Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 1474: Ở Dưới Chân (1)

Chương 1474: Ở Dưới Chân (1)




Dịch: lanhdiendiemla.

- Lời này đừng nói bừa, đâu đơn giản thế.

Thẩm Mặc lắc đầu.

- Một kẻ sơn dã như ta còn nhìn ra, ngươi cần gì tự khiêm tốn như thế?

Hà Tâm Ẩn cố chấp nói:

- Mặc dù Hà cuồng ta cả đời bôn ba, cũng xem như là thân nam nhi có chút sự nghiệp, nhưng chẳng làm được gì cho chúng sinh. Nhưng lão đệ là nam nhi lập nên sự nghiệp vĩ đại.

Giọng Hà Tâm Ẩn không nhỏ, đêm lại yên tĩnh, chắc chắn lời này đã truyền ra ngoài, may là trên thuyền toàn người mình, Thẩm Mặc kệ cho hắn cuồng.

- Chỉ sợ làm huynh thất vọng, làm nên công tích đó là người khác.

- Cái gì?

Hà Tâm Ẩn dù tin tức linh thông tới đâu cũng chỉ là người ngoài cuộc:

- Là ai?

- Hà Bắc Cao Túc Khanh.

Thẩm Mặc như nói chuyện thường ngày.

- Sao lại là ông ta?

Hà Tâm Ẩn bất an:

- Kẻ này và Trương Cư Chính là môn đồ của Hàn Phi Tử, rất ghét giảng học. Nếu để Từ các lão tiếp tục làm còn hơn.

- Từ các lão đã đề xuất việc này với hoàng đế, hoàng đế cũng không từ chối.

Thẩm Mặc đẩy hết trách nhiệm lên Từ Giai.

- Đồ thích báo thù.

Hà Tâm Ẩn căm hận:

- Cái mình không có cũng không để người khác có.

Thẩm Mặc vui vẻ thấy Vương môn và Từ Giai xung đột, y cần bọn họ toàn lực ủng hộ, chứ không phải một bên ủng hộ mình, một bên qua lại với Từ Giai.

- Có cản được ông ta không?

- Sợ là không thể, hoàng đế có tình cảm sâu nặng với Cao các lão. Ta thấy không nên làm bừa.

- Đúng là trộm gà không được còn mất nắm gạo.

Hà Tâm Ẩn thất vọng:

- Ngày tháng tươi đẹp của Vương môn sắp kết thúc ròi.

- Huynh đừng quá lo, quốc sự điêu đứng như thế, ít nhất trong mười năm Cao các lão cũng chẳng dám chọc vào tổ ong này.

Thẩm Mặc bình thản nói:

- Dùng mười năm chẳng lẽ không thể khiến ông tay thay đổi thái độ.

- Chỉ đành như thế thôi.

Hà Tâm Ẩn lòng buồn bã, hắn lão luyện giang hồ, đương nhiên biết, ở chuyện này, kỳ thực Thẩm Mặc đang vận dụng quyền thuật.

Hai người im lặng, không khí đám thoại vui vẻ lúc đầu đã biết mất sạch. Hà Tâm Ẩn trong lòng hết sức ủ rũ, mình là dã sĩ dân gian, đúng là không phải đối thủ của đám chơi trò chính trị.

Ài, vốn vạn lần không nên đắc tội với Từ Giai, nếu có lão Từ kiềm chế, Thẩm Mặc sao dám ngang ngược như vậy?

Nhưng hiện giờ nói gì cũng đã muộn rồi, nếu như Cao Củng quay lại, khẳng định sẽ nổ súng vào Tâm học, tới khi đó tuy người bảo vệ bản môn không ít, nhưng người thực sự làm được, chỉ có Thẩm Mặc mà thôi.

Gần như chỉ trong chớp mắt, tâm lý chủ động khi tới thành bị động. Vốn muốn tới nói điều kiện, nhưng không thể nói ra được nữa, đành đợi Thẩm Mặc nói điều kiện trước.

