vừa muốn đi vào, liền thấy một người trẻ tuổi dáng người cao to nghênh đón tới, vẻ mặt thân thiết nói: