Khi Long Khánh và tâm phúc thương lượng cách đuổi Từ Giai thì phủ Từ Giai có một vị khách không mời Vương Bích Vương Đông Nhai.
Nghe nói Vương Bích tới, Từ Giai đích thân ra đón, mời ông ta vào chính sảnh dùng trà.
Với thân phận thủ phụ, trừ khi hoàng đế gia lâm, nếu không trong triều còn có ai cần ông ta long trọng tiếp đãi như thế chứ.
Nhưng trong triều không có, nhưng không đại biểu dân gian không có, vị Vương lão tiên sinh này tuy giới áo vải, nhưng Từ Giai không dám có chút thiếu chu đáo nào, vì ông ta là chưởng môn nhân học phái Thái Châu, người năm xưa toàn lực ủng hộ Từ Giai.
Đáng lý Từ Giai còn phải gọi ông ta là sư thúc, nhưng giờ Từ Giai thân phận quý trọng, nên cả hai xưng hô ngang hàng.
- Không ngờ sau lần từ biệt ở Linh Tế cung, hôm nay lại được gặp Đông Nhai tiên sinh.
Năm nay Vương Bích nhận lời mời tham gia giảng học ở Linh Tế cung, định ngày 15 sẽ đi, Từ Giai đã tiễn chân ông ta trước, cho nên mới nói tếh.
- Vốn là phải đi rồi, nhưng nghe Tồn Trai công gặp rắc rối, nên ở lại thêm vài ngày.
Vương Bích dù trẻ hơn Từ Giai tới 10 tuổi, nhưng bôn ba giảng học, nên trông tuổi tác tương đương nhau.
- Làm Đông Nhai nhọc lòng rồi.
Từ Giai nói cho có lệ, trong lòng lẩm bẩm, học phái Thái Châu xưa nay không can thiệp vào chính sự của ông ta, chỉ yêu cầu ông ta ra sức ở việc phát triển tâm học. Cho nên quan hệ hai bên luôn hòa hợp, Từ Giai không cảm thấy trên đầu có một thái thượng hoàng.
Nhưng hiển nhiên đối phương không chỉ tới thăm hỏi.
Quả nhiên Vương Bích nói:
- Nhọc lòng không sao, nhưng có chút lo lắng.
Từ Giai biết tính Vương Bích thẳng, nên cũng không vòng vo:
- Không biết Đông Nhai có gì chỉ giáo?
- Vốn có vài lời không phải đám áo vải nên nói, nhưng ta và Tồn Trai công tương giao 20 năm, không thể nhìn ông đi sai nước này, rơi vào cảnh không thể vãn hồi.
- Hai ta tâm hợp ý đầu, nơi này lại không có người ngoài, cứ nói thoải mái.
Từ Giai trầm tĩnh nói.
- Ngày 16, ở chỗ một vị đệ tử, ta đọc đường tấu chương đàn hặc Tồn Trai công, còn nghe Tồn Trai công đã dâng tấu xin nghỉ bị hoàng đế bác bỏ, ngài lại dâng tấu lần thứ hai phải không?
Từ Giai gật đầu:
- Tấu tự biện của lão phu, Đông Nhai thấy rồi sao?
- Chính vì nó mà tới đây.
- Thế nào?
- Thứ cho ta nói thẳng, không ổn, cực kỳ không ổn.
- Nguyện nghe kỹ hơn.
Từ Giai mặt bình thản, nhưng trong lòng không thoải mái.
- Tồn Trai công từng ban đại đức cho thiên hạ, vạn dân thiên hạ cũng đội ơn, đều mong ngài luôn hiển hách vinh diệu.
Vương Bích trước tiên vỗ mông, sau đó mới nói:
- Thế nhưng cổ nhân nói trăng có khi tròn khi khuyết, giờ ngài cực phẩm nhân thần, quyền thế thậm chí còn hơn Nghiêm Tung năm xưa, hơn nữa trong ngoài triều đều nói, tài phú ở quê của ngài đã hơn Nghiêm Tung, nói ngài như mặt trời chính ngọ cũng không quá lúc nào. Cho nên lúc này Tồn Trai công nên hấp thu bài học của Nghiêm các lão, tránh bi kịch khi trăng khuyết.
- Ông nói, tấu tự biện của ta gây họa? Nhưng lão phu xin hoàng thượng từ chức cơ mà?
- Nếu như muốn từ chức thực, thì phải thẳng thắn thừa nhận sai lầm, đem vận mệnh giao cho hoàng đế định đoạt.
Vương Bích nói trúng điểm mấu chốt:
- Nhưng ngài lại ra sức biện hộ cho bản thân, nếu thấy bản thân không sai, vì sao muốn từ chức? Nếu hoàng thượng đồng ý, há chẳng phải là thành hôn quân? Ta nói cực kỳ không ổn là ở đó, ý vị uy hiếp quá nặng.
- Đúng là không ổn.
Sắc mặt Từ Giai hơi tái đi:
- Nhưng Đông Nhai đừng lo, bị đàn hặc xin từ chức là chuyện đương nhiên, không ảnh hưởng gì.
- Tồn Trai công nghĩ thế e là nguy hiểm đấy.
Vương Bích nghiêm mặt:
- Ngài lập thân trên triều mấy chục năm, thấy tấu chương đàn hặc thủ phụ được công khai mấy lần?
- Không nhiều.
Từ Giai tức thì nghiêm mặt lại.
- Không phải không nhiều mà là cực ít, vì thủ phụ đứng đầu bách quan, thay hoàng đế quản lý quốc vụ, hoàng đế phải trân trọng bảo vệ, đối với tấu sớ đàn hặc vô căn cứ đều áp xuống... Điều này hẳn ngài rõ hơn ta?
