Vừa nghe thấy hai chữ này, Hồ Tôn Hiễn mẫn cảm cau mày:
- Chiêu an giặc Oa? Không ổn chút nào... Đây là hành động hoàng thượng hết sức thống hận! Lão đệ chớ vuốt râu hùm, nếu không nó ăn thịt người đấy.
Rồi lại lặc đầu nói thêm:
- Cho dù không có ai trách tội, nhưng đám thủ lĩnh giặc Oa tên nào tên nấy hung ác tàn bạo, tên sau gian trá giảo hoạt hơn tên trước, dù hôm nay chiêu an, ngay mai phản bội thì có tác dụng gì?
Thẩm Mặc lắc đầu:
- Trung thừa đại nhân hiểu nhầm rồi, hạ quan đương nhiên là biết những kẻ đó bất tín vô nghĩa, nhưng sách lược của hạ quan có mười sáu chữ: Tiếng là chiêu an, thực chất dụ bắt, phân cắt chia rẽ, tiến tới tiêu diệt.
Hồ Tôn Hiến hơi trầm ngâm một chút, lòng trở nên sáng ngời:
- Minh tu sạn đạo, ấm độ Trần Thương?
- Chính thế.
Thẩm Mặc trầm giọng nói:
- Hiện giờ địch mạnh ta yếu, muốn nhanh chóng triệt để bình định Oa họa, thì phải dùng thủ đoạn, chỉ cần có thể đánh động được một trong số bọn chúng, là có thể dùng kế lý gián, khiến bọn chúng nghi ngờ lẫn nhau, cấu xé lẫn nhau. Tới khi đó bọn chúng là cá thịt cho chúng ta mặc sức giết mổ, xem chúng còn ngông cuồng được không?
Hồ Tôn Hiến trầm ngâm hồi lâu, nhưng thấy không lạc quan lắm:
- Biện pháp thì rất hay, nhưng Vương Trực Từ Hải là đám giảo hoạt, lại đang ở vào lúc đắc ý, hận không thể lập tức chiếm đoạt Hàng Châu, xuống Kim Lăng lấy nửa giang sơn xưng vương xưng bá, há dễ bị chúng ta dụ dỗ? Chẳng may không thành lại còn mang cái danh tư thông với Oa, chẳng những lợi chẳng thấy đâu, họa sát thân còn kè kè trên đầu?
Hắn còn lấy ví dụ cho Thẩm Mặc:
- Đòn chiêu an này không phải dễ dàng sử dụng như Chuyết Ngôn nghĩ, mấy năm trước phương bắc đối phó với người Mông Cổ, hai năm trước Hồ Quảng đối phó với Miêu dân nổi loạn, quan phủ cũng đã thử qua, nhưng không hiệu quả gì hết.
Thẩm Mặc cười:
- Trung thừa đại nhân quá lo, đám giặc Oa và Miêu dân cùng Mông Cổ, có khác biệt về bản chất.
- Khác biệt thế nào?
- Miêu dân là quan ép dân phản, nên mang trong lòng thù hận với quan phủ; người Mông Cổ thì khác tộc với chúng ta, căn bản không nể mặt triều đình, cho nên chiêu an không hiệu quả.
Thẩm Mặc tự tin nói:
- Nhưng trời sinh một vật khắc một vật, chiêu an đối phó với giặc Oa, nhất định là hiệu dụng.
- Sao lại như thế?
Hồ Tôn Hiến nhấp một ngụm rượu, hỏi.
- Tại hạ dùng rất nhiều thời gian nghiên cứu xuất thân của đám thủ lĩnh giặc Oa, phát hiện ra bọn chúng có một đặc điểm chung.
Thẩm Mặc không câu kéo, đi thẳng vào đề ngay:
- Đều xuất thân từ thương nhân đi biển.
- Đúng thế, điều này không khó lý giải.
Hồ Tôn Hiến gật đầu:
- Trong đám giặc Oa, kẻ mạnh làm vua, những chủ thuyền giàu có có đội thuyền hùng hậu kia có thể có được địa vị lãnh đạo, thành đối tượng cho các thể lực nhỏ dựa dẫm.
- Trung thừa nói đúng.
Thẩm Mặc tiếp lời:
- Những kẻ này không có thù giết chồng chẳng có hận đoạt vợ với triều đình, thuần túy là phát hiện đi buôn lậu đánh cướp kiếm tiền nhiều hơn, cho nên mới bắt đầu đổi nghề hoặc kiêm chức làm giặc Oa.
Từ Vị cũng nói:
- Nhưng cho dù trở thành thủ lĩnh giặc Oa, những kẻ này mang theo thói quen thương nhân, trọng lợi khinh nghĩa, cái gì cũng có thể đàm phán được, chỉ xem có thể đưa ra cái giá hài lòng hay không mà thôi.
