Sợ trên đường xảy ra sơ xuất gì, Triệu Trinh Cát lại sai thân vệ đội trưởng của mình đi theo. Hai người suất lĩnh hơn một trăm đao thủ phủ, đi suốt đêm ngày, bốn ngày sau tới được Tô Châu, đem thủ lệnh của khâm sai giao cho Tào Bang Phụ. Tào tuần phủ đang hận không thể vứt bỏ ba cái mầm họa trong đại lao, có lý nào lại từ chôi.
Để cho đảm bảo, Tào Bang Phụ còn phái một trăm binh sĩ đi theo bảo vệ. Hai trăm người áp giải ba tên giặc Oa thương thế lành hẳn lên đường trở về.
Tốc độ về chậm lại, vì ba tên giặc Oa hành hạ, lúc thì kêu đau bụng, lát lại nói khát nước, khi thì nói gông trên người quá chặt, kẹp vào vết thương mới lành.
Tên đội trưởng thân binh tính khí không tốt, tất nhiên hận tới ngứa lợi, nhưng chẳng thể làm gì. Vì bộ đường đại nhân và Tào tuần phủ đặc biệt căn dặn, ba tên này không phải phạm nhân bình thường, trên đường đi phải chiếu cố thật tốt, sống khỏe mạnh đưa tới Hàng Châu.
Vì thế đi mất ba ngày mới tới Ngô Giang, chưa được một nửa lộ trình, đội trưởng thân vệ tức điên, bắt bọn chúng phải tranh thủ lên đường, nhưng ba tên giặc Oa dù sao cũng chỉ còn đường chết, nên căn bản chẳng sợ hắn.
Tên đội trưởng muốn lấy gậy đánh, Vương Dụng vội vàng ngăn lại, không ngừng dịu giọng an ủi, mới lằm hắn buông tay. Tới trưa nghỉ ngơi, vì sợ trúng kế, bọn họ ngồi bên đường ăn lương khô, không vào quán, nhìn ra trên đường lớn, thi thoảng có đoàn người kết thành đội, ai nấy vác bao tải, từ bắc Ngô Giang đi về phía nam, trông có vẻ vội vã.
Nhìn một lúc Vương Dụng lấy làm lạ:
- Sao chỉ thấy đi về phía nam mà không đi về phía bắc, hơn nữa mỗi người đều mang bao tải, không biết có tác dụng gì?
- Hỏi qua là biết ngay.
Tên đội trưởng rất tôn trọng Vương đại nhân, liền vỗ mông đứng dậy, ngăn một người đi đường hỏi:
- Các ngươi muốn đi đâu?
Người kia vốn không muốn để ý tới hắn, nhưng thấy hắn mặc trang phục quan quân, sợ làm hắn tức giận sẽ bị ăn đòn, đành đáp:
- Hôm nay Mã đại thiện nhân của Đông Sơn bố thí gạo trắng ở Thanh Vân Quan, mỗi người một thăng, tổng cộng hai trăm thạch, bố thí hết mới thôi.
Nói rồi vùng mình thoát ra:
- Quan gia đi về phía trước là nhìn thấy thôi! Thanh Văn Quan náo nhiệt lắn, làm đường lớn tắc hết cả.
Rồi vội vãn rời đi.
~~~~~~~~
Khi tên đội trưởng trở về, thấy Vương Dụng lo lắng ra mặt, ăn không vào nữa, ngạc nhiên hỏi:
- Đại nhân làm sao vậy?
- Ta thấy.
Vương Dụng hạ thấp giọng nói:
- Hôm nay ở lại đây đi.
Tên đội trường càng không hiểu, tròn mắt hỏi:
- Vì sao?
- Không nghe thấy người kia nói đường lớn tắc hết cả sao? Không đi được.
Vương Dụng lo lắng nói.
Đội trượng cười:
- Chúng ta không biết bảo họ tránh đường sao?
- Không phải thế.
Vương Dụng lắc đầu:
- Nơi này dân phong mạnh mẽ, hay gây chuyện thị phi, chẳng may phát sinh hiểu lầm, xảy ra xung đột sẽ thiệt thòi lớn.
- Đại nhân quá lo rồi, bọn họ lãnh gạo của bọn họ, chúng ta đi đường của chúng ta, nước sông không phạm nước giếng, sao xảy ra hiểu lầm được.
Tên đổi trưởng không tán đồng:
- Hơn hai trăm quan quân chúng tôi không phải là đồ trang trí.
Thấy lời này hơi quá, hắn vội xin lỗi:
- Cái miệng này của ti chức thối lắm, đại nhân đừng để ý. Nhưng chúng ta đã làm trễ ngày về rồi, nếu còn trì hoãn sẽ làm hỏng việc của bộ đường đại nhân, tranh nhiệm đó không ai gánh vác được... Cùng lắm ti chức dặn mọi người cẩn thận là được.
Tính Vương Dụng có chút thiếu cương quyết, nghe vậy liền bị thuyết phục:
- Được rồi, nhất định phải cẩn thận.
- Đại nhân cứ yên tâm đi.
Tên đội trưởng nói đĩnh đặc, rồi giục đội ngũ lên đường.
Đi chưa tới một khắc, từ trên ngựa hai người nhìn ra xa, thấy bóng người đông nghịt, phải tới hơn một nghìn, trải dài từ Thanh Vân Quang tới phía tây, chắn mát con đường thông bắc nam.
Tên đội trưởng sai một bách hộ dưới quyền dẫn mấy binh sĩ tới dẹp đường, bách hộ nhận lệnh dẫn năm kỵ binh phóng tới.
Vương Dụng và đội trưởng vẫn ngồi ở trên ngựa nhìn, thấy bách hộ khi tiếp cận đám đông giơ cao cờ trong tay, miệng còn hô lớn:" Tránh đường, tránh đường!" Đột nhiên vỗ ngựa phóng tới, đám đông vội vàng dạt sang, dọn ra được một con đường.
Sau khi dọn xong đường hắn quay đầu ngựa dẫn năm kỵ sĩ phóng vệ, tránh đường mới tách ra lại khép vào, cứ thế phòng qua phóng lại ba lần thì đại đội đã tới.
Dòng người trải dọc đông tây liền bị cắt ngang, hơn nữa người dân trong nước bản tính thích náo nhiệt, bọn họ thậm chí còn quên cả nhận gạo, dừng chân lại nhìn quan quân chậm rãi đi qua, cùng ba tên giặc Oa nổi bật trong đội ngũ.
Vì thế đám đông biến thành bức tường người, hơn nữa vì tập trung theo dõi, cho nên không ai làm ồn, cũng không ai chen lấn, trật tự rất tốt.
Nhìn thấy cảnh này, tên đội trưởng cực kỳ đắc ý, nói với Vương Dụng:
- Đại nhân, mạt tướng không lừa ngài chứ?
Vương Dụng vội gật đầu, nói nhỏ:
- Mau mau đi qua thì hơn.
Tên đội trưởng ở giữa đội ngũ tự hào nhìn quanh, hai trăm binh sĩ tay đặt hờ lên chuôi đao, ngực ưỡn lên, trông rất khí thế. Ba tên giặc Oa thì mặt mũi xưng vù, tay chân đeo gông xích, trông cực kỳ thảm hại.
Thoáng cái đội ngũ đã đi được một nửa, tức là ba tên giặc Oa đã vào giữa đám đông, đột nhiên có người hét lên:
- Hỏng rồi, sắp hết gạo rồi.
Tiếng hét này như sét đánh giữa trời quang, đám đông đồng loạt chấn đống, bất giác nhón chân nhìn về phía Thanh Vân Quan -- Chỉ thấy ha cánh cửa lớn màu đỏ đang chầm chậm khép lại, quả nhiên sắp ngừng phát gạo.
- Mau, mau.
Có người lại hô:
- Mọi người xông lên, đừng để họ đóng cửa.
Đám đông rời thành xa như thế chính là vì chút gạo này, nghe thế trật tự đại loạn, ùn ùn lao về phía trước, muốn ngăn Thanh Văn Quan đóng cửa, đại đa số bọn họ ở phía tây phải xông qua đội ngũ quan binh áp giải.
Thấy đội ngũ sắp bị xô tan, Vương Dụng kinh hãi tái mặt, nói lớn:
- Xin nhường cho mọt chút, xin nhường cho một chút.
Lời còn chưa dứt liền bị người ta xô đẩy, con ngựa lồng lên, hắn ngã xuống ngựa, còn bị nó kéo lê mười mấy trượng mới dừng lại.
Tên đội trưởng vung roi quất túi bụi bốn xung quanh, quát tháo:
- Cút ngay, nếu không giết không tha.
Thế nhưng chẳng một ai nghe lời hắn, thực tế là không nghe được hắn nói vì, vì trong làn sóng người, không ai tự chủ được, chỉ có cách mặc cho dòng người xô tới đâu hay tới đấy.
Binh sĩ bảo vệ xe ngựa cũng như thế, mấy tên bị cuốn đi, có tên bị đẩy ra ngoài, cứ trơ mắt nhìn đám đông tách ra. Bọn chúng biết hậu quả nghiêm trọng, vội liều mạng xông vào, muốn tiếp cận xe ngựa nhưng thế nào cũng có người va phải phía đối diện, hoặc xô vào bên cạnh, nhìn ba tên giặc Oa lòng như lửa đốt.
" Đoàng, đoàng, đoàng..." Mấy tiếng đinh tai nhức óc vang lên, đam đông sững sờ, nhìn theo nơi phát ra tiếng động, thấy mấy quan quân bên cạnh tên đội trưởng giơ hỏa súng lên, nòng súng còn bốc khói.
Tên đội trưởng nổi điên, cuối cùng hạ lệnh nổ súng vào đám đông.. Thấy bọn họ tiếp tục châm ngòi nổ, đám đông sợ hãi, chẳng thiết gì tới gạo đen gạo trắng, chạy bán sống bán chết tỏa ra bốn xung quanh.
Các quan binh lúc này mới vọt tới bên xe ngựa, có tên kinh hãi thét lên:
- Chết hết rồi.
Tên đội trưởng tái mặt, cuống cuồng thúc ngựa phóng tới, qua nhiên thấy ba tên giặc Oa bị đám đông dẫm đạp, trúng chỗ yếu hại, hết đường cứu chữa.
-
*
, mắc bẫy rồi!
Tên đội trưởng mặt trắng bệch, thiếu chút nữa ngã từ trên lưng ngựa xuống, quát:
- Mau mau bao vây Thanh Vân Quan, không cho tên nào chạy thoát.
Đám quan binh tức sùi bọt mép nghe thế vội chạy đi, tên đội trưởng lúc này mới nhớ tới Vương Dụng, liền tìm kiếm xung quanh, cuối cùng tìm thấy Vương tuần án hôn mê bất tỉnh trên sườn dốc cách đó mười mấy trượng. Vội vàng kiểm tra một lượt, thấy hắn toàn thân xước xát, xương bị gẫy mấy cái, may mắn không ảnh hưởng tới tính mạng, liền bấm nhân trung đánh thức hắn.
Vương Dụng sau khi tỉnh lại, câu đầu tiên là:
- Phạm nhân không sao chứ?
Đội trưởng như mất hồn đáp:
- Hết rồi, hết rồi, bọn chúng chết cả rồi..
Vương Dụng thấy trước mắt tối xầm, thiếu chút nữa ngất xỉu, vội túm lấy cánh tay hắn, nói:
- Bao vây Thanh Vân Quan, nhất định là đám người đó làm
- Đã phái người đi rồi.
Tên đội trưởng nói nhỏ, hiện giờ hắn chỉ còn muốn chết, ân hận sao lúc đầu sơ xuất không nghe lời Vương Dụng?
Vương Dụng cũng ân hận vô cùng, ủ rũ nghĩ:" Vì sao ta lại yếu đuối như thế, vì sao không kiên trì ý kiến của mình?"
Hai người đang mong ngóng cọng cỏ cứu mạng cuối cùng, xem xem có thể bắt được tội phạm trong Thanh Vân Quan không. Nhưng hai bọn họ lại thất vọng, một binh sĩ phóng ngựa tới, lớn tiếng bẩm báo:
- Đại nhân, bên trong Thanh Vân Quan trống không, không có ai cả.
Tia hi vọng cuối cùng bị dập tắt, hai người lặng đi nhìn nhau hồi lâu, Vương Dụng vội nói:
- Phải mau chóng đem chuyện này báo cho bộ đường đại nhân.
- Vậy đại nhân thì sao?
Chân Vương Dụng đã gãy, nên hắn mới hỏi thế.
- Mặc kệ ta, đi mau!
Vương Dụng cấp trở nên quyết đoán, phất tay nói:
- Để ha tên binh sĩ ở lại giúp ta là được.
Tên đội trưởng đã thất thần, hắn nói sao chỉ biết nghe vậy, liền để lại một cỗ xe lớn, hai tên binh sĩ rồi vội vàng rời đi.
Nhìn bóng lưng bọn họ rời xa, Vương Dụng mới cảm thấy toàn thân đau đớn, rên lên:
- Mau, đưa ta về Ngô Giang, ta phải đi gặp đại phu.