Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 297: Uông Luân Tửu.

Chương 297: Uông Luân Tửu.




Dịch: lanhdiendiemla.

Nghe Thẩm Mặc phân tích xong, lòng Hồ Tôn Hiến mở rộng hơn nhiều, xoa tay nói:

- Hắn quay về là tốt nhất.

Nói có chút cười nhạo:

- Thực ra hắn ta thấy quan quân mặc dù đánh thắng trận, nhưng giặc Oa không ngừng tràn tới, tụ tan bất thường, chẳng biết đánh tới ngày tháng năm nào mới xong, cho nên sớm mất đi kiên nhẫn rồi. Nhưng trước kia bệ hạ gọi hắn không về, lần này muốn về cũng không dễ dàng nữa.

- Điều này không cần lo, luận về tam thập lục kế, Triệu thị lang am hiểu Tẩu vi thượng sách hơn xa hai ta.

Thẩm Mặc cười ha hả:

- Kẻ này có sở trường nói khoác giả mạo công lao, chỉ cần trung thừa đánh thắng một trận nho nhỏ thôi, hắn sẽ có thể tâng bốc nó lên thành một chiến dịch mang tính quyết định, sau đó nhân đó thoát thân.

- Thắng trận? Điều này có trước rồi. Ta vừa mới thu được bản báo tiệp này.

Nói rồi đứng dậy đi lấy hai bản báo cáo đưa cho Thẩm Mặc xem, bên trên nói Lang Thổ binh đánh thắng trận ở Chu Phổ, hỏa thiêu sào huyệt của giặc Oa, giặc Oa đành lên thuyền ra biển, Du Đại Du và binh bị phó sứ Vương Nhạc dẫn thủy sư truy kích. Lúc này là mùa đông, trên biển nổi gió tây bắc, giặc Oa đi về phía đông rơi vào thế hạ phong bị Du Đại Duy đuổi tới cho một mồi lửa hỏa thiêu quá nửa số thuyền, là một trận thắng lớn.

- Thế này là đủ rồi.

Thẩm Mặc mỉm cười gật gù:

- Đợi Triệu thị lang dâng tấu lên, khẳng định được về, Mai Lâm huynh sớm chuấn bị đi.

- Đúng là trời chiều lòng người.

Hồ Tôn Hiến hớn hở nói:

- Chuyết Ngôn đệ yên tâm đi, chỉ cần phận tiểu thiếp này của ta chuyển thành đại phu nhân, sẽ bắt đầu thực hiện kế hoạch của chúng ta.

Sợ Thẩm Mặc cả nghĩ, hắn thở dài nói:

- Ban đầu không phải ta không chịu mà là không thể, nếu như sự quyền không thống nhất, hiệu lệnh sẽ không thông, kế hoạch của chúng ta căn bản không thực thi được.

- Điều này đệ hiểu.

Thẩm Mặc gật đầu, rồi lo lắng nói:

- Phía bên Nhật Bản vẫn không có chút tin tức nào sao?

Thẩm Kinh tới Nhật Bản đã hơn nửa năm, bặt vô âm tín, làm người ta cứ nhĩ tới là như có lửa đốt.

- Đang định nói với đệ đây, mấy ngày trước nhận được thư của Trần Khả Nguyện nói bọn họ thực ra tới được Nhật Bản lâu rồi, nhưng đợi ở đảo Cửu Châu bốn năm tháng liền không gặp được Vương Trực.

- Có tin tức là tốt rồi...

Thẩm Mặc thở phào nói:

- Hiển nhiên là Vương Trực không thể bận rộn như thế, tới tám phần là lão ta đang ở quan sát, cho nên không vội gặp bọn họ.

- Quan sát cái gì?

Hồ Tôn Hiến hỏi gấp.

- Quan sát xem Hồ đại nhân có thể thành công hay không?

Thẩm Mặc cười hăng hắc:

- Chỉ cần đại nhân bị người ta giật ngã, Vương Trực cần gì phí nước bọt với bọn họ? Nói tới cùng vẫn là người ta đang xem xem đại nhân có tư cách đàm phán với mình hay không?

