Dịch trạm này tới dịch trạm khác, kỵ binh đưa tin như sao băng, bình minh công văn rời Hàm Dương, chập tối tới Lũng Sơn rồi.
Đại thắng Vương Giang Kính được nhân mã ba phe dùng tốc độ hỏa tốc thập vạn truyền về Bắc Kinh, nhưng mặc dù là một cấp độ hỏa tốc, thì vẫn có sự chênh lệnh. Có một phe dùng kỵ sĩ tốt nhất dùng tuấn mã khỏe nhất của dịch trạm, hoàn toàn bấp chấp sức ngựa, phóng đi điên cuồng. Trong tháng chạp rét mướt, dùng chỉ ba ngày đã tới Bắc Kinh, mà lúc này tín sứ hai phe còn lại cách Bắc Kinh tới nửa ngày nữa.
Tín sư tới kinh sư sớm mọt bước kia tranh thủ khắc cuối cùng đóng cửa để tiến thành, nhưng không tới bất kỳ một nha môn nào, mà phóng thẳng tới một tòa phủ đệ khí phái xa hoa ở trên con đường tây Trường An. Chỉ thấy đại môn cực kỷ rộng, phía dưới là bậc thềm năm cấp, bốn phiến cửa son đỏ, có sư tư đá uy vũ canh cửa. Đó là quy cách cực phẩm nhân thần.
Lúc này trời đã tối, bốn cánh cửa đều đóng chặt, chỉ có đèn lòng trên cao ghi hai chữ "Nghiêm phủ" lay lắt trong gió.
Đây chính là phủ của thủ phụ Đại Minh, bình thường quan viên tới nơi này thì quan văn xuống kiệu, quan võ xuống ngựa,thở mạnh một cái cũng không dám, còn bách tính bình thường đều đi vòng qua. Nhưng tín sứ kia thì khác, tung mình xuống ngựa chạy tới cổng, nắm vòng cửa đập rầm rầm.
Đánh gác cửa hung thần ác sát từ bên trong xông ra, vừa muốn quát tháo thì thấy ba cái lông gà trên ống trúc, vội vàng ngậm miệng mở cửa, mời hắn vào.
Trong thư phòng ấm áp của Nghiêm Phủ, Nghiêm các lão râu tóc bạc phơ nằm trên ghế khép hờ mắt, một trung niên nam từ tướng mạo đường đường ngồi trên đôn ghấm, bóp chân cho lão ta, một quang cảnh cha hiền con hiếu.
Bên cạnh Nghiêm Trung còn có một nam tử trung niên chính đang cầm chiến báo vừa mới đưa tới, đọc cho lão nghe. Đó chính là Nghiêm Thế Phiên, con trai duy nhất của Nghiêm Tung, còn đang bóp chân cho lão ta, cũng là đứa con nuôi giống Triệu Văn Hoa, thiếu khanh của đại lý tự Mậu Khanh.
- Tới đây ba chiến cuộc đại chiến kết thúc, quan quân giết chết hơn vạn tên giặc, bắt làm tù binh trên hai nghìn người, cùng thủ lĩnh phỉ tặc Trần Đông..
Nghiêm Thế Phiên đọc tới một khắc mới hết chiến báo, mặc dù từng chữ đều báo tin đại thắng, nhưng hắn chẳng có chút vui mừng nào, còn lo lắng nói:
- Cha, trận đại thắng này truyền tới tai bệ hạ đù để xua tan hết một sự khó chịu.. Cho dù bệ hạ còn bất mãn cũng sẽ nén xuống.
Nghiêm Tung không nói, tên bóp chân cho lão nói nhỏ nhẹ:
- Đông Lâu huynh, cái thứ bất mãn này cho dù có áp xuống, sớm muộn gì cũng phát tác.
Nghiêm Thế Phiên trừng mắt lên, mắt trái bắn hàng quang, mắt phải lại mờ đục, quát khẽ:
- Bóp chân đi, biết cái gì mà xen vào.
Mậu Khanh rút cổ lại, cười bồi:
- Ta không hiểu, ta không xen vào nữa.
Quả nhiên không nói thêm câu nào.
Nghiêm Tung chậm rãi mơ rmắt ra:
- Thế Phiên, sao lại nói chuyện với huynh trưởng như thế?
Nghiêm Thế Phiên quai hàm bành lên, cuối cùng không to gan tới mức cãi lại cha, đànhh chắp tay với Mậu Khanh nói:
- Cảnh Khanh huynh, tính khí đệ nói như thế, huynh không phải không biết. Đệ xin lỗi là được, đừng để trong lòng.
Mậu Khanh cười rộng rãi:
- Người trong nhà cả, nói chuyện không cần để ý quá.
Nghiêm Tung khẽ gật đầu:
- Mậu Khanh giống người làm đại ca.