Từ Giai chậm rãi gật đầu:
- Đúng thế.
- Đương kim là vị quân chủ ôn hòa hiếm có, hiện giờ lại công khai bản tấu này, ý ra sao tin rằng Tồn Trai ông không thể không rõ.
- Đó là thể hiện bất mãn với ta.
- Thế nhưng bách quan trong triều công khai dâng sớ, yêu cầu hoàng đế giữ ngài lại, nghiêm trừng Trương Tề, nghe nói một ngày có tới hơn 200 bản tấu. Tất nhiên thể hiện uy vọng của ngài, nhưng đại thần trong triều ngả hẳn về một phía, xin hỏi ngài, hoàng đế có cảm tưởng ra sao? Chẳng phải chứng thực câu " thiên hạ chỉ có thủ phụ, không có bệ hạ", sao?
Mặt Từ Giai trắng bệch:
- Lão phu không nên mặc cho bách quan dâng thư.
Khi đó ông ta phẫn nộ, có ý xả giận lên hoàng đế, muốn Long Khánh thấy lòng người hướng về đâu, nên nghe nói bách quan dâng thư không hề cản trở.
"Từ năm ngoái tới nay, lão phu tự cao tự đại, phản ứng chậm chạp, làm toàn điều ngu xuẩn" Từ Giai thầm nghĩ:" Xem ra già thật rồi."
- Vậy lão phu phải ứng phó ra sao?
Từ Giai nặng nề hỏi.
- Từ xưa tới nay, đại thần va chạm với quân chủ, quyền thần tham quyền cố vị, dù bản thân may mắn thoát nạn, cũng hại cho con cháu.
- Đó gọi là biết duỗi mà không biết co, biết tiến mà không biết lui, người như thế cho dù không va chạm với hoàng đế, thiên hạ mềm mỏng không ai hơn Nghiêm Tung, nhưng ắt gặp họa vì sao? Hiện giờ ngài là thủ phụ hai triều, vì di chiếu thu hết nhân tâm thiên hạ, trong nội các toàn học sinh của ngài, uy vọng của ngài đã tới cực điểm, công lao đã tới đỉnh điểm.
- Nước đầy ắt tràn, đây chính là lúc kẻ khác tới phân chia lợi ích của ngài. Nếu lúc này không biết rút lui trên đỉnh vinh quang, khó tránh khỏi kết cục của Nghiêm Tung. Lùi một bước đất trời mênh mông, thiên hạ sẽ cho rằng ngài không tham công, không luyến quyền mà cảm động. Ngài được tán dương thanh liêm truyền đời, con cháu vì thế được bao bọc, đời đời hưng thịnh, thế thế vinh hoa. Như vậy so với cuối cùng gặp thảm họa, Tồn Trai công thấy cái nào tốt hơn.
Từ Giai im lặng nghe lời tràng giai đại hải của Vương Bích, chậm rãi gật đầu:
- Ông nói rất có lý, ta có thể hỏi một câu được không?
- Mời nói.
- Đây là ý kiến cá nhân của ông hay là yêu cầu đại biểu môn nhân Vương Học đưa ra?
- Điều này..
Bị vạch trần Vương Bích có chút xấu hổ, những lời lẽ dày công chuẩn bị dễ dàng bị Từ Giai nhìn thấu bản chất:"Nghĩ cũng phải, nhân kiệt một đời, há có thể bị một tên quê mùa như mình lừa gạt?" Vì thế ông ta thản nhiên nói:
- Đây là ý kiến cung của mấy học phái, đều cho rằng ngài tiếp tục kiên trì không có có lợi cho bổn môn. Tồn Trai công, sóng sau xô sóng trước, tới lúc nên giao ban rồi.
- Lão phu đã nói sẽ nhường ra vị trí lãnh tụ Vương Học.
- Chúng tôi cho rằng, học chính hợp nhất càng phù hợp với sự phát triển lâu dài của chúng ta hơn.
- Lão phu hiểu rồi.
Từ Giai chậm rãi nhắm mắt lại.
~~~~~o0o~~~~~~~
Vương Bích đi chưa lâu, Trương Cư Chính tới.
Khi hắn từ trên kiệu xuống, nhìn hai chữ "Từ phủ" trên cánh cửa vô cùng quen thuộc, Trương Cư Chính thất thần, hai tháng trước, cánh cửa này từ chối hắn ở ngoài, giờ hắn phải vào tuyên bố vận mệnh chủ nhân của nó.
Gác cửa còn chưa biết xảy ra việc gì, vẫn như mọi khi, mỉm cười đứng trên bậc thềm chào hỏi hắn.
- Ta muốn gặp sư tướng.
Trương Cư Chính trầm giọng nói.
- Mời các lão vào.
Gác cửa tránh người mời.
- Có hiểu quy củ không? Thông báo trước.
Trương Cư Chính xầm mặt xuống.
- Tướng gia đã dặn, ngài tới không cần thông báo, cứ đi thẳng vào là được.
- Thông báo.
Trương Cư Chính quát, rồi đứng ở cửa không nhúc nhích.
Gác cửa không hiểu hắn vì sao lên cơn, đành đi thông báo. Từ Giai nghe xong, trầm ngâm chốc lát nói:
- Mở đại môn nghênh đón, người đâu hầu hạ lão phu thay y phục.
Gác cửa bồn chồn, nghĩ:" Sư đồ nhà này chơi cái trò gì vậy?" Nhưng hắn cảm giác được chuyện không tầm thường, vội mở cửa cung kính mời Trương Cư Chính vào.