Hắn vung tay lên, kết luận một cách chắc chắn:
- Cái này do bản tính sai khiến, vĩnh viễn không thay đổi được.
Hồ Tôn Hiến thừa nhận, biện pháp này rất cám dỗ, hai mắt sáng lên, nhưng chỉ vẽ ra viễn cảnh mỹ hảo, không lấy được chút thực tế nào, trong lòng hắn không tin, liền cười khan:
- Hay lắm, hay lắm.
Thẩm Mặc và Từ Vị không khỏi giật mình, thầm nhủ:" Sao lại đụng phải cái hạng không nhìn thấy thỏ không thả ưng thế này?" Hai bọn họ chỉ nói phương pháp không nói chi tiết là lo Hồ Tôn Hiến thấy bọn họ hết giá trị lợi dụng rồi, vào thời khắc quan trọng không chịu bảo vệ Thẩm Mặc.
Hiện giờ người ta đang ra ám hiệu: Nếu không đưa ra thứ gì thực dụng, vậy ta đối phó cho có lệ, rồi ai nấy về ngủ đi...
Hai người ngầm trao đổi ánh mắt, vẫn do Thẩm Mặc nói:
- Theo tại hạ thấy, thời cơ đàm phán đã chính muồi. Trước tiên xét phía Từ Hải, thế lực của hắn do cả của Trần Đông và Diệp Ma hợp nhau lại mà thành, vì thực lực của Từ Hải lớn nhất, cho nên hắn làm long đầu. Nhưng sau trận Vương Giang Kinh, Trần Đông bị bắt, thực lực Từ Hải giảm mạnh, Diệp Ma vì ở nhà giữ căn cứ, nên bình an vô sự, trung thừa đại nhân thấy bọn chúng sẽ xảy ra vấn đề gì?
Hồ Tôn Hiến nghe ra ý trong đó, gật gù nói:
- Cái đám ô hợp này tự tư tự lợi, khẳng định có toan tính riêng, te nghe nói ở trên hải đảo, bọn chúng có dân và nô lệ riêng. Hiện giờ Từ Hải và Diệp Ma tám phần là đang tranh đoạt địa bàn của Trần Đông, đánh nhau vỡ đầu chảy máu.
- Đại nhân anh minh.
Thẩm Mặc cười:
- Có câu người chết vì tài, chim chết vì mồi. Huống chi là đám giặc Oa kiêm tính cách của cường đạo và thương nhân, càng dễ mê muội trở mặt với nhau. Há chẳng phải thời cơ tuyệt diệu cho chúng ta lợi dụng.
- Nói rất hay.
Cuối cùng trên mặt Hồ Tôn Hiến lộ ra nụ cười thật lòng, võ tay nói:
- Một chủ ý hay, đang cạn một chén lớn.
Hắn rót rượu cho Thẩm Mặc, rồi uống cạn. Tuy hắn là quan văn, nhưng ma xui quỷ khiến thế nào đại bộ phận thời gian ở trong quân lữ, cho nên tửu lượng khá, con người cũng hào sảng.
Thẩm Mặc thì lại thầm trách Từ Vì:" Sao lấy ra cái bát to thế này, không phải muốn hại chết người à?" Tửu lượng có y bình thường, không dám uống như thế.
May là Hồ Tôn Hiến đầu óc chỉ toàn kế chiêu an, căn bản không để ý chi tiết này, nghe thấy hắn hưng phấn hỏi:
- Vậy các vị định phái ai đi, rồi làm sao thuyết phục bọn chúng?
Thẩm Mặc thầm nghĩ:" Ngay cả điều này cũng nói cho ngươi thì ông đây còn làm ăn chó gì nữa?" Nhưng không thể không tiết lộ chút nào, nếu không khác gì áo gấm đi đêm, chẳng ai thấy được mà khen, cũng chẳng được Hồ Tôn Hiến ủng hộ. Nhưng không thể nói thẳng, ít nhất phải che dấu tên hai người y định dùng.
Nhưng Hồ Tôn Hiến là loại người khó đối phó nhất trên đời, khi Thẩm Mặc dùng cách xưng hồ hàm hồ nói ra, hắn lập tức hỏi tới:
- Là ai mà lại chịu ra sức vì triều đình như thế?
Thấy Hồ Tôn Hiến nghiêm mặt hỏi tới, Thẩm Mặc nghĩ:" Nếu cứ khăng khăng không chịu tiết lộ, ắt sẽ làm hắn không vui, hiện giờ còn đang cần nhờ vào hắn đề phòng Nghiêm đảng, không thể đắc tội được, nếu không gặp chuyện mình sẽ thiệt thòi, chẳng ích gì." Nhưng cũng không thể nói dối, nếu không tương lai lộ ra, Hồ Tôn Hiến vẫn giận mình, càng thiếu khôn ngoan.
