Thấy Ngõa Thị phu nhân cười với mình, Thẩm Mặc vội khom người:
- Học sinh ra mắt tổng binh đại nhân.
Lão phu nhân lắc đầu:
- Ta không phải tổng binh gì cả, đại nhân cứ gọi là là lão thái bà Ngõa phu nhân đi.
Thẩm Mặc mỉm cười:
- Tại hạ cũng không phải đại nhân gì cả, lão phu nhân cứ gọi tên chứ tại hạ là Chuyết Ngôn đi.
Ngõa Thị phu nhân nhìn kỹ y chốc lát nói:
- Đại nhân qua nhiên khác những viên quan kia...
Nói tới đó bà cười nói:
- Lão thái bà ta nhìn thấy quan Đại Minh quen rồi, ai cũng coi quan uy lớn hơn tất cả, không để ý gì như đại nhân, đúng là lần đầu mới thấy.
Thẩm Mặc cười:
- Cũng không phải là không để ý, mà vì trước mặt thái phu nhân, tại hạ không có tư cách làm bộ làm tịch.
Ngõa Thị phu nhân lắc đầu cười, rồi tránh người sang:
- Mời đại nhân vào dùng trà.
Thẩm Mặc mỉm cười:
- Thấy thuộc hạ của thái phu nhân đang dọn đồ, tại hạ không vào quấy rầy nữa.
Ngõ Thị phu nhân gật đầu:
- Lão thái bà sắp lên chiến trường rồi.
Thẩm Mặc nói:
- Tại hạ nghe bộ đường đại nhân nói, thái phu nhân và tướng sĩ từ xa tới Giang Nam, chưa nghỉ được mấy ngày đã tự xin xuất chiến rồi.
Ngã phu nhân cười vang:
- Bảy nghìn tráng sĩ chúng ta tự mang lương khô của mình tới đây là vì lên trận giết định, lập nên sự nghiệp, chứ không vì ở trong cung điện thần tiên, hưởng cuộc sống phú quý.
Thẩm Mặc thầm nhủ:" Giác ngộ này đúng là chênh lệnh, sao ta ở chỗ này lại thấy rất hưởng thụ chứ?" Y xấu hổ nói:
- Trương bộ đường đã bắt đầu bố trí quyết chiến rồi, thái phu nhân sau này không lo không có giặc để đánh.
Ngõa phu nhân gật đầu:
- Đúng là nên đánh trận rồi, nếu không thiên đường nhân gian này sẽ biến thành mười tám tầng địa ngục.
Lão thái thái nói rất thẳng, làm mặt Thẩm Mặc nóng rát.
May là lúc này thay đổi y phục sạch sẽ, giống như con mèo nhỏ, ôm cánh tay nãi nãi nói:
- A ma, bao giờ thì a ma về?
Cô bé còn chưa hiểu chiến tranh là gì, chỉ cho rằng nãi nãi đi xa như mọi khi.
Ngõa phu nhân hiền từ xoa đầu cô bé, mỉm cười nói:
- A Man ngoan ngoãn ở lại đây, đợi qua mấy ngày nữa a ma sẽ tới đón cháu về.
Bà liền nói với Thẩm Mặc:
- A Man đã đem chuyện hai ngày qua ra nói rồi, đại nhân có thể giữ lời hứa với một đứa bé, lão thái bà bội phục.
Thẩm Mặc cười:
- A Man rất hiểu chuyện, tại hạ cũng rất thích cô bé. Xin thái phu nhân yên tâm, tại hạ sẽ chiếu cố tốt cho A Man.
Ngõa phu nhân vui mừng:
- Vậy thì lão thái bà này yên tâm rồi.
Bà vỗ đầu A Man:
- Phải nghe lời đại thúc, hiểu chưa?
A Man ngoan ngoãn gật đầu:
- A Man sẽ nghe lời.
Thẩm Mặc bất lực nghĩ:" Lần này xong rồi, ta thành đại thúc thật rồi."
~~~~~~
Ngõa phu nhân vừa đi, không khí trong hành viên tổng đốc dần dần trở nên căng thẳng, thư báo các lộ quan viên văn võ tới không ngớt, thiêm áp phòng mở hết cuộc họp này tới cuộc họp khác.
Quần tình cơ mật Trương Kinh chưa bao giờ che giấu Thẩm Mặc, thậm chí có hội nghị trọng đại, còn thông bao với y trước. Vào buổi sáng ngày hai mươi tháng chạp, có người tới nói với Thẩm Mặc, trận chiến cuối cùng sắp diễn ra rồi.
Khi y tới tiền viện, liền thấy trong phủ canh phòng nghiêm ngặt, tới ngài thiêm áp phòng càng dầy đặc thân binh tổng đốc, ngăn tất cả những người không liên quan cách ly ngoài năm trượng, đảm bảo hội nghị bên trong không bị bất kỳ ai nghe lén.
Thẩm Mặc thường tới lui không bị ai cản trở cũng bị các thân binh ngăn lại, tới khi đội trưởng thân binh tới nói:
- Thẩm đại nhân cũng là thành viên hội nghị.
Lúc này mới nhường đường, đợi y qua rồi liền khép lại, Thẩm Mặc vốn chẳng khẩn trương chút nào, vì chẳng phải là y đánh trận, nhưng bị thế trận này trấn áp, khiến cho tim nhảy loạn lên.
Đợi khi y vào thiêm áp phòng, liền thấy quan viên văn võ Chiết Giang đã ngồi đông đủ, y nhìn thấy các tri phủ Đường Thuận Chi, Đàm Luân. Cũng thấy các võ tướng Lô Thang, Thang Khắc Khoan, Du Đại Du, cùng với Thích Kế Quang ngồi hàng cuối cùng, trừ Trương Kinh và Lý Thiên Sủng hai vị đại lão ra, thì các quan viên kháng Oa chủ yếu đã tới đủ.
Giám quân Triệu Văn Hoa và ngự sử tuần án Hồ Tôn Hiến cũng ở trong đó.
Mọi người ngồi đây từng gặp và trò chuyện với Thẩm Mặc, cũng có nhiều người sóng vai thủ thành với y, nên khi y vào, mọi người đều lần lượt gật đầu mỉm cười. Thiêm áp phòng là trọng địa quân cơ, tất nhiên không thể chào hỏi ồn ào như cái chợ.
Thẩm Mặc ôm quyền chào mọi người, rồi được chỉ dẫn ngồi ở vị trí phía trên, nhưng lại không cùng hàng với văn võ bá quan.
Y ngồi xuống không lâu, liền nghe thấy ba tiếng trống vang lên, các quan đồng loạt đứng dậy, lại nghe có người hô cao:
- Tổng đốc đại nhân tới.
Trong tiếng hô vang bá kiến bộ đường đại nhân. Trương Kinh mặc quân trang từ sau bình phong đi ra, tới thẳng chỗ ngồi, Lý Thiên Sủng đi cùng ông ta, ngồi ở vị trí thứ nhất bên trái.
Ánh mắt Trương Kinh chậm rãi quét qua mọi người trong phòng, đặt biệt dừng ở trên mặt Triệu Văn Hoa rất lâu, nghĩ tới tâm huyết, oan khuất một năm qua, cuối cùng rõ ràng vào thời khắc này, Trương tổng đốc không ngờ thấy khóe mắt ương ướt, ông hít sâu một hơi, nói:
- Chư vị đồng liêu, mời ngồi.
Đợi mọi người ngồi xuống, âm thanh hùng hậu đó tiếp tục vang lên:
- Hôm nay triệu tập chư vị tới đây, mục đích không cần phải nói. Hiện giờ thời gian là thắng lợi. Bản quan nói thẳng với các vị, qua hơn nữa năm bố trí, quân lực đã chuẩn bị đầy đủ, đồng thời chia nhau tới các vị trí. Chủ lực giặc Oa đã rời khỏi hải đảo, tới chiếm cứ Lâm, Xuyên.
