Rời khỏi cung Càn Thanh, Trần Dĩ Cần và Triệu Trinh Cát đi tụt lại phía sau, nói:
- Chọc giận Cao Rậm Râu làm cái gì?
Là đồng hương của Triệu Trinh Cát, đồng niên của Cao Củng, Trần Dĩ Cần không thể thấy dấu hiệu xích mích mà ngó lơ.
- Sợ cái gì?
Triệu Trinh Cát cười lạnh:
- Ta là người của Từ các lão, lại chắn trước mặt hắn, va chạm là chuyện sớm muộn, việc gì phải nể mặt?
Trần Dĩ Cần nghe thế chán hẳn, vỗ đầu nói:
- Bao giờ mới được yên đây?
- Yên tâm.
Triệu Trinh Cát hoàn hoãn hơn, nói:
- Ông ta không phạm ta, ta không phạm vào ông ta.
Ông ta tỏ thái độ như thế, Trần Dĩ Cần đành nuốt lời khuyên nhủ vào bụng, hắn chẳng hề tin hai còn trâu cứng đầu này có thể chung sống hòa bình.
"Ôi, muốn cùng nhau làm việc hòa thuận sao mà khó như thế?" Đêm đó Trần Dĩ Cần mất ngủ.
Mất ngủ còn có Trương Cư Chính, dù năm ngoái đi hắn ra tiễn, hôm nay ông ta về cũng do hắn đề nghị trước tiên. Nhưng dù sao hắn là đệ tử đích truyền của Từ Giai, mối quan hệ từng khiến hắn kiêu ngạo, từng là hào quang trên đầu hắn, ra lại thành nguồn rắc rối.
Hắn chẳng dám chắc Cao Củng sẽ tha cho mình, dù Cao Củng hiện giờ ngồi cuối cùng ở nội các, nhưng e là ai cũng biết, thời đại thuộc về Cao Củng tới rồi.
Trằn trọc suốt cả đêm, Trương Cư Chính cuối cùng đã có kế, hôm đó vừa khéo là hưu mộc, hắn lệnh người chuẩn bị lễ vật, lấy thân phận bằng hữu, hào hứng tới nhà Cao Củng chúc mừng.
Hắn tới, phản ứng của Cao Củng coi như tích cực, chưa thấy hắn đã sai người mời tới thư phòng... Bản thân điều này đã nói rõ vấn đề.
Hai người hàn huyên mấy câu đơn giản xong, không ngờ không tìm được lời để nói, đành im lặng uống trà...
Trương Cư Chính có tôn nghiêm của mình, dù chủ động tới cửa nhưng muốn hắn vẫy đuôi như đám Lưu Thế Càn là tuyệt đối không thể.
Hắn không vội lên tiếng, vì Cao Củng chắc chắn sẽ lên tiếng trước, mà thái độ đối với mình chắc chắn ẩn chứa trong mấy câu nói đầu.
Quả nhiên Cao Củng lên tiếng trước:
- Nghe nói năm ngoài Từ Giai hỏi các thần tội của ta, người khác đều phụ họa, chỉ có Thái Nhạc ngươi nói "học sinh không dám nói bừa, hôm nay học sinh nói thừa một câu, e ngài mai bị người ta lấy nó đi hại người khác", có chuyện này không?
Trương Cư Chính thầm thở phào, gật đầu.
- Ngươi không sợ đắc tội với sư phụ của mình?
- Đệ càng sợ có lỗi với lương tâm của mình.
Trương Cư Chính nói mà chính bản thân cũng buồn nôn, biết làm sao, ai bảo lão Cao thích nghe như thế?
Cao Củng nhìn hắn với vẻ đùa cợt:
- Nếu ta báo thù Từ Giai thì sao?
- Lương tâm sẽ nói đệ phải làm ra sao.
Trương Cư Chính tỏ ra rất cao thượng.
- Ha ha ha.
Đối với đáp án này, Cao Củng không giận còn mừng, nếu Trương Cư Chính vì bảo vệ bản thân bất chấp sư phụ, Cao Củng tuyệt giao với loại người này.
Ngược lại hai câu "lương tâm" rất hợp với khẩu vị Cao Củng.
Vì thế không khí trong thư phòng trở nên thân thiệt hơn, Cao Củng vuốt chòm râu bờm xờm, nói:
- Ta biết, lần này ta trở lại giang hồ, triều đình không ai không cho rắng ta báo thù Từ Giai, lo chính cục sẽ thay đổi lớn.
Trương Cư Chính không lên tiếng, chỉ dùng ánh mắt lo lắng trả lời.
- Lão đệ đừng lo..
Cao Củng tỏ ra phóng khoáng:
- Hoa Đình công quá khứ có ơn với ta, về sau có chút hiểu lầm, tiếp đó bị tiểu nhân xúi bẩy, sinh chút mâu thuẫn, nhưng đều là chuyện công, không có thù riêng.. Đại trượng phu làm việc phải quang minh lỗi lạc, nếu không thoát khỏi hai chữ ân oán, há chẳng phải hạng tầm thường. Huống hồ Từ các lão lui rồi, ta có vô sỉ tới đâu cũng không đi quấy nhiễu một ông già không uy hiếp gì tới ta.
Trương Cư Chính im lặng lắng nghe, trong lòng tính toán, hắn biết Cao Củng đang thừa cơ bày tỏ, tiêu trừ lo lắng của mình. Ngoài ra hắn nghe ra vài thứ, món nợ này sẽ tính lên đám tiểu nhân, ngoài ra còn uy hiếp nếu Từ Giai dám làm gì, sẽ không ngại cho lão già vô quyền vô thế có tuổi già thê thảm.
"Ngay cả vỗ về người ta mà cũng bá đạo" Trương Cư Chính nghĩ tới đó khẽ mỉm cười.
Nắm bắt được thay đổi của hắn, Cao Củng trầm giọng hỏi:
- Cười cái gì?
- Tiểu đệ cao hứng.
- Cao hứng cái gì, cao hứng ngươi không cần khó xử nữa hà?
Cao Củng chẳng nể nang ai.
- Đó là điều thứ nhất.
Trương Cư Chính nghiêm mặt nói:
- Chủ yếu nhất là Đại Minh có vị tế tưởng nhìn xa trông rộng, lòng dạ rộng lớn lèo lái, nên cảm thấy phấn chấn.
Cao Củng toàn thân thư thái, nhưng nghĩ lại thì thấy ủ rũ:
- Xếp bét nội các, tế tướng cái chó gì.
- Huynh trưởng ngàn vạn lần đừng nói thế, tiểu đệ nhất định sẽ nhượng hiền.
Cao Củng cũng chẳng định ở dưới hắn cho nên chẳng cám ơn:
- Hai vị trước ta không nhường, ngươi nhường cũng vô dụng... Nhất là lão Triệu Đại Châu.
Nhớ tới yến tiệc hôm qua Triệu Trinh Cát dám lên tiếng chế nhạo mình trước mặt hoàng đế, hơi thở của ông ta trở nên nặng nề.
Trương Cư Chính tuy đã định kế ôm chặt chân Cao Củng rồi, nhưng dù sao Triệu Trinh Cát đại biểu của Từ đảng ở triều đình, sao có thể nói bỏ là bỏ được sao?
Nếu có suy nghĩ như thế chỉ có thể nói là ngươi là người dân lương thiện, còn "chính trị gia" là một thứ sinh vật khác hẳn hoàn toàn.
Trương Cư Chính gần như không hề do dự nói:
- Nói tới họ Triệu, tiểu đệ đầy một bụng tức, uổng cho ông ta còn là bậc đại nho, suốt ngày nói lời dơ bẩn, xỉ nhục tiểu đệ. Mong ngày, mong đêm cuối cùng huynh trưởng đã về, tiểu đệ đã có chỗ dựa, huynh trưởng mà về muộn một hai tháng, chỉ e đệ không gặp được nữa.
Cao Củng nghe thế hứng thú nói:
- Ồ, với bản lĩnh giao tế của ngươi mà không lọt được vào mắt họ Triệu sao?
- Đâu chỉ không lọt vào mắt, ông ta sai bảo đệ như nha hoàn.
Trương Cư Chính mặt đầy uất ức:
- Trong nội các ông ta chẳng nể nang ai, khí thế hùng hổ lắm.
Cao Củng liền hỏi Triệu Trinh Cát đắc tội với hắn thế nào.
Trương Cư Chính chẳng che giấu, còn thêm dầu thêm mỡ chửi mắng một phen.
Cao Củng nửa tin nửa ngờ, dù là với cái tính của ông ta cũng không thể chửi mắng một vị đại học sĩ như thế... Chẳng lẽ trên đời còn có kẻ hung hơn mình? Nhất thời không chắc, càng không tỏ thái độ, chuyển chủ đề:
- Kỳ thực Cao Củng ta năm ngoái về quê, vốn không mặt mũi nào quay lại kinh thành nữa. Nhưng hiện giờ ta quay về không phải vì tư lợi càng không phải để trả thù... Cao Củng ta nhi tử còn không có tranh cái gì. Nhưng ta vẫn phải tranh, ta đã đọc Trần lục sự sơ của lão đệ, hết sức tán đồng, quốc sự thế này, nếu còn chơi trò chính trị quân tử gì chỉ có rơi vào đảng tranh vô tận. Hiện giờ cần bớt nghị luận, chấn kỷ cương, bảo những tên chỉ biết nói xuông ngậm miệng lại. Để những kẻ làm cảnh cuốn xẻo, chỉ thế mới có hi vọng.
Từ sau khi đề xuất Trần lục sự sơ, Trương Cư Chính chẳng hề được hưởng ứng nhiệt liệt như hắn mong muốn, trừ Triệu Trinh Cát nói ngọt nói nhạt vài câu, những người khác đều tỏ ra rất lãnh đạm...
Nhưng Trương Cư Chính chẳng buồn, vì hắn biết kiến nghị của mình thế nào cũng sẽ được tán thưởng.
Nay, người đó đã về.
Đó kỳ thực là cương lĩnh chấp chính "vãn đồi tập dĩ sùng thánh trì sơ" dâng lên năm Gia Tĩnh thứ 45. Cũng có thể coi là cương lĩnh chấp chính của Trương Cư Chính.
Cơ bản tinh thần của hai người nhất trí cao độ, đều xuất phát từ trừ bỏ cái cũ tuyên cáo cái mới, gửi gắm tiền đồ quốc gia ở cải cách, mặc dù thời gian dâng sớ của hai người khác nhau, hoàn cảnh khách quan khác nhau, góc độ lý luận hơi chút khác biệt, nhưng người trước hô hào, người sau hưởng ứng, chí hướng đồng nhất.
Đó mới là nguyên nhân thực sự Cao Củng khoan dung với Trương Cư Chính. Đối với Cao các lão mà nói, cản trở ông ta cải cách là kẻ địch sinh tử cần lật đổ, mà giúp ông ta cải cách là chiến hữu, đồng chí.
Cho nên dù người đó là học sinh của Từ Giai, Cao Củng cũng không che dấu sự tán thưởng của mình.