Từ Vị nõi xong iền rút lấy bảo kiếm, đi nhanh xuống lầu, dẫn tên gác cửa mặt mày hoảng loạn đi ra tiền viện, nghe thấy bên ngoài huyên náo, cứ như có ai đang đánh nhau.
Từ Vị bắc thang trèo lên tường, nhìn ra ngoài thấy thì ra là các vệ sĩ của Thẩm Mặc đã chạy tới, đang đánh nhau với vệ binh khâm sai. May là hai bên biết đối phương không phải là kẻ địch, nên không rút đao, chỉ dùng năm đấm nên không xảy ra án mạng.
Hộ vệ của Thẩm Mặc được tôi luyện qua thực chiến với giặc Oa, xử lý đám lính lão gia này chẳng khó gì. Chưa tới một tuần trà đã đánh gục hết toàn bộ người do Lữ Đậu Ấn mang tới, ngay cả bản thân Lữ tuần án cũng không thoát được. Hộ vệ của Thẩm Mặc đều hận ông ta, tất nhiên không thể không thừa cơ xử lý, một trận đấm đá, đánh cho Lữ Đậu Ấn không còn ra hình người, chắc cả cha mẹ cũng chẳng nhận ra nổi.
Đúng lúc bên Thẩm Mặc thu được toàn thắng thì đằng xa có bụi mùi bốc lên, Triệu Trinh Cát suất lĩnh đạo đội nhân mã tới.
Vừa thấy bóng dáng của Triệu Trinh Cát, Từ Vị liền biết đại sự hỏng rồi, liền từ trên tường nhảy xuống, chạy bạt mang về hậu viện.
Binh tướng của nha môn khâm sai bao vây kín mít lấy biệt thự, hộ vệ của Thẩm Mặc ra sức kháng cự, nhưng mãnh hổ không đấu nổi quần lang, bị người ta đánh lăn ra đất, trơ mắt mắt nhìn Triệu Trinh Cát dẫn lính xông vào, nhanh chóng khống chế cả viện tử, đồng thời vây chặt lấy tòa tiểu lâu hai tầng.
Tên đội trưởng thấy trên tiểu lâu tựa hồ có khói bốc lên, vội vàng chạy lên trên, liền thấy có một bồn than trên bàn, trong đó chỉ còn lại tro tàn.
Chỉ thấy Thẩm tuấn án ngồi trước bàn mỉm cười nói:
- Ngươi tới muộn một bước rồi.
Tên đội trưởng rống lên, muốn xông tới bắt y.
Thẩm Mặc ung dung nói:
- Bản quan là Chiết Giang tuần án, khâm sai phá án, ngươi nghĩ tới hậu quả rồi hẵng nói.
Tên đội trưởng hừ một tiếng, đành đứng lại, đá văng bồn lửa làm khắp phòng toàn tro bụi, nghiến răng nói với người bên cạnh:
- Coi chừng y.
Rồi đùng đùng xuống lầu bẩm bảo.
Sau khi được bẩm báo, Triệu Trinh Cát mặt đen xì đi lên, lạnh lùng nhìn Thẩm Mặc rất lâu mới nhả ra từng chữ một:
- Sổ sách đâu?
Thẩm Mặc phủi bụi trên người, cười nhạt:
- Khắp phòng đều có, đại nhân không thấy à?
Triệu Trinh Cát phẫn nộ vô cùng, tay run rẩy chỉ vào Thẩm Mặc:
- Ngài là không sai, ta cũng là khâm sai. Ngài không có tư cách hỏi ta, ta cũng chẳng có nghĩa vụ phải trả lời ngài.
- Đừng có ngông cuồng.
Triệu Trinh Cát gầm gừ:
- Lần này ta ta tấu lên bệ hạ, trừ bỏ công danh quan vị của ngươi, trị tội ngươi thật nặng.
Ông ta cười lạnh:
- Để xem xem đám đống đảng của ngươi cứu ngươi thế nào?
- Không, ngài sai rồi.
Thẩm Mặc bình tĩnh nói:
- Thẩm Mặc ta vô đảng.
- Vô đảng.
Triệu Trinh Cát cười lớn:
- Vậy vì sao ngươi lại làm thế.
- Ta không có nghĩa vụ nói với ngài.
Với loại người như ông ta nói gì cũng vô ích, Thẩm Mặc chỉ mỉm cười:
- Đại nhân cứ tấu lên đi, tất cả xin nghe bệ hạ quyết định.
Triệu Trinh Cát mặt mày hung tợn, rít ra mấy chữ từ kẽ răng:
- Lục soát cho ta.
Đám thân binh liền lục soát tiểu lâu từ trong ra ngoài, xem xét từng ngóc ngách, cuối cùng tìm thấy một ngăn kín dưới một bức tranh, nhưng bên trong đã trống trơn rồi.