- Ta tất nhiên sẽ tận lực bảo toàn thực lực bản môn.

Thẩm Mặc cuối cùng cũng lên tiếng:

- Nhưng thời điểm chuyển giao chính quyền này, rất dễ có tiểu nhân làm loạn, gây chuyện thị phi, cho nên...

- Ta sẽ tận lực bảo đệ tử bản môn thu mình lại.

Vẻ mặt Hà Tâm Ẩn rất khó coi.

- Quần chúng mù quáng dễ kích động.

Thẩm Mặc cứ tự nói:

- Giống như mùa đông năm ngoái, bản môn từ Đông Nhai công trở xuống, mấy vị đại sư tới kinh thành, sao chẳng khiến bọn họ chẳng cuồng nhiệt.

Y nhìn Hà Tâm Ẩn, không giấu nổi lửa giận:

- Dám tổ chức bọn chúng lên phố du hành, còn tới hoàng cung thỉnh nguyện, đúng là không biết chữ chết viết thế nào. May tể tướng là Từ các lão, nếu là người khác thế nào cũng bắt hết bọn chúng.

- Đó là do bọn chúng không hiểu chuyện.

Hà Tâm Ẩn bực bội:

- Thấy bản môn muốn bỏ Từ các lão, muốn đánh chó rớt nước, lấy lòng tân môn chủ ngươi.

- Bọn chúng không hiểu chuyện vậy huynh và Đông Nhai công cũng không hiểu chuyện?

Thẩm Mặc nghiêm khắc nói:

- Chẳng may triều đình xử phạt, tiền đồ bọn chúng sẽ ra sao?!

Thực ra sĩ tử gây chuyện đại đa số tới từ đông nam, trong đó cốt cán là học sinh của Thẩm Mặc, nếu không có y ngầm cho phép thì làm nên được chuyện gì?

Nhưng Thẩm Mặc phải phủi sạch trách nhiệm, đành để Vương môn chịu tội thay.

Trời lấp lánh ánh sao, sóng nước ì oạm vỗ mạn thuyền, gió đêm mang tới hương thơ mê người của đất, làm mỗi người ngoài khoang thuyền ngây ngất không thôi.

Nhưng ở trong khoang thuyền, Hà Tâm Ẩn quyết không thích cái đêm này, hắn hào hứng tới tìm Thẩm Mặc, muốn cùng y ôn chuyện cũ, đem một số suy nghĩ của mình nói với Thẩm Mặc, muốn thông qua y thực hiện hoài bão chính trị của mình.

Không ngờ bị Thẩm Mặc oán thán một thôi một hồi, đứng là uất sắp phát điên.

Hắn đúng là oan hơn Thị Kính... Hà đại hiệp mặc dù là danh nhân văn hóa, nhưng chưa từng chơi âm mưu quỷ kế. Sở dĩ xúi Vương Bích đi khuyên Từ Giai về quê là vì hắn ngứa mắt với Cam Thảo quốc lão, hai là thấy Tụ hòa đường được bình an là nhờ Thẩm Mặc bảo vệ, muốn trả y ân tình, giúp y đi lên bảo tọa minh chủ.

Nghĩ sao làm vậy là phong cách của Hà đại hiệp, hắn căn bản không nghĩ nhiều.

Vừa khéo Vương Bích cũng nghĩ thế, lại tưởng trong đó có ý kiến của Thẩm Mặc, liền tới nhà Từ Giai cho một gậy.

Còn về phần Thẩm Mặc trách hắn "kích động sĩ tử gây chuyện", Hà Tâm Ẩn càng uất ức, hắn có quen đám sĩ tử kia đâu, muốn kích động người ta cũng chẳng nghe.

Huống hồ trò xủi bẩy đó đâu phải hành vi của một đại hiệp? Cho nên hắn chịu không nổi sự chỉ trích này.