Rồi phất tay:
- Mang bản đồ lên.
Liền có hai vị thiêm thư khiêng một tấm bản đồ Tô Hàng cực lớn, đặt sau lưng bộ đường đại nhân.
Trương Kinh đứng dậy chậm một cái gậy trúc ngắn, chỉ vào hai chấm đen phía đông bắc:
- Đây là sào huyệt của kẻ địch, trong đó Xuyên Sa Oa phía bắc là thủ lĩnh thổ phỉ Vương Trực có một vạn năm ngàn tên, Thác Lâm phía nam có hơn một vạn tên giặc của Từ Hải, hai nơi này cách nhau không quá mấy chục dặm, hỗ trợ cho nhau.
- Bộ đường đại nhân chuẩn bị động thủ với kẻ nào trước?
Lúc này dám lên tiếng hỏi chỉ có Triệu Văn Hoa.
Trương Kinh cười nhạt:
- Không cần giám quân nhọc lòng, bản quan sẽ đích thân suất lĩnh binh mã Gia Hưng, Hàng Châu cùng với quân Quảng Tây, tiến đóng Tùng Giang, làm bộ muốn đánh Vương Trực. Đám Từ Hải hay tin quân Gia Hàng điều tới Tùng Giang, cho rằng Gia Hàng bổ trống, khẳng định sẽ suất quân đột nhập, thừa cơ cướp bóc.
Triệu Văn Hoa nghe thấy đứng bật dậy:
- Trương đại nhân, mặc dù bản quan luôn bức ép ông, nhưng cũng chẳng phải là muốn ông đánh liều, chọc vào cả hai tên thủ lính giặc Oa.
Hắn cũng biết giặc Oa lợi hại, quân Minh hiện nay không cách nào ứng phó được cả hai tên thủ lĩnh này.
- Giám quân đại nhân không cần kích động, hay nghe bản quan giải thích.
Trương Kinh quay mặt đi, không thèm nhìn gương mặt ghê tởm đó:
- Vương Trực và Từ Hải tuy đều là thủ lĩnh giặc Oa, nhưng bản chất của hai tên này khác nhau. Vương Trực tuy cũng cướp bóc, nhưng bản chất hắn là thương nhân, Từ Hải tuy cũng buôn lậu, nhưng hắn lại là một tên cường đạo. Cho nên Vương Trực chú ý tới đại quân của bản quan mà tính giá được mất, nhưng Từ Hải thì không, hắn thấy khoảng trống, nhất định sẽ nhào bổ tới như một con sói đói.
Triệu Văn Hoa lo lắng:
- Chẳng may Từ Hải không đánh Gia Hàng mà cùng Vương Trực giáp kích, chẳng phải bộ đường đại nhân trộm gà không được còn mất nắm gạo sao?
Trương Kinh cười lớn một tiếng:
- Không thể nào.
Rồi giải thích:
- Quan hệ hai tên thủ lĩnh này rất vi diệu, Từ Càn Học thúc thúc của Từ Hải, từng là người cộng tác với Vương Trực, mà Từ Hải lại cho thúc thúc hắn đưa vào nghề, cho nên Vương Trực luôn coi Từ Hải là hậu bối, hơi chút là gọi "tiểu hòa thượng này, tiểu hòa thượng."
Mọi người cười rộ lên, nhưng đây tuyệt không phải là Trương tổng đốc nói đùa, mà đúng là có chuyện ấy. Từ Hải trước ki ra biển từng làm hòa thượng ở Linh Ẩn tử Hàng Châu, pháp danh Phổ Tịnh, lại xưng là Minh Sơn hòa thượng.
Nhưng hiện giờ Từ Hải đã là thủ lĩnh mấy vạn người, chư hầu một phương rồi, xưng hô như thế tốt tính đến đâu cũng nổi giận, huống chi là Thiên Sai Bình Hải đại tướng quân nổi danh nóng tính không để ai vào mắt?
Cho nên Trương Kinh khẳng định:
- Bản quan dám nói chắc, nếu như Từ Hải bị công kích, Vương Trực rất có khả năng tới cứu, nhưng Vương Trực bị công kích, Từ Hải sẽ hả hê đứng nhìn.
Triệu Văn Hoa cười lạnh:
- Đại nhân luôn nói Từ Hải lợi hại thế này thế nọ, chẳng lẽ ngay cả đạo lý môi hở răng lạnh hắn cũng không hiểu?
- Bản quan lại không biết dụ rắn khỏi hang sao?
Trương Kinh cười ha hả:
- Hơn nữa Triệu đại nhân cho rằng nửa năm qua bản quan kiềm chế thuộc hạ không cho xuất chiến là vì sao?
Nói tới dó mày kiếm dựng lên:
- Giả yếu thế mà thôi.
Ông ta dùng gậy trúc chỉ vào hai chấm đen trợn mắt lên:
- Giặc Oa dám lên bờ chiếm đóng, tức là nói rõ bọn chúng đã tin chắc quân ta sợ đánh nhau, không để quân ta vào trong mắt nữa.
Mấy tháng phải kiềm chế cuối cùng đã nói ra được, Trương Kinh cười cực kỳ hoan khoái, có chút ý tứ bất chấp mọi thứ.
Cười xong, ông ta mặc kệ Triệu Văn Hoa, vỗ bàn nói:
- Chúng tướng nghe lệnh.
Các tướng dạ ran đứng dậy, Trương Kinh phân công:
- Du tướng quân, bản quan lệnh ông suất lĩnh năm ngàn sĩ tốt bản bộ, và hai nghìn thổ binh Vĩnh Thuận tiến vào trong thành Gia Thiện.
Nói rồi nhìn viên tướng mà ông ta không thích lắm này:
- Ông phải chú ý bảo mật, vào thành vào ban đêm, vào thành một cái lập tức giới nghiêm, không cho bất kỳ tin tức nào lộ ra ngoài, khi giặc Oa đi qua Gia Thiện, không được bại lộ hành tung. Nhưng nếu giặc Oa quay về phía đông thì lập tức chặn đường lui của chúng! Bất kể mọi giá phải ngăn chúng lại.
Du Đại Du chắp tay nhận lệnh, cao giọng hỏi:
- Dám hỏi đại nhân, nếu như giặc Oa không quay lại thì sao?
- Lát nữa hãy nói.
Trương Kinh lạnh nhạt đáp, rồi nhìn ái tướng Lô Thang của mình:
- Thanh Viễn, ngươi suất lĩnh hai nghìn thổ binh Bảo Tĩnh cùng với năm nghìn binh mã bản bộ, thiết lập mai phục ở đông thành Song Khê, ngăn địch ở Thạch Đường Loan, trận này phải thắng, tuyệt đối không để giặc Oa nam hạ Hàng Châu.
Trương Kinh lúc này mới nói với Du Đại Du:
- Nếu như giặc Oa quay lại, ông vẫn bất chấp mọi giá ngăn cản.
Rồi đưa lệnh tiễn cho hai người, trầm giọng nói:
- Mục đích của hai người là đuổi giặc Oa lên phía bắc, một khi giặc Oa chạy về phía Bắc, bản quan lập tức suất quân quay lại, cùng thủy quân Thang Khắc Khoan tả hữu giáp kích, cùng các ngươi hợp lực, đánh một trận diệt toàn bộ quân địch.
Sorry sorry, chương này thật quá khó tả, vì một loạt đại tiếp của quân Minh trên lịch sử có cách nói khác nhau, làm ngộ cũng chóng hết cả mẹt, cuối cùng tĩnh tâm lại so sánh nửa ngày, viết lại xóa, xóa lại viết, mới tìm được một cách giải thích hợp lý.