Nhìn thấy Thẩm Mặc chỉ mang hộ vệ, tới với hai bàn tay trắng, cha con họ Bành sắc mặt không còn khách khí lắm nữa. Hai bên hàn huyên đơn giản mấy câu, đồng thời cũng đánh giá lẫn nhau, Thẩm Mặc thấy Bành Minh Phụ là ông già gầy gò trên năm mươi, kết râu dê, mũi khoằm, đôi mắt như mở như khép, cho thấy rất khó đối phó.
So ra, con trai ông ta Bành Nam Dực là thổ ti Vĩnh Thuận hiện nhiệm, là hán tử thô hào trên ba mươi, có vẻ không mấy tâm cơ, đúng bộ dạng của đầu nhân Thổ gia.
Y đánh giá cho con họ Bành, người ta cũng nhìn y, thấy y tựa hồ tuổi còn chưa tròn hai mươi, lông tóc chưa mọc hết, Bành Nam Dực mồm thẳng tuột:
- Sao lạo phái thằng nhóc con tới thế này?
- Không được vô lễ.
Bành Minh Phụ vờ quát con, chắp tay với Thẩm Mặc:
- Không biết quan chức của đại nhân là gì?
- Bản quan Thẩm Mặc, khâm mệnh Chiết Giang tuần án giám quân.
Thẩm Mặc tất nhiên nghe ra hai cha con nhà này không có thiện ý, biết đây là loại thích cứng không thích mềm điển hình, loại phải đạp lên mặt mới được tôn trọng, liền cố ý hạ uy phong của họ.
- Chiết Giang tuần án giám quân?
Bành Minh Phụ vê râu mép hỏi:
- Xin hỏi đại nhân là quan cấp bậc ra sao?
- Không phẩm không cấp.
Thẩm Mặc cười khẽ.
Vẻ kinh bỉ trên mặt cha con họ Bành càng rõ ràng, Bành Minh Phụ dùng giọng mũi rất nặng nói:
- Quan phủ hết người rồi sa? Sao lại phái một thằng nhãi con không được xếp phẩm trật tới chỗ bọn ta.
Thẩm Mặc cười:
- Chuyện này có gì mà lạ? Chúng ta chú trọng dùng người theo việc, xưa nay nhân vật lớn làm việc lớn, nhân vật nhỏ làm việc nhỏ.
- Hử? Lời này tức là sao?
Bành Minh Phụ xầm mặt:
- Nếu triều đinh không coi trọng người của Thổ Gia, vậy bọn ta cuốn xéo.
Thẩm Mặc thản nhiên nói:
- Thẩm Mặc có bất tài thì cũng đường đường là mệnh quan triều đình, có chuyện tới viếng thăm, nhưng hai vị đầu nhân ngay cả cửa cũng không cho vào, lại còn luôn miệng trách cứ hạ quan, đây là cái lý gì?
Bành Nam Dực vỗ quan phục trên người:
- Ta là khâm lệnh chính tứ phẩm Thuận Tuyên úy sứ, nếu thế theo lý ngươi phải cúi đầu hành lễ ta trước thì mới được vào chứ?
Thẩm Mặc cười ha hả:
- Làm gì có cái lý đó! Bản quan là khâm mệnh tuần án, thay thiên tử tuần thị, quan viên địa phương thấy bản quan phải cung kính thỉnh thánh an. Ngay cả điểu này mà cũng không hiểu sao?
Cha con họ Bành tức thì tịt họng, đưa mặt nhìn nhau, rồi đành chần chừ muốn quỳ xuống, nhưng bị Thẩm Mặc đỡ dậy. Chân thành nói:
- Hai vị tướng quân tận trung vì nước, Thẩm mỗ sao có thể nhận cái lạy này.
Nói rồi lui lại một bước, vái thật sâu:
- Tại hạ xin có lễ ra mắt.
Hai người bị thái độ vô chừng của Thẩm Mặc làm cho chóng cả mặt, vội vàng đáp lễ, không dám coi thường y nữa.
Cha con họ Bành mời Thẩm Mặc vào trong cái lều lớn treo đầu trâu, cái lều chật chội vô cùng, trên mặt đất trải thảm đỏ giá không thấp, trải thẳng lên mặt đất, bên mép đã bẩn lắm rồi, phía trên cũng có không ít chấm đen, nhất là bốn xung quanh bàn, gần như không còn nhìn ra hoa văn ban đầu.
Cho con họ Bành mời Thẩm Mặc ngồi, dưới hai cặp mắt chăm chú, y thản nhiên như không ngồi xuống, không hề để ý bộ quan phục mới tinh có bị làm bẩn hay không.
Hành động này chiếm được thiện cảm của cha con họ Bành. Lão Bành hỏi y đã ăn gì chưa? Thẩm Mặc cười đáp:
- Tập tục của Thổ gia chúng tôi, khách đến nhà không mời cơm, chỉ uống Du Trà Thang, đại nhân đừng trách.
Thẩm Mặc cười vui vẻ:
- Ba ngày không uống nước Du Trà Thang, đầu choáng mặt hoa lòng phát hoảng.
Đó là câu nói của Thổ gia tộc, thời ấy người Hán rất ít tiếp xúc với cách ẩm thực của dân tộc thiếu số, cho nên Thẩm Mặc nói được câu chuyên môn đó làm cha con họ Bành ngạc nhiên lắm. Bành Nam Dực thốt lên:
- Đại nhân cũng là Tổ gia tộc?
Thẩm Mặc lộ vẻ tưởng nhớ:
- Ách a ba a tất tư tạp.
Đó là một câu Thổ gia ngữ chính gốc, ý nói nãi nãi của ta là người thổ gia. Đây đương nhiên không phải là nói dối, kiếp trước bà nội của y đúng là người Thổ Gia tộc, sau khi cha mẹ mất đi, một tay bà nội nuôi y lớn.
Nghe thấy câu này cha con họ Bành tức thì cao hứng cực kỳ, bọn họ không ngờ rằng lại gặp được người mang nửa huyết thống Thổ gia tộc, thái độ với Thẩm Mặc lập tức thay đổi. Bành Minh Phụ sai nhi tử đích thân bưng trà, bản thân thì trịnh trọng dùng lễ tiết gia tộc hành lễ với y.
Thẩm Mặc dù chẳng hiểu nó có nghĩa là gì, nhưng y học theo đúng tiêu chuẩn đáp lễ, sau khi trang trọng hành lễ với lão thổ ti, hai bên lập tức thân thiết như người một nhà. Bành Minh Phụ nhiệt tình vỗ vai y, hỏi thăm tổ mẫu của y có khỏe không.
Thẩm Mặc đau thương nói người đã quá cố, Bành Minh Phụ lại hỏi tổ mẫu của y ở châu nào, Thẩm Mặc chẳng dám đáp bừa, lỡ chẳng may có thù với thổ ti Vĩnh Thuận thì y gây ra trò cười lớn. Liền hàm hồ nói tổ mẫu sau khi gả cho tổ phủ chuyển đến Giang Nam sống thì không quay về nữa, chỉ biết là người bên bên Tương Tây, nhưng cụ thể ở đâu thì không rõ.
Bành Minh Phụ nói chắc nịch:
- Là người Vĩnh Thuận châu chúng ta đấy, nghe khẩu âm của đại nhân là ta nhận ra ngay.
Thẩm Mặc thầm nghĩ:" Không phải ta nói đâu nhé."
Liền cười nói:
- Vậy ta phải gọi ngài một tiếng đầu nhân.
Bành Minh Phụ vội xua tay:
- Không dám, không dám.
Thấy Thẩm Mặc đã nhận có quan hệ với Vĩnh Thuận châu, ông ta liền sai bảo con trai đang bưng khay lên:
- Mau mau đi gọi Thần gia tới đây, nói cho bọn họ biết Thổ gia tộc có đại quan trong triều đình, bảo bọn họ tới cả đây gặp mặt.
Thẩm Mặc vội vàng khoát tay:
- Không tiện lộ ra.
Cha con họ Bành bị quan người Hán o ép, rất là hiểu:
- Đúng thế nếu bí mật này bị lộ ra, Thẩm đại nhân thế nào cũng bị xa lánh.
Lão Bành liền bảo Tiểu Bành:
- Ngươi lén gọi bọn họ tới.
Đối với chuyện này Bành Minh Phụ rất cố chấp, thể diện mà lại.
Bành Nam Dực vội vã rời đi, Bành Minh Phụ liền mời Thẩm Mặc uống trà, trước tiên ông ta dùng nước sôi pa một chén Bạch Hạc trà, rồi đem chén trà bốc hơi nghi ngút đặt ở trước mặt y nói:
- Đây gọi là...
Thẩm Mặc cười tiếp lời:
- Thân thân thiết thiết.
Bành Minh Phu cười vui vẻ, cùng y uống chén trà này, vừa uống vừa nói:
- Người một nhà không nói lời xa lạ, dám hỏi Thẩm đại nhân vì sao tới đây?
Thẩm Mặc mặt chân thành nói:
- Tạ hạ nghe nói sau khi tân tổng đốc thượng nhậm, hoàn cảnh của tộc nhân không được tốt, liền vội vã từ Thiệu Hưng chạy tới, xem xem có giúp được gì hay không.
Bành Minh Phụ nghe thế vỗ bàn đánh sầm một cái, làm nước trà nóng bắn cả ra, ông ta phẫn nộ nói:
- Các ngươi... À không phải, bọn chúng ức hiếp người ta qua lắm.
Liền đưa một bản danh sách tới trước mặt Thẩm Mặc:
- Thẩm đại nhân xem đi này, đây là giấy nợ chém đầu hai nghìn ba trăm cái thủ cấp do nha môn tổng đốc viết. Chưa nói cái này, vốn lương thảo mỗi tuần đều đưa tới một lần từ sau khi Trương đại soái đi, liền không mang đưa tới nữa.
- Chúng ta dè sẻn lắm thì cùng lắm cũng chỉ ba ngày là hết cái ăn.
Bành Minh Phụ uất ức nói:
- Ta đã nhìn ra rồi, Chu tổng đốc mới tới không coi Lang Thổ binh chúng ta là người, bằng vào cái gì chúng ta phải bán mạng cho ông ta?
Thẩm Mặc cười lấy cá môi trúc trên khay, múc một môi Phao Nhi trắng. Phao Nhi dùng gạo nếp thượng thừa, ngâm với nước suối hai ba ngày, rồi nấu chín lên, rồi dùng mẹt phơi khô, cuối cùng sao ở trên lửa mạnh mới thành, thêm vào một thìa đường, không cần dùng thìa, không cần dùng đũa, chỉ cần một que trúc đặt trên bát. Cười đặt trước mặt Bành Minh Phụ, nói:
- Xin bớt giận, đây gọi là...
- Thơm thơm phức phức.
Bành Minh Phụ há miệng cười, nhận lấy chén, dùng que trúc ngáy đều rồi uống, thừ trà ngọt ngọt êm êm này làm toàn thân ấm áp, cơn giận tan đi không ít, thở dài:
- Ta thật muốn đi ngay cho xong, nhưng vừa đi đã quay về, mất cả thể diện, đúng là tiến thoái lưỡng nan.
Thẩm Mặc cười ôn hòa:
- Người ta hay nói có quan trong triều dễ làm việc, hiện giờ tại hạ tới rồi, sau này lão đầu nhân còn gì phải lo nữa?
Bành Minh Phụ là người từng trải, không thể bị y lừa như trẻ con như vậy đười, cười nói:
- Không phải là không tin đại nhân, nhưng chúng tôi cũng biết, Chu bộ đường sát phạt quyết đoán, là tổng đốc đứng đầu đông nam, ông ta có thể nghe lời đại nhân sao?
Thẩm Mặc lắc đầu:
- Lão đầu nhân chỉ biết một mà không biết hai rồi, nếu cái chức tổng đốc này lợi hại như thế, Trương đại soái đã chẳng bị người ta đá đi. Có thể thấy tổng đốc đúng là chức cao quyền trọng, nhưng không phải là thiên hạ vô địch.
Y đưa ba ngón tay ra:
- Xa đâu chưa nói, ít nhất ở Chiết Giang có ba người ông ta không dám chọc vào.
- Ba vị nào?
- Một là đề đốc giám quân Triệu Văn Hoa, một là thiên hộ Cẩm Y Vệ Chiết Giang, còn một người nữa.
Thẩm Mặc chỉ vào mình:
- Chính là tại hạ.
- Các ngươi có quyền lực lớn hơn ông ta sao?
Bành Minh Phụ không tin.
- Đều không bằng.
Thẩm Mặc cười lắc đầu:
- Nhưng chúng tôi đều có quyền giám sát đốc thúc, hơn nữa có thể trình tấu lên thiên tử..ví như tại hạ vậy, quyền lực là thay thiên tử tuần thú, cho nên nắm quyền khảo sát, đàn hặc đại thần các phên, huyện quan châu phủ, quyết định việc nhỏ. Lão đầu nhân nói xem, ông ta có sợ không?
Dù sao bốc phét cũng cũng có phải đóng thuế đâu, tội gì khốc phét cho đã.
Bành Minh Phụ cuối cùng cũng hớn hở nói:
- Sợ, sợ chứ, nhất định sợ lắm.
Ông ta hưng phấn xoa tay:
- Đúng là quá tốt rồi.
Lời chưa dứt thì cửa lều bị vén lên, có người dùng Thổ gia ngữ hỏi:
- Cái gì quá tốt thế?
Nhìn theo tiếng phát ra, liền thấy Bành Nam Dực dẫn hai người Thổ gia nhân giống nhau y hệt xuất hiện ở cửa.