May là Hồ Tôn Hiến lợi hại, y cũng chẳng phải là hàng dễ chơi, mặt thản nhiên nói:
- Nam tên Lương Nhữ Nguyên, nữ tên Vương Thúy Vân, là một đôi vợ chồng.
Hồ Tôn Hiến cảm động lắm:
- Đôi hiền khang lệ hết lòng vì nước, đúng là nghĩa sĩ.
Rồi được voi đòi tiên:
- Bọn họ hiện giờ đang ở đâu, mau mau tiến cử với bản quan, ban quan phải khen thưởng một phen.
Thẩm Mặc và Từ Vị đều nghĩ:" E rằng thấy được hai người kia, ngươi lại chẳng tung chân đá văng bọn ta đi hay sao?"
Từ Vị cười lạnh:
- Làm nằm vùng xưa nay sợ nhất là lộ diện, giặc Oa tai mắt nhiều, chẳng may để bọn chúng phát hiện ra hai người đó quy thuận chúng ta, đi gặp quan viên triều đình trước. Thì điều gì sẽ đợi hai vợ chồng đó, Hồ công biết không?
Hồ Tôn Hiên lại chịu kiểu nói của Từ Vị, nghe thế cười ngượng:
- Là ta suy nghĩ thiếu chu toàn.
Thẩm Mặc nói:
- Hai vợ chồng này nói rồi, bọn họ đều bị giặc Oa hại, thế không đội trời chung với chúng, cho nên mới sẵn lòng vào hang hổ, chia rẽ giặc Oa cho triều đình. Nhưng cho dù có mang ý này, cũng không phải là chuyện hoàn thành trong một sớm một chiều. Cho nên họ không có yêu cầu gì khác, chỉ mong chúng ta giữ bí mật, không nên để ai biết, vừa uổng công lại còn bị hại. Cho nên bọn họ nói: Cho dù không được ghi công, cũng mong đại nhân giữ bí mật cho chúng tôi.
Thẩm Mặc giang tay ra, bất đắc dĩ nói:
- Hạ quan thề độc rồi, nếu đại nhân muốn gặp, thì hạ quan chịu thiên lôi đánh dẫn tiến cho ngài nhé.
Y đã nói đén thế, Hồ Tôn Hiến chỉ đành xua tay:
- Thôi vậy, thôi vậy, không cần bọn họ lộ diện nữa.
Hai người lức này mới phào.
Dừng lại một chút để tiêu hóa, Hồ Tôn Hiến lại hỏi:
- Vậy Vương Trực thì sao? Y là được công nhận là thủ lĩnh giặc Oa, gian ngoan xảo quyệt, thực lực hùng mạnh khác thường, Chuyết Ngôn nói xem phải đối phó với hắn thế nào.
Rồi tỏ ra xấu hổ:
- Đừng trách ta hỏi quá kỹ, ta còn phải thuyết phục bên trên. Chuyện này không được Triệu Văn Hoa ủng hộ, Nghiêm các lão gật đầu, căn bản khỏi nghĩ tới làm.
Thẩm Mặc cười khổ:
- Cơm phải ăn từng miếng, đối với vị lão thuyền chủ này, hạ quan mới chỉ có đường lối, nhưng trước khi nghĩ được điểm đột phá, không nói thì hơn.
Có thể có biện pháp tiêu diệt Từ Hải cực đồ tàn nhẫn, cực độ ngông cuồng, Hồ Tôn Hiến thấy đã có thể trả lời với Triệu thị lang rồi, liền gật đầu:
- Khi nào lão đệ nghĩ ra biện pháp, cứ nói cho ta bất kể lúc nào.
- Nhất định.
Thẩm Mặc dừng một lúc lại nói thêm:
- Không để đại nhân đợi quá lâu.
Hồ Tôn Hiến cảm thấy chuyến này đi không uổng công, tâm tình khoan khoái, lại chúc rượu hai người một lượt, nói:
- Còn nhớ hai vị nói có ba vấn đề phải giải quyết, hiện giờ mới nói hai, hay là để ta đoán xem vấn đề thứ ba là gì?
Thấy hai người gật đầu, hắn cười dài nói:
- Vấn đề thứ ba là quân đội của chúng ta có sức uy hiếp qua yếu với bọn chúng mới khiến bọn chúng càng ngang ngược, phải không?
Hai người lại gật đầu, Hồ Tôn Hiến cười ha hả:
- Không biết hai vị có kế sách gì hay?
- Ba cách.
Từ Vị nói:
- Giữ lại Lang Thổ binh, tăng cường luyện tân quân, tận lực lập hải quân.