Thế nhưng bất kể ông ta nghĩ thế nào thì Hồ Ứng gia đúng là chết rồi...
Tên ngôn quan chỉ sợ thiên hạ không loạn này năm xưa được Từ Giai bảo hộ, đảo Cao xong vẫn bình an vô sự, được đưa tới Sơn Đông làm tham nghị, đương nhiên là thăng quan rồi.
Ai ngờ chẳng bao lâu hay tin Cao Củng sắp về, lúc ấy đúng lúc Hồ Ứng Gia đang bị bệnh, hay tin kinh sợ quá độ, không ngờ ô hô thương thay... Chắc là áp lực tâm lý quá lớn.
Hai nhân vật đứng đầu đảo Củng năm xưa được tin ông ta trở về lần lượt lăn ra chết, sao chẳng khiến Cao Củng lo lắng có miệng cãi không nổi...
Thực tế thì ông ta quá lo rồi, vì bất kể quan trường hay dân gian, đa phần cho rằng hai người này sợ mà chết.
Từ đó lưu lại câu ngạn ngữ thiên cổ " Cao Râu Rậm xuất sơn, dọa chết người ta"
Cao Củng vì không địch nổi quân đoàn ngôn quan của Từ Giai, nắm ngoái phải ủ rũ về quê, tại Cao gia trang trừ mỗi ngày dạy học thường kiểm điểm lại thất bại của bản thân...
Để khi quay trở lại triều đình, trở lại bên hường đế không phạm sai lầm tương tự nữa.
Đúng vậy, Cao Củng không tin mình hoàn toàn bị đẩy khỏi vũ đài lịch sử, ông ta biết địa vị của mình trong lòng hoàng đế.
Phen này thiên sứ tới nơi truyền lệnh phục chức, Cao Củng làm ra vẻ dâng tấu từ chối, hoàng đế lại vời, mấy lần như thế mới "miễn cưỡng đồng ý." Đều là vì tăng thêm phân lượng cho mình tránh trở về thành các lão xếp cuối cùng...
Theo thông lệ các thần phục chức, bất kể vị trí năm xưa ra sao, khi quay về đều xếp cuối.
Nếu không muốn đám trẻ bên trên cho đợi tới chết, ông ta phải dùng chút thủ đoạn đề cao địa vị bản thân. Đối với Cao Củng mà nói, là một loại bi ai, nhưng với chính trị gia mà nói, đây là điều cần thiết.
Thế nhưng thời vận đến thì ai cũng chẳng chắn được, Cao Củng đang lòng nặng trĩu vì phải làm các lão xếp chót thì ông trời mời mẫu thân của Dương Bác đi, người Cao Củng kiêng kỵ vô cùng mà không thể làm gì đành nhường ra quyền lực, về nhà thủ hiếu.
Sau đó Long Khánh luôn áy náy với Cao Củng liền đem vị trị thiên quan cho ông ta, phá hỏng tính toán mặc cả của Dương Bác.
Còn bách quan, từ kinh ngạc khi hay tin Cao Củng trở về, đã chuyển sang sợ hãi, đại học sĩ kiêm lại bộ thượng thư là vô cùng hiếm thấy. Vì như thế phương châm quốc gia và điều động nhân sự đều nằm trong tay một người, nếu có làm lộn nhào giang sơn, hoàng đế có khi chẳng hay biết gì.
Nhưng Long Khánh tin tưởng ông ta trăm phần trăm, làm thế là muốn tuyên bố với thiên hạ, đây là tâm phúc của ta.
Ơn vua như biển, Cao Củng tất nhiên cảm kích rơi lệ, vì thế vứt bỏ hết lòng riêng, hận không thể lập tức quay về, vì hoàng đế, vì triều đình, làm nên sự nghiệp không uổng kiếp này.
Vì thế không dừng lại dọc đường nữa, đi suốt ngày đêm, không lâu sau tới ngoài kinh thành.
Năm nay ông ta đã năm mươi lăm tuổi rồi, thời gian với ông ta mà nói thực sự quá trân quý, không thể đợi nổi nữa.
Nhưng con đường phía trước vẫn gập ghềnh, ông ta nếu muốn nắm quyền bính, thi thố tài năng vẫn còn chặng đường rất dài phải đi.
Đội ngũ cứ thế phóng như bay, Cao Củng mặc xe rung lắc, hồn ông ta đã ở bên ngoài người rồi, tới khi ông ta đột nhiên cảm thấy xe chậm lại, mới nhìn ra ngoài, thì ra cách đó không xa là một dịch trạm, trông rất quen mắt.
Đầu lĩnh thị vệ đi tới bẩm báo:
- Các lão, phía trước là Kinh Nam dịch rồi, có nên nghỉ ngơi đã rồi hẵng vào thành?
Thì ra là chỗ này, Cao Củng không khỏi thất thần, năm ngoái mình bị ép rời kinh, chẳng phải đã nghỉ lại đây sao? Lúc đó thê lương nhường nào, ngoài Thẩm Mặc và Trương Cư Chính, bách quan không ai dám đến tiễn, hẳn lúc đó tất cả đều cho rằng mình đã hoàn toàn xong đời rồi.
- Tới rồi, tới rồi.
Đang suy nghĩ thì đột nhiên trong dịch quán huyên náo, thấy một đám khuôn mặt quen thuộc tràn ra, toàn là môn sinh trung thành Vương Hi Liệt, Ngụy Học Tăng, Hàn Ấp, nhìn thấy chủ tướng quay về, ai nấy kích động rơi lệ không thôi.