- Ừ, ta cũng nghĩ như thế. Lần này hoàn toàn là nhớ vào Chuyết Ngôn, ta không rớt đài, đoán chừng lão ta sẽ gặp bọn họ hả?

- Chắc là thế.

Thẩm Mặc gật đầu:

- Nhưng tối đa cũng chỉ là tiếp xúc thử một chút, muốn có tiến triển thực chất, phải đợi sau khi Mai Lâm huynh lên làm tổng đốc.

- Tổng đốc, tổng đốc.

Hồ Tôn Hiến cười khổ:

- Ta sắp thành kẻ mê quan mất rồi.

- Chỉ cần lợi dân lợi nước thì mê quan cũng có sao đâu?

Thẩm Mặc cười lớn.

Lúc này hạ nhân báo cơm đã xong, Hồ Tôn Hiến liền mời Thẩm Mặc sang nhà bên dùng cơm, hắn là người thích phô trương, thấy trong phòng ăn bày biện đơn giản, áy náy nói:

- Chốn hoang vu này chẳng thể bì được trong thành, có điều đầu bếp và thức ăn là đồ Huy Châu chính tông, Chuyết Ngôn nhắm mắt ăn tạm vậy nhé.

Thẩm Mặc ngồi xuống nói:

- Đệ đâu phải là người kén chọn như thế, hơn nữa ăn cơm thì cái ăn chính là cơm, đâu phải món ăn thật ngon mới là ngon.

Chỉ vào cái bàn do ba chiếc bàn ghép lại:

- Thế này thịnh soạn lắm rồi.

Trên bàn bày kín hơn ba mươi món ăn tinh xảo, trong số này Thẩm Mặc đã ăn cơm ở phủ Hồ Tôn Hiến mấy lần nên nhận ra một nửa, ‘vấn chánh sơn duẩn ’, ‘dương mai hoàn tử ’, ‘huy châu viên tử ’...v...v...v... Toàn là những món ăn Huy Châu kinh điển.

Hạ nhâm mang chậu nước lên mời hai người rửa tay, Hồ Tôn Hiến vừa rửa tay vừa giới thiệu:

- Bữa cơm này tốn khôn ít công phu đây đấy, đệ xem món chân giò hầm ba ba này không phải là ba ba Chiết Giang đâu mà là ba ba đặc biệt chỉ có trong vùng núi Huy Châu quên ta, mau mau nếm thử xem có gì khác biệt?

Liền có hạ nhân múc cho Thẩm Mặc một bát, y nếm thử, quá nhiên nước canh thuần vị, thịt thơm đậm đà, đáng quý nữa là không hề có vị tanh. Không khỏi tán thưởng:

- Đúng là thượng phậm trong tinh phẩm.

Hồ Tôn Hiến đắc ý lắm:

- Đương nhiên rồi.

Hắn quan lui hạ nhân, đích thân lấy một vò rượu tạo hình cổ điển tới:

- Có thức ăn ngon phải có rượu ngon, ăn món ăn Huy Châu tất nhiên phải uống rượu Huy Châu.

- Đây có phải là Sa Khê Cổ tình cống không?

- Không phải.

Hồ Tôn Hiến lắc đầu:

- Cổ tỉnh cống mặc dù là danh tửu tuyệt hảo, nhưng hôm nay chúng ta uống loại khác, đó là Uông Luân tửu của Tuyên Thành Đào Hoa Đàm.

- Đây chính là Uông Luân lừa Lý Bạch đó sao?

Đây là một điển cố kể về một hào sĩ Kinh Xuyên hâm mộ Lý Bạch liền gửi thư cho Lý Bạch nói:"Tiên sinh thích ngao du chăng?- ở đất này có vạn hàng rượu". Lý Bạch có danh xưng là đi vạn dặm đường, nhưng chưa bao giờ thấy vạn hàng rượu, cho dù là ở đô thành Trường An cũng chẳng có.

Lý Tiên Tửu chỉ nghĩ tới thôi đã chảy nước miếng, hớn hở đi tới, đến Đào Hoa Đàm mới biết mắc