Rồi nhắm mặt lại không nói nữa.
Chỉ nghe Nghiêm Thế Phiên tiếp tục nói:
- Vị bệ hạ kia của chúng ta mặc dù mừng giận thất thường, thích nhất bình phẩm người khác, nhưng coi giang sơn tổ tiên nặng hơn bất kỳ cái gì, nếu như tin đại thắng này truyền vào tai ông ta, tất nhiên tạo thành một suy nghĩ, bình định đông nam, nhất định phải là Trương Kinh.
Nói tới đây ném tiệp báo lên bàn:
- Tới khi đó chỉ cần Trương Kinh không để hiếu lăng ở Nam Kinh sập mất, thì có gây ra chuyện gì bệ hạ cũng sẽ dung thứ.
Nhìn Mậu Khanh đang cúi đầu bóp chân, Nghiêm Thế Phiên châm chọc:
- Mặc dù khó tránh khỏi tính nợ cũ, nhưng hoa màu cắt hết sạch rồi, còn lại mỗi đất, chúng ta làm ăn quái gì nữa.
Mậu Khanh cười bồi:
- Đông Lâu cơ trí, là ngu huynh đần độn, đúng thế, nếu đợi kháng Oa thắng lợi, bệ hạ muốn xử lý Trương Kinh thì chẳng liên quan gì tới Từ Giai.
- Đúng thế đấy.
Nghiêm Thế Phiên cười ha hả:
- Huynh cuối cùng cũng khôn ra rồi.
- Đều do Đông Lâu huynh dạy dỗ cả.
Lai tên đang tâng bốc nhau thì Nghiêm các lão khe ho một tiếng, lập tức yên tĩnh. Nghiêm Túc nói:
- Thế Phiên nói không sai, nếu như lần này không lật nhào được Trương Kinh, địa vị của Từ Giai sẽ hoàn toàn chắc chắn.
Nói tới đó lão siết tay vịn, giọng lạnh đi:
- Vậy thì ngày tháng thay thế thủ phụ này không còn xa nữa rồi.
Lời nói ngày của lão ta coi như định ra phương trâm, còn lại là hoàn thành ra sao nữa thôi. Nghiêm Tung tất nhiên là chuyên gia gài bẫy hại người, nhưng con hơn cha, Nghiêm Thế Phiên lại là thái sơn bắc đầu trong giới âm mưu quỷ kế, trí tuệ của hắn được thế hiện trong quá trình dài lật đổ các thủ phụ tiền nhiệm, hoàn toàn được lão ta tín nhiệm.
Cho nên Nghiêm các lão sau năm bảy mươi tuổi đa phần các hành động đều do Nghiêm Thế Phiên mưu tính, Nghiêm Tung nắm bánh lại, quyết định phải làm thế nào.
Nghiêm Thế Phiên ngây ra nhìn phong thư, Nghiêm Tung khép hờ mắt, Mậu Khah bóp chân không dám quấy rầy.
Cuối cùng đét một cái, Nghiêm Thế Phiên vỗ tay cười lớn:
- Có rồi, cha, Trương Kinh xong rồi.
Nghiêm các lão đã lim dim ngủ, bị tiếng kêu của hắn làm giật nảy mình, tím già đập loạn xạ, sắc mặt trắng bệch, Mậu Khanh và Nghiêm Thế Phiên vội đi tới, một đám lưng, một xoa ngực, lúc này mới gọi hồn vía của lão thủ phụ về. Lão ta tức giận mắng con:
- Thằng khốn kiếp, hét cái gì, muốn dọa chết cha ngươi à?
Nghiêm Thế Phiên vội quỳ xuống, tát mình đôm đốp mây cái, luôn miệng nói mình càn rỡ. Nghiêm Tung thở đều dần, mệt mỏi dựa vào lưng ghế, phát ra một chữ:
- Nói.
- Dạ...
Nghiêm Thế Phiên vội nghĩ lại một lúc, đáp:
- Kỳ thực đơn giản lắm, chỉ cần đem ba công lao chiến thắng tính lên người Mai Thôn huynh, Trương Kinh sẽ xong đời.
Mai Thôn huynh là Triệu Văn Hoa.
Nghiêm Tung nghe thế lắc đầu:
- Không được, Văn Hoa bản lĩnh thế nào, bệ hạ rõ lắm, không tin tưởng đâu.
- Cha đừng gấp, nghe hài nhi từ từ nói.
Nghiêm Thế Phiên đứng dậy:
- Chúng ta có thể chia công lao này ra, công đốc chiến thuộc về Mai Thôn huynh, công chỉ huy tặng cho tên đồng đảng của huynh ấy... Cái gì.. À Hồ Tôn Hiến.
Nói tới đó làu bàu:
- Tên tiểu tử đó gặp may rồi.