Chỉ là Hà Tâm Ẩn biết, lần đó sĩ tử thỉnh nguyện có Vương học chống lưng đằng sau, hắn cho rằng Vương Bích khó tránh khỏi can hệ... Mà mình từng bảo Vương Bích khuyên Từ Giai, nên cũng không thể vô can, nên im lặng chịu Thẩm Mặc chỉ trích, đầy bụng oán giận không chỗ phát tiết.

Buồn bực ngửa cổ uống cạn bát rượu lớn, Hà Tâm Ẩn lau miệng, quay mặt sang một bên không nhìn Thẩm Mặc:

- Kẻ sơn dã vốn không nên xen vào chuyện triều đường, lần này gây thêm rắc rối cho người, thực là có lỗi, sau này không thế nữa.

- Ta nói đùa thôi, huynh đừng coi là thật.

Lần này tới Thẩm Mặc áy náy:

- Nhiều năm không gặp ta lại toàn nói lời mất hứng, đúng là có lỗi, ta xin lỗi huynh vậy.

Rồi cầm bát rượu lên uống cạn.

Hai bên còn tiếp tục hợp tác, phải giữ chừng mực... Tin rằng sau này Vương môn biết, mình không dễ nói chuyện như Từ Giai, có lời này rồi, nếu bọn họ không chịu thu mình lại, y có ra tay xử lý cũng chẳng ai nói được gì.

Vừa xong nổi giận Hà Tâm Ẩn cũng thấy hối hận, nhưng lời đã ra khỏi miệng hắn quyết không thu lại, thấy Thẩm Mặc chủ động tươi cười trước, thuận thế xuống thang:

- Cái tính của ta chỉ sợ tới chết không sửa được, mong lão đệ thông cảm.

Rồi cạn chén với Thẩm Mặc:

- Ta vừa rồi thất thái là vì thấy lần này ngươi không lên được thủ phụ thật đáng tiếc.

- Ta còn trẻ, cứ thong thả thôi.

Thẩm Mặc rất bình thản.

Hà Tâm Ẩn thở dài:

- Các phụ bản triều mặc dù được người thiên hạ gọi là "tể tướng" nhưng từ thời Giải Tấn tới Từ Giai, hơn bốn mươi người chẳng ai là tể tướng thực.

- Ta thấy Nghi Phân và Hoa Đình quyền thế không kém tể tướng thời xưa.

- Quyền lực thì đủ nhưng không có lợi gì cho quốc dân.

Hà Tâm Ẩn khinh bỉ nói:

- Sao tính là tể tướng?

- Vậy theo huynh thế nào mới xứng là tể tướng.

- Là tể tướng phải trí quân Nghiêu Thuấn, là cột trụ đất nước, khiêm tốn làm việc, không vì lòng tư! Để quốc thái dân an, cương thổ vững bền.

Hà Tẩm Ẩn không cần suy nghĩ nói ngay.

Thẩm Mặc cười khổ:

- Theo tiêu chuẩn của huynh quá khứ chưa từng có, tương lai cũng sẽ không.

- Đúng thế, loại tể tướng ngày chỉ có thể gặp không thể cầu.

Ánh mắt Hà Tâm Ẩn nhìn Thẩm Mặc cuồng nhiệt:

- Nhưng lão đệ có thể thành vị đầu tiên.

- Sao huynh nói thế?

- Ai cũng biết Đại Minh tới thời khắc nguy vong, cái cách thành đại thế, đó là thiên thời; lão đệ xuất thân đông nam, mà triều đình muốn cải cách thành công thì quan trọng là ở đông nam. Lão đệ ở đông nam là người có một không hai trong 500 năm qua, nếu lão đệ chủ trì cải cách sẽ dễ dàng thành công, đó là địa lợi,. Đương kim hoàng đế là học sinh của lão đệ, lại không phải người thích quản chuyện, chẳng dựa vào đệ thì ai? Đó là nhân hòa. Cho nên nếu đệ lên làm thủ phụ tận dụng một bụng kinh luân của mình, sẽ khai sáng ra thời thời bình thịnh thế.

Cả người Hà Tâm Ẩn trở nên kích động.


















trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch