Ăn xong bữa trưa không có mùi vị gì ở nhà Trường Tử, Thẩm Mặc cáo từ về nhà, mấy tên thân binh đang được Xuân Hoa chỉ huy dán đèn lồng, treo tranh tường, cười nói rộn rã, đầy không khí hân hoan ngày tết.
Thấy Thẩm Mặc vào, mọi người vội dừng công việc, thỉnh an đại nhân, Thẩm Mặc mặt hầm hầm gật đầu, gọi Xuân Hoa vào thư phòng hậu viện.
Mọi người thầm nghĩ lúc xuống thuyền còn rất vui vẻ, sao về tới nhà đã thế này, liền hỏi Thẩm An, bị hắn tức giận mắng:
- Đừng lo việc không đâu, đi dán cửa sổ đi.
Trong thư phòng hậu viện không có bồn than, lạnh như hố băng, Thẩm Mặc cảm thấy toàn thân sôi sùng sục, quát Xuân Hoa đang run lẩy bẩy:
- Thái độ có cha ta rốt cuộc ra sao?
Xuân Hoa cúi gằm mặt, lí nhí nói:
- Ý tứ của lão gia là, chuyện này còn đợi thiếu gia về...
- Đợi mà đã làm tới bước đó à?
Thẩn Mặc cầm cốc trà lên, muốn uống một ngụm, nhưng cứ như lưỡi liễm phải bàn là, làm y đau hét lên một tiếng, chiếc chén sứ Cảnh Đức trấn rơi vỡ tan tành, bất giác tức giận nói:
- Ngươi làm việc kiểu gì thế? Nước như thế này thì uống thì chết bỏng à?
Vốn nước trà Nhu Nương mang lên cho y, luôn có thể uống trực tiếp.
Xuân Hoa ủy khuất nói:
- Thiếu gia đợi nguội một chút hãy uống...
Thẩm Mặc giờ mới nhớ ra Xuân Hoa là nha hoàn sai việc nặng, sao so được với Nhu Nương, không phát tác nữa:
- Nếu cha ta đã nói như thế, sao còn làm tới nước này.
Xuân Hoa mím môi nói:
- Bên ngoài đồn đại lão gia chủ động cầu thân là không đúng. Kỳ thực Lữ thái gia đích thân tới cửa, nói muốn tìm thông gia cho nữ nhi. Vì ông ấy còn tìm cả Đường tri phủ nói đỡ, cho nên lão gia không tiện từ chối.
Nói tới những chuyện kiểu này, Xuân Hoa liền mau mắn hẳn lên:
- Liền bảo là đợi thiếu gia về hãy nói, Đường tri huyện liền nói, vậy xem xem bát tự hai bên có hợp không, nếu xung nhau thì khỏi nói cho phí công.
- Về sau thế nào?
Nghe nói không phải là cha đem mình bán đi, lòng Thẩm Mặc khá hơn rất nhiều.
- Lão gia là người thực thà, liền tin lời hai vị đại nhân kia, kết quả tìm vị Chu bán tiên nổi tiếng nhất thành xem.
Xuân Hoa mặt nghiêm túc nói:
- Thiếu gia và vị Lữ tiểu thư kia không ngờ...
- Kim đồng ngọc nữ, một đôi trời sinh chứ gì?
Thẩm Mặc tức tối:
- Lời toán mệnh mà tin thì lợn nái cũng leo cây được.
- Không phải không phải.
Xuân Hoa lắc đầu:
- Chu bán tiên nói, thiếu gia ngài mạng quý nhưng lại hiểm. Cũng có thể làm quan nhất phẩm, đại phú đại quý. Cũng có thể thân bại danh liệt, liên lụy con cháu, khuyên Lữ thái gia thận trọng.
Thẩm Mặc thầm nghĩ:" Phàm là người dấn thân quan trường, trừ hạng tầm thường ra thì không một ai thoát được hai loại vận mệnh đó. Tên toán mệnh kia đúng là tinh thông đạo lừa người.
Xuân Hoa tiếp tục nói:
- Nghe lão gia kể, khi ấy Lữ thái gia không vui, Đường tri phủ bảo xem bát tự của Lữ tiểu thư. Chu bán tiên bấm đốt tính toàn một hồi, liền khen mạng của tiểu thư ấy, nói nàng ấy là quý nhân giải nguy nan, nếu thiếu gia lấy về, tất nhiên gặp nguy hóa lành, cả đời vinh quang.
Thẩm Mặc nghe thế tức quá thành bật cười:
- Sau đó cha ta tin ngay à?
- Lão gia hôm đó đã uống nhiều, lại bị toán mệnh tiên sinh dọa cho sợ hãi, nghe nói thiếu gia phải lấy Lữ tiểu thư mới biến nguy thành an, liền thay đổi chủ ý, đảo lộn lại khẩn cầu Lữ thái gia kết thành mối hôn sự này.
Thẩm Mặc bất lực nhắm mắt lại, y biết cha mình hiền lành khờ khảo, bị Lữ huyện lệnh thậm chí là Đường Thuận Chi lừa. Người ta tìm tên toán mệnh phối hợp diễn trò, liền khiến ông phải cầu khẩn kết thân...
" Nhưng làm trong cửa quan mấy năm rồi, sao dễ lừa gạt như vậy?" Thẩm Mặc bất lực rên rỉ, y phát hiện ra mình bị động lắm rồi, hừ một tiếng lớn xả hận, đứng dậy lớn:
- Cùng lắm thì lão tử xuất gia làm hòa thượng, xem xem kẻ nào có thể tính kế được ta?
~~~~~~~~
Suốt cả buổi chiều Thẩm Mặc nhốt mình trong phòng, cho tới khi lên đèn, Thẩm An gọi ra ăn cơm mới xa xầm mặt hỏi:
- Lão gia còn chưa về à?
- Lão gia gửi tin về.
Thẩm An cười giả lả:
- Nha môn công việc bận rộn, hôm nay lão gia không về.
- Trưa nay đã cho nghỉ rồi, còn bận cái gì nữa.
Thẩm Mặc điên tiết:
- Chuẩn bị xe, tới phủ nha.
Thẩm An biết lúc này ngàn vạn làn đừng trái ý thiếu gia. Vội vàng chuẩn bị xe cộ, không lâu sau đưa Thẩm Mặc tới thẳng phủ nha.
Gần hết năm, trên đường người xe thưa thớt, xe chạy rất nhanh, chưa tới một khắc đã tới phủ nha. Thân binh gõ cửa, lâu lắm mới có một nha dịch già mở cửa phụ, sau khi Thẩm Mặc báo danh, ông lão đó cười nói:
- Tiểu Thẩm đại nhân tới rồi, Lão Thẩm đại nhân ở ngay trong phòng cứ lôi kéo lão già này uống rượu, làm tiểu nhân cũng không về được.
Thẩm Mặc cười:
- Ta mang ông ấy về.
Liền theo ông già đi vào, đẩy cửa phòng ra thấy bên trong khói nghi ngút, không nhìn thấy rõ người, chỉ nghe Thẩm Hạ nói:
- Ngươi còn không về là thịt dừ hết...
Thẩm Mặc khoát tay, để ông gia và thân binh lui ra, một mình kéo ghế dài ngồi trước mặt ông ta.
Thẩm Hạ nghe ra điều khác lạ, mới từ sau lò lửa thò đầu ra, vừa thấy là y, lập tức á một tiếng, che mặt lại.
Thẩm Mặc tức lắm:
- Đây là phép ẩn thân của cha đấy hả?
Thẩm Hạ cũng cảm thấy động tác của mình quá ngây thơ, cười ngượng ngùng:
- Là là cha sợ thấy con.
- Con đáng sợ vậy à?
Thẩm Mặc hậm hực:
- Có thể dọa cả cha già năm mới không dám về nhà, chạy tới chỗ người ta ăn lẩu.
Nói rồi càng tức giận:
- Nếu như để người ngoài biết được, không bết rỉa rói sau lưng con như thế nào nữa đây.
- Không phải cha mốn trốn con.
Thẩm Hạ cười bồi:
- Cha muốn nghĩ chút chuyện trước, nghĩ kỹ rồi mới về nhà.
- Có phải là thấy không mở miệng được.
Thẩm Mặc cười lạnh:
- Toàn thành biết cả rồi, còn có gì mà không nói được.
Thẩm Hạ thở dài:
- Con à, chuyện này là cha cũng nhất thời hồ đồ, nhưng về nhà là tỉnh lại rồi.
Ông vỗ ngực bồm bộp:
- Chẳng phải cha luôn trì hoãn không hạ sính lễ sao? Chính là vì đợi con về mới nói.
- Thế sao?
Thẩm Mặc cười như không cười:
- Sao hài nhi lại nghe nói, vì Lữ huyện lệnh cố chấp muốn bản thân con tới Sơn Âm đưa lễ cho nên mới trì hoãn tới bây giờ.
Thẩm Hạ đỏ mặt lên:
- Thì ra con nghe ngóng hết rồi.
Ông ta cười:
- Chuyết Ngôn, con tức giận thì cứ chửi mắng cha đi, nhưng đừng bỏ nhà đi nữa.
Thấy cha mặt mày hoảng hốt, Thẩm Mặc thở dài:
- Nếu bỏ nhà đi mà giải quyết được vấn đề thì con sớm đã đi rất rất xa rồi.
Thẩm Hạ còn ngồi đó mày mặt ủ dột thì Thẩm Mặc đã lấy một bộ bát đũa sạch, mò đầy một bát thịt dê trong nồi, chấm tương ăn ngấ nghiến, Thẩm Hạ vội nói:
- Thứ này cũ rồi, cha lấy cho con thứ tươi hơn.
Thẩm Mặc không hề để ý, cắm đầu ăn, dưới ánh lửa lò than chiếu lên, khuôn mặt y có chút dữ tợn, phong độ thường ngày toàn bộ vứt hết đi rồi.
Thấy con ăn ngon lành, Thẩm Hạ cũng bỏ một bầu tâm sư qua bên, ngồi đối diện với với y, hai cha con ăn một trận thống khoái, mồ hôi đầm đìa.
Sau một hồi ăn ngấu nghiến, bụng Thẩm Mặc ních đầy dê cá sò nấm. Lừa giận y luôn đè nén bị cái cảm giác no năng dung hòa, xem ra biến phẫn nộ thành ăn uống, quả nhiên là có lý nhân gian. Người ta chỉ cần ăn no là át hết lửa giận...
Nếu như có chút rượu, sẽ biến thành rượu vào lời thật ra rồi, mà Thẩm Mặc vừa khéo uống nửa vò rượu, sắc mặt dần dần đỏ lên, miệng cũng bắt đầu mở máy:
- Trong triều có kẻ tính kế Trương bộ đường, đó là vì muốn đoạt quyền không chế đông nam, có được quyền thế lớn hơn, nhưng lão Ruồi Xanh khốn kiếp vì sao tính kế cha con ta? Chẳng nhẽ khuê nữ ông ta không gả đi được, phải dùng thủ đoạn đê tiện này?
Thẩm Hạ cũng hơi say rồi, nghe thế cười hăng hắc:
- Điều này nói rõ nhi tử của ta được thánh ân, bọn họ muốn tranh nhau được thơm lây.
- Thơm lây? Nằm mơ đi.
Thẩm Mặc cười phá lên:
- Ngay cả Trương bộ đường trọng thần đương triều, đều có thể ngã nhào trong một đêm, thiếu chút nữa mất cả mạng, làm quan cái triều Minh này thực bất trắc tột cùng.
Hiển nhiên Trương tổng đốc bị rớt đài, tạo thành đả kích lớn với sự tự tin của Thẩm Mặc. Làm cho y cảm thấy bất an tột độ lúc nào cũng có thể không giữ được mạng, vì thế y cố gắng hạn chế để bị liên lụy càng ít người càng tốt.
Bởi kẻ thù lớn nhất của y khả năng cao nhất là Nghiêm đảng, mà đại diện Nghiêm đảng ở Chiết Giang là ai? Là Triệu Văn Hoa, nhớ tới tâm lý báo thù biến thái của kẻ đó, Thẩm Mặc đến giờ vẫn thấy sợ.
Y có bề gì không đơn giản là một mình gặp xui xẻo, y do dự trong việc của Nhu Nương một phần cũng vì thế.
Đúng như y nói nếu có thể y đã đi thật xa, nhưng có một số thứ chẳng thể ruồng bỏ được.
Thẩm Hạ nghe ra vẻ chua chát trong lời con trai, quan tâm hỏi:
- Vậy con định thế nào?
- Không chơi nữa, không chơi nữa.
Thẩm Mặc lắc đầu:
- Quan trường triều Minh này quá nguy hiểm, nhất là đông nam hiện nay thành chiến trường các quan lớn so kè, vinh nhục hưng suy không phải bản thân có thể thao túng được...
Rồi thở dài:
- Lần này nhìn qua con được lợi, ai biết trận địa chấn sau thì mình sống hay chết.
Y nói tới lời Trương Kinh, Chu tổng đốc cũng chẳng trụ nổi lâu, lúc đó không hiểu còn loạn ra sao, họ Nghiêm kia có tranh thủ đưa người tới đông nam hay không.
Thẩm Hạ quan tâm tới con trai hơn cả nỗi dỗi tông đường hay làm vinh quang tiên tổ, nghe thế vội nói:
- Vậy qua năm mới con về phủ học báo danh, chuẩn bị thi cử cho tốt, đợi đỗ tiến sĩ nhảy ra khỏi cái vùng đông nam này.