- Chuyện mấy vị thế huynh cứ đặt lên người học sinh, đảm bảo không để ai lợi dụng họ, gây phiền phức cho sư phụ.
- Vậy ta đa tạ ngươi.
Từ Giai khách khí nói, tới đó tâm tình sa sút, lộ ra ý tiễn khách:
- Còn muốn hỏi gì nữa không?
- Học sinh có một câu hỏi giấu trong lòng lâu rồi, hôm nay không hỏi, sợ sau này không còn cơ hội nữa.
- Hỏi đi.
- Học sinh mặc dù trước nay không phục ai...
Trương Cư Chính sắc mặt phức tạp, hỏi:
- Nhưng không thể không thừa nhận, mọi mặt Thẩm Chuyết Ngôn đều hơn học sinh một bậc, vì sao sư phụ luôn ủng hộ học sinh, mà tuyển chọn đàn áp y?
Năm xưa hắn từng giải thích với bản thân, cũng có vài đáp án hợp lý.. Ví như Thẩm Mặc vây cánh đã dầy, còn mình là học sinh không chỗ dựa, tất nhiên là ngày sau Từ Giai dễ khống chế hơn, dù có nghỉ hưu về Tùng Giang, vẫn có thể chỉ huy mình từ xa, làm thái thượng hoàng.
Ví như Thẩm Mặc đã thành một phái, nếu nắm quyền sẽ dùng người của mình, tâm phúc của Từ Giai sẽ bị gạt sang bên lề, thậm chí bị bài xích, sức ảnh hưởng sau này của Từ Giai sẽ giảm mạnh, thậm chí biến mất. Còn đưa mình lên, dùng ai sẽ do ông ta định đoạt, không phải băn khoăn gì.
Giả thiết còn có rất nhiều, nhưng Trương Cư Chính vẫn không thể thuyết phục mình, vì hắn không tin đường đường tể tướng một nước lại suy nghĩ vấn đề ích kỷ tư lợi đến thế, không phù hợp với sự dạy bảo bao năm của Từ Giai.
Từ Giai trầm ngâm rất lâu mới nhìn hắn nói:
- Qua chuyện này ngươi còn chưa hiểu y là loại người gì sao? Tới nay ta vẫn không thể tin nổi, mục tiêu của y lại là ta, Đại Minh khai quốc 200 năm, có mấy kẻ khi sư diệt tổ?
-...
Trương Cư Chính cũng im lặng, hắn luôn nghĩ mục tiêu của Thẩm Mặc là mình và Lý Xuân Phương, ai ngờ Thẩm Mặc vòng qua cả hai, kéo Từ Giai xuống ngựa. Dù y không trực tiếp gia tay, nhưng Trương Cư Chính chắc cả mười phần, y là kẻ thao túng đằng sau.
Quân thần, phụ tử, sư đồ, đã thành quyền uy ở Đại Minh 200 năm qua, thần phục tục quân, tử phục tùng phụ, đồ phục tùng sư, đó là tiền đề tồn tại của xã hội, cho nên bất kỳ hành vi "dưới chống trên" nào đều bị coi là đại nghịch bất đạo, bị cả xã hội không dung thứ.
Đương nhiên những năm gần đây, Vương Học hưng thịnh, tư tưởng tự do truyền bá, nhiều người không coi trọng lễ giáo nữa. Nhưng giai tầng sĩ đại phu, nhất là triều thần vẫn không dám vượt quá giới hạn nửa bước, sợ thân bại danh liệt, để tiếng thối vạn năm.
Vậy mà tên Thẩm Giang Nam thường ngày nhìn hiền lành lễ phép, lại dám chống cả thiên hạ, dù chuyện này hai bên vĩnh viễn sẽ không công khai, cũng không ai tìm được chứng cứ y khi sư..
Nhưng y đã làm, tức là y dám vứt tam cương ngũ thường vào nhà xí, một kẻ không kính sợ hoàng đế, phụ thân, sư phụ như thế nắm đại quyền quốc gia, trời mới biết y sẽ làm ra chuyện gì.
Trong tích tắc đó trong đầu Trương Cư Chính lướt qua một loạt anh hùng hảo hán hạ bệ hoàng đế như Khánh Phụ, Vương Mãng, Tào Tháo, Dương Kiên, Triệu Khuông Dẫn...
Nhưng trực giác nói với hắn, Thẩm Mặc không phải hạng người đó, huống chi quốc sự Đại Minh tuy thối nát, song chưa tới mức thay triều đổi đại, chỉ cần Thẩm Mặc không điên, y không dám làm chuyện kia, nếu không dù thường ngày có bao kẻ thề trung thành với y, một khi y tạo phản soán ngôi, nhưng kẻ kia vẫn không chút do dự bán đứng y.
- Y chưa tới mức có lòng bất thần chứ?
Trương Cư Chính thấp giọng hỏi.
- Cái đó thì không?
Từ Giai lắc đầu:
- Nhưng có nguy hiểm thành Vương An Thạch, mà ta cảm giác y còn nguy hiểm hơn cả ông ta. Bắc Tống mất vì Vương An Thạch loạn chính, ta phải có trách nhiệm với tổ tông, không thể để Đại Minh mất trong tay y...
- Học sinh cũng có tâm nguyện cải cách, sư phụ không lo học sinh loạn quốc sao?
- Ha ha, vi sư quan sát ngươi mười mấy năm, nếu không có tự tin về ngươi, sao luôn coi ngươi như người kế thừa.
Từ Giai nhìn hắn với ánh mắt quái dị:
- Ngươi và y hoàn toàn khác nhau, ngươi nhìn như cấp tiến, nhưng bản chất giống vi sư, mục tiêu là "trí quân Nghiêu Thuấn", không làm trái hiến pháp tổ tông. Khổng Tử nói "ngũ thập tri thiên mệnh", con người trước tuổi đó, khó mà nhìn rõ bản thân..
- Nhưng sư phụ, Cao Túc Khanh suốt ngày đem cải cách đeo trên miệng...
- Tài Cao Củng trên cả hai ngươi, nhưng ông ta không biết làm người, để ông ta làm thêm vài năm sẽ đắc tội với hết tất cả mọi người, hoàng đế cũng không giữ nổi nữa... Nhưng ông ta sẽ mở ra cục diện mới cho người kế nhiệm, ai có thể thay ông ta, sẽ lập nên công tích ngàn đời..
- Chẳng phải dễ...
Trương Cư Chính cười khổ...
- Phong vân biến ảo ai mà nói chắc được?
Từ Giai bình thản nói:
- Lại nói, ngươi đâu tác chiến một mình, lão phu tuy đã lui, nhưng trước khi ngươi chưa lên thủ phụ, ta sẽ không thôi.
- Học sinh không có vọng tưởng đó.
Trương Cư Chính cười càng khó coi hơn:
- Chuyết Ngôn ít hơn học sinh 12 tuổi, học sinh lại chẳng dựa vào được y...
- Không phải lo, ta sẽ chặt đứt mơ tưởng của y.
Từ Giai cười lạnh, ông ta chẳng phải là kẻ rộng lượng, cả đời chưa từng bị thua thiệt như thế, tất nhiên không chịu bỏ qua.
- Sư phụ có cách à?
Trương Cư Chính mừng thầm.
- Chuyện này ngươi không cần lo, chỉ cần làm tốt việc của mình là được.
Kết thúc cuộc đàm thoại, Trương Cư Chính cáo từ.
Lần nữa nhìn lại cánh cửa quen thuộc, Trương Cư Chính quay đầu đi, lên liệu trầm giọng nói:
- Đi.
Kiệu đi ngày càng xa, lòng Trương Cư Chính càng kiên định.
"Tất cả hồi ức hãy để lại tòa phủ đằng sau, từ nay trở đi, ta không phải là học sinh của bất kỳ ai nữa. Ta sẽ chứng minh bản thân, không có sư phụ bảo vệ, ta vẫn có thể đối diện với phong ba, trở thành phi ưng bay lượn chín tầng trời."
" Bởi vì ta là Trương Cư Chính".
~~~~~~o00~~~~~~
Trương Cư Chính vừa về tới nội các, liền nghe nói Phùng Bảo tới không dám chậm trễ, tới phòng tiếp khách chuyên dụng của Trương Cư Chính, bài bố rất cầu kỳ, thấy Phùng Bảo đang thưởng trà, ngắm nghía mọi thứ.
Đuổi lui tả hữu, vừa tới cửa Trương Cư Chính đã cười lớn:
- Phùng công công có nhã hứng quá, ý vị lòng này tới tiên cảnh dạo chơi...
Phùng Bảo đứng dậy hành lễ:
- Tìm vui trong cái khổ thôi, các lão đừng cười.
Hai người hàn huyên uống trà, Trương Cư Chính có ý lấy lòng hắn, quan sát Phùng Bảo nói:
- Phùng công công mặc bộ mãng y này rất có phong thái đại gia.
- Mặc bừa ấy mà.
Phùng Bảo khiêm tốn nói, nhưng cười toét cả miệng:
- Cái này do cục chức tạo Tô Châu tiến công, năm mới hoàng thượng tặng cho hai bộ, nếu các lão thích, ta sai người đưa tới.
- Quân tử không đoạt thứ người khác yêu thích, huống hồ ta chẳng có tâm tình mặc áo mới.
Phùng Bảo đồng cảm nói:
- Đúng là làm khó các lão.
- Đại thần chúng ta đều vì hoàng thượng, chịu chút oan khuất có là gì, công công cứ nói với hoàng thượng, thủ phủ sớm có lòng về quê, nay ý đã quyết, cố giữ vô ích.
Thấy hắn hoàn thành nhiệm vụ, mà tựa hồ không tổn hại chút nào, Phùng Bảo thốt lên:
- Các lão đúng là cao thủ.
- Công công quá khen.
Tuy biết là lời khen nhưng Trương Cư Chính vẫn thấy khó nghe:
- Năm mới có người tặng ta mấy bức tranh, lần này thủ phụ đi, nội các không biết bận rộn tới bao giờ. Mỹ nhân trông phòng trống, bảo vật chẳng ai xem, đó đều là tội lớn, mong Phùng công công thưởng thức hộ.
- Việc này..
Phùng Bảo là thái giám có văn hóa, say mê cầm kỳ thi họa, nhưng nghĩ mình đã quyết tâm giữ khoảng cách với ngoại thần, đành nuốt nước bọt:
- Như các lão nói đấy, quân tử không đoạt cái người ta yêu thích.