Ngoài ra cũng có môn hạ ngày nào, như đám Từ Dưỡng Chính và Lưu Thế Càn, hai kẻ này trước kia từng thường xuyên ra vào Cao phủ, cam nguyện làm nanh vuốt cho ông ta.
Chỉ là trong lúc cả triều đảo Cao, chúng thấy Cao Củng bại cục đã định, thậm chí tát nước theo mưa.. Biết Cao Củng là người có thù ắt báo, nhưng vẫn ôm chút ảo tưởng, cho nên cũng tới đón, xem có còn cơ hội không...
Nhìn những khuôn mặt hoặc kích đông hoặc nịnh nọt, Cao Củng có hơi say, tất cả đều vì mình đã về.
Có điều hiện giờ ông ta không còn đem hết mừng giận đeo lên mặt nữa, chỉ gần đầu với mọi người, xuống xe vào dịch trạm.
Cao Củng tới hậu đường thay y phục, quan viên tới đón đợi ở tiền sảnh. Vì trước kia chia thành phái trung thành và phái đầu hàng, nên lúc này tách bạch rõ ràng. Phái trung thành tuy ít, nhưng mặt ngạo nghễ, đám phản đồ đông nhưng bất an rầu rĩ.
Đợi một lúc, Ngụy Học Tăng và Vương Hi Liệt muốn đi mời Cao Củng tẩy trần, nhưng bị người ta gọi lại:
- Khải Quan huynh, Nhữ Định huynh, để chúng tôi đi cho.
Chẳng cần nhìn cũng biết đó là hai tên Từ Dưỡng Chính và Lưu Thế Cản, hai tên phản bội.
Thấy hai kẻ này lên tiếng, phần tử trung thành Cao đảng lộ vẻ kinh bỉ, nhưng cả hai coi như không thấy, lại nài nỉ:
- Cao các lão thấy chúng tôi là giận, nếu không để người hả giận, bữa cơm này ăn sẽ không ngon.
Ngụy Học Tăng trong lòng cười lạnh:" Muốn các lão ăn ngon thì các ngươi xéo đi."
Vương Hi Liệt là người tâm cơ thâm trầm, thấy dáng vẻ tội nghiệp của hai người, trầm ngâm một lúc mới gật đầu:
- Vậy làm phiền hai vị...
Quay sang nhìn Ngụy Học Tăng:
- Ý Khái Quan huynh thế nào?
Ngụy Học Tăng có hiệu là "Ngụy đại pháo", chỉ hừ một tiếng không nói.
Hai tên kia thấy thế mừng rỡ thi lễ, bước nhanh vào nội đường.
Cao Củng không phải là người chú trọng nghi biểu lắm, thời gian tắm rửa nhanh hơn người khác chục lần, chỉ trong thời gian uống một chén trà đã thay đồ hoàn toàn mới, cầm khăn lau mặt.
Lúc này Cao Phúc đi vào bẩm báo:
- Lão gia Từ đại nhân, Lưu đại nhân tới mời.
Nghe thấy hai cái tên này, động tác Cao Củng chậm lại, tiếp đó sắc mặt trở nên âm trầm, tay siết chặt khăn tới trắng bệch.. Hiển nhiên nhớ lại sỉ nhục hai kẻ kia mang tới cho mình.
Thấy lão gia như thế, Cao Phúc thăm dò:
- Vậy nói lão gia đã biết, bảo bọn họ đi trước nhé?
"Hừm" Cao Củng ném khăn bị vặn thành dây thừng vào chậu, ngồi phịch xuống ghế, hầm hừ.
Thấy lão gia không trả lời, Cao Phúc đành đứng đó đợi, rất lâu sau mới nghe Cao Củng rít qua kẽ răng:
- Bảo bọn chúng vào...
Đối với người đứng lên được, thất bài là tài phú quý giá, ví như Cao Củng, ông ta học được từ trong đó cái gì gọi là "tiểu sự bất nhẫn, ắt loạn đại mưu", nay tuy đã quy lại, nhưng so với Sơn Tây bang gốc to rễ dày, Đông Nam bang cành lá xum xuê mà nói, vẫn tỏ ra thế đơn lực mỏng.
Mà hai kẻ này dù nhân phẩm thế nào, nhưng đều có tài, loại người này tuy không thể dùng làm tâm phúc, nhưng dùng làm nanh vuốt thì không có vấn đề gì.
Có điều Cao Củng vẫn là Cao Củng, há có thể tha cho bọn chúng dễ dàng?
Vì thế khi hai tên đi vào, liền thấy khuôn mặt đen như đít nồi, lạnh như băng giá nghìn năm...
Dù đã chuẩn bị tâm lý rất nhiều, nhưng Từ Dưỡng Chính và Lưu Thế Càn không kìm được run lên.
- Hai con rừa các ngươi còn có mặt mũi tới gặp ta à?
Cao Củng chưa từng biết thế nào gọi là "hậu phát chế nhân", có bất bình là nổ pháo luôn.
Hai tên tất nhiên là hiểu tính khí của Cao Củng, biết ông ta mà không nói như thế mới là nguy, hiện giờ chửi mình là "rùa" tức là chưa phán mình tử hình.
Nghĩ thế, vẻ day dứt trên mặt cả hai càng đậm, quỳ sụp xuống trước mặt Cao Củng, để ông ta dùng giọng Hà Nam khó nghe chửi nước bọt bắn lên mặt, ngoan ngoãn cúi gằm mặt.