"Xem ra y đốt mất thật rồi." Triệu Trinh Cát rống lên:
- Trông coi y thật kỹ, không có mệnh lệnh của ta, không cho phép ai gặp y.
Nói rồi nhìn Thẩm Mặc gằn giọng:
- Thẩm Chuyết Ngôn, hai ta cứ đợi đó rồi xem.
Đùng đùng nổi giận xuống lầu.
~~~~~~~~~~~~
Lúc này ở Bắc Tân Quan đang chiến đấu kích liệt, quân minh sau khi trả cái giá nặng nề cuối cùng cũng đánh lui được đợt tấn công dữ dội của giặc Oa.
Trận này cực kỳ thảm liệt, là quân chủ lực, Lang Thổ binh tử thương hơn sáu trăm người, quan quân cũng chết hơn ba trăm, là lần tổn thất nặng nhất trong năm nay. Hồ Tôn Hiến cũng bị thương ở tay trong cuộc chiến, lúc đánh nhau không để sy, giờ đã sưng vù, hơn nữa có máu chảy ra.
Quan quân y là một đại phu gầy gò, râu ngắn áo vảo, chừng ba bốn chục tuổi, xem qua vết thương của Hồ Tôn Hiến, cau mày nói:
- Là độc dược Thảo Đầu Ô.
Bị chạm vào vết thương, Hồ Tôn Hiến đau tới méo mặt, cười gượng:
- Không sao, có tiên sinh ở đây cơ mà.
Vị đại phu đó tức giận nói:
- Ngài tưởng rằng ta là Hoa Đà tái thế à?
Tuy miệng nói thế nhưng động tác không chậm trễ chút nào, nhanh nhẹn giúp hắn xử lý vết thương.
Hồ Tôn Hiến ngâm một khúc gỗ trong miệng, mặt trắng bệch vì đau đớn, mồ hôi cuồn cuộn, nhưng kiên trì không kêu ra tiếng.
Đang lúc dày vò nhưu vô tận, thân binh đưa một tin sứ tới:
- Trung thừa, Văn tiên sinh sai tiểu nhân chuyển lới cho ngài nói:" Triệu bộ đường đã phái binh tới biệt thự Tây Khê."
Hồ Tôn Kiến cả kinh đứng bật dậy, quên cả đau đớn, nói:
- Ngươi nói cái gì? Là chuyện lúc nào?
- Sáng nay.
- Mau ngồi xuống.
Hồ Tốn Hiến muốn đi, nhưng Lý Thời Trân giữ lại:
- Trước tiên xử lý xong vết thương đã.
- Mặc kệ nó.
Hồ Tôn Hiến muốn thoát khỏi ông ta.
- Ta mặc kệ ngài có chuyện gì.
Lý Thời Trân lạnh nhạt nói:
- Nhưng hiện giờ ngài là bệnh nhân của ta, cần phải nghe lời ta, trước tiên xử lý vết thương xong rồi hẵng hay.
Vừa nói động tác cũng nhanh dần lên.
Gặp phải loại người này, Hồ Tôn Hiến cũng hết cách, đành ngoan ngoãn ngồi xuống, luôn miệng thúc giục:
- Nhanh lên nhanh lên.
- Đừng giục ta, nếu không có gì không may, nửa đời sau ngài chịu khổ đấy.
Lý Thời Trân cau mày.
Hồ Tôn Hiến đành ngậm miệng, lòng như mỡ sôi, cái hay duy nhất là quên mất cơn đau.
~~~~~~~~~~
Cuối cùng cũng băng bó xong, Lý Thời Trân dặn:
- Trong nửa tháng không được cử động mạnh, không được tức giận, cũng không được ăn đồ lạnh cay nóng.
Hồ Tôn Hiến gật đầu liên tục, đứng dậy sai thân binh mặc y phục cho mình:
- Ta phải trở về đây, tiên sinh có theo ta không?
Lý Thời Trân vừa rửa vết máu trên tay, vừa lắc đầu:
- Ta là đại phu, nơi nào có nhiều người bệnh ta ở đó.
- Được.
Hồ Tôn Hiến gật đầu, lệnh cho tả hữu:
- Chiếu cố tốt cho tiên sinh.
Chưa kịp đi ra thì lại có thân binh dẫn tín sứ tới bẩm báo:
- Thẩm đại nhân đã tới biệt thự Tây Khê trước một bước.
Hồ Tôn Hiến lòng hơi yên tâm một chút, nhưng vẫn thúc ngựa chạy nhanh về Hàng Châu, đi được vài dặm, lại gặp một tín sứ nữa bẩm báo với hắn:
- Thẩm tuần án phát sinh xung đột với Triệu bộ đường ở biệt thự Tây Khê, hiện giờ đã bị giam lỏng.
Hồ Tôn Hiến ngây ra nhìn phương hướng thành Hàng Châu thật lâu mới hét lớn:
- Chuyết Ngôn, Hồ Tôn Hiến ta cả đời này không phụ đệ.
Liều quay đầu ngựa chạy về hướng ngược lại.
- Trung thừa, chúng ta phải đi đâu?
Thâm binh theo sát phía sau hỏi.
- Ninh Hải, suối nước nóng Nam Khê.
Hồ Tôn Hiến rít lên:
- Không để cho kẻ kia tiếp tục ngâm suối nữa, phải bảo hắn lập tức viết thư về kinh, cứu Chuyết Ngôn.
Nói xong quất mông ngựa:
- Nếu như hắn không chịu, ta tới Bắc Kinh tự thú, có chết mọi cùng chết hết.
~~~~~~~~~~~~
Chiếc hoa thuyền trên Giám Hồ cũng đang theo dõi sát sao từng động tĩnh ở Hàng Châu, chỉ một ngày sau liền biết chuyện phát sinh ở biệt thư Tây Khê.
Đường Thuận Chi vội vàng chạy tới, quỳ gối trước mặt Quý Bổn và Vương Kỳ, khấu đầu nói:
- Hai vị ân sư, xin người cứu Chuyết Ngôn.
Nói rồi ngẩng đầu lên, nước mắt đã chan hòa:
- Đứa nhỏ Chuyết Ngôn này mặc dù tâm cơ thâm trầm, nhưng biết đại thế, hiểu đại cục. Lần này không phải y muốn bảo vệ Hồ Tôn Hiến, không phải bảo vệ Triệu Văn Hoa, mà đang bảo vệ tia hi vọng cuối cùng của đông nam chúng ta.
- Ở Mân Chiết luôn có những gia tộc độc ác tham tàn, chỉ biết mưu lợi, bọn chúng vì hám lợi mà không ngại câu kết với giặc Oa, tiến hành buôn lậu.
- Đám quên tổ tiên này vì lợi ích bản thân mà việc gì cũng làm, không những bắn tín cho giặc Oa, do thám cho chúng, thậm chí trực tiếp cướp bóc người dân Đại Minh chúng ta.
- Vì tránh chân tướng bị vạch trần, bọn chúng ra sức lôi kéo quan viên, làm họ xa đọa, còn dọa dẫm uy hiếp, để quan viên cùng xuống bùn với chúng. Một khi gặp được người có khí tiết, có tư tưởng, muốn làm việc vì nước vì dân, bọn chúc lập tức đeo mặt nạ nhân đức từ thiện già dối, hãm hại, đàn áp cô lập,,, âm mưu nham hiểm, không sao đề phòng hết được.
Đường Thuận Chi phẫn nộ vô hạn:
- Chưa nói đâu xa, mười năm qua Chu Hoàn, Trương Trinh, Lý Thiên Sủng, đều là quan viên tốt nhất giỏi nhất của Đại Minh ta liên tục ngã xuống ở vũng bùn Chiết Giang này, chẳng lẽ chỉ vì những kẻ đứng đằng sau kia lợi hại thôi sao?
Dưới ánh mắt của Đường Thuận Chi, mọi người cúi đầu xuống, liền nghe ông ta phẫn nộ gầm lên:
- Không! Tuyệt đối không phải như thế.. Duyên hải đông nam có nổi mấy gia tộc lớn? Đại đa số vẫn ở trong nội địa, luận thực lực thì mạnh hơn bọn chúng nhiều, vì sao chúng ta cứ để cho chúng gây sóng gió hết lần này tới lần khác, đám người chúng ta chỉ có thể ngồi đây lắc đầu thở dài?
Mọi người quẫn bách lắm, có người ngượng ngập nói:
- Huynh đâu phải không biết, mọi người có liên quan đến nhau, ngại thể diện, không tiện ra tay...
- Chưa chắc đâu.
Đường Thuận Chi cười lạnh:
- Kỳ thực trong lòng mọi người hiểu rõ, đây chỉ là lời tự an ủi thôi. Tất cả là vì mọi người có vô số vườn trà, vô số xưởng dệt, mỗi năm làm ra nhiều trà nhiều lụa như thế, chỉ bán đi mới kiếm được tiền! Mà các đại hộ duyên hải chính là khách hàng lớn nhất! Cho nên tất cả đều mắt nhắm mắt mở cho qua, thậm chí dung túng bao che, không muốn mất con đường tài lộ này, phải không?
Vương Kỳ lắc đầu khẽ nói:
- Cũng không phải như thế, tình hình giặc Oa nghiêm trọng, lợi ích thu được đã không bằng tổn thất mang lại rồi.
Ông ta chỉ mấy vị xung quanh:
- Bọn họ đều tổn thất nặng nề, sớm hận thấu xương đám thông đồng với giặc Oa đồ rồi.
Thở dài một tiếng:
- Nhưng bao năm qua lại với nhau, trong tay bọn chúng cũng có đủ chứng cứ chúng ta tư thông với giặc Oa, nếu lật đổ bọn chúng, chúng ta còn có quả ngọt mà ăn sao?