Vừa nghe tới Hồ Tôn Hiến, Nghiêm Tung đảo mắt:
- Ừm, chiến tích của kẻ này là hàng thật, Thạch Đường Loan công đầu của hắn, Vương Giang Kinh cũng là hắn đánh trận đầu, đúng là nhân tài.
Nghiêm Thế Phiên nói:
- Trong thư Mai Thôn huynh cũng khen ngợi người này, nói hắn có tài xoay trời lật đất.
- Dùng đươc không?
Nghiêm Tung chậm rãi nói.
- Có thể ở chung với Mai Thông huynh, tất nhiên có thể dùng việc lớn.
Lời này của Nghiêm Thế Phiên nói đàng hoàng lắm, thực tế ý tứ là, có thể làm tên gia hỏa Triệu Văn Hoa tham tài háo sắc hài lòng, tất nhiên không phải là loại quan viên trọng sạch, chẳng sợ gì hắn không nghe lời.
- Cái này cha hiểu.
Nghiêm Tung gật đầu:
- Bệ hạ có cái tín ấn tượng ban đầu rất nặng, nếu đã có thành kiến với Trương Kinh, hai cách nói trình lên, sẽ tin chúng ta thôi.
Thấy cha đã quyết, Nghiêm Thế Phiên hưng phấn xoa tay:
- Tấu chương của Trương Kinh sáng sớm mai chắc là tới, đêm nay chúng ta phải viết bản tấu của Mai Thôn huynh thật hay, ngay mai nắm chắc thời gian cùng dâng lên.
Rồi nói với Mậu Khanh:
- Cảnh Khanh huynh, đến lượt huynh trổ tài đó.
Mậu Khanh cười:
- Sớm đã ngứa nghề rồi, liền lấy từ trong ống tre ra ba thứ, một bản tấu chương trống, một ấn tín và một dấu ấn. Tấu chương trống đã viễt: Thần công bộ tả thị lang, khâm mệnh đông nam giám quân Triệu Văn Hoa, khẩn tấu.
Mậu Khanh mài mực nhấc bút, nói:
- Mời Đông Lâu huynh nói.
Nghiêm Thế Phiên lừ mắt:
- Thừa lời, tự viết đi.
Mâ Khanh gật đầu, viết: Thần Triệu Văn Hoa khải tấu bệ hạ... Sau đó là thỉnh an vạn tuế gia, tổng cộng hơn ba mươi chữ, viết xong mới khẽ nói:
- Có thể bắt đầu rồi.
Nghiêm Thế Phiên gật đầu, hắng giọng nói:
" Đông nam tổng đốc Trương Kinh, lên nhậm chức sợ địch không đánh, lui vào thủ thành, thần chính mắt thấy. Sông nước Giang Nam, bách tính duyên hải, rơi vào địa ngục. Vi thần khâm mệnh thiên sư, lòng thương bách tính, tim gan tan nát, nhục nhã muốn chết. Nhiều lần cùng ngự sử tuần án Hồ Tôn Hiến cầu kiến tổng đốc Trương Kinh, mưu tính cho Đại Minh, chia sẻ với bệ hạ, xuất binh cứu dân chúng khỏi nửa lửa lầm than. Trương Kinh liền nói: Quân đông nam không dùng được, đợi ta gọi Thổ Lang binh tới, hạ thần suy nghĩ thôi thì tạm thời nhẫn nhịn.”
"Vào tháng chạp, giặc Oa càng ngông công, chiếm cứ một dải Sa Xuyên Oa, Thác Lâm, đông tới mấy vạn, cái họa đông nam đã rõ mồn một. Nhưng tổng đốc Trương Kinh lại như không thấy, suốt ngày cùng tuần phủ Lý Thiên Sủng đắm mình ăn chơi hưởng lạc, mặc cho đông nam thành chốn địa ngục ma quỷ thét gào, cũng chẳng giảm niềm vui hai người. Can ngăn khuyên bảo, ắt bị xỉ nhục chỉ trích, thậm chí ngầm mưu hại, văn võ đông nam sợ uy, giận không dám nói, càng khiến ông ta ngông cuồng. Trương Kinh từng nói với thần: Chiết Giang là Chiết Giang của lão phu, đám trẻ con sao dám lắm lời? Khi đó nhiều văn võ đều có mặt, bệ hạ có thể tra rõ ràng."
"Về sau lính Quảng Tây, Tương Tây đến, thần cho rằng ông ta không còn cớ chối từ, nhưng Trương Kinh lại nói: Khách binh mới tới, nghỉ vài tháng hẵng hay. Lúc này dải Tô Tùng giặc Oa hoành hành, nhưng quan quân thô quân gần mười vạn rúc đầu ở Gia Hàng không cứu, làm dân chúng hận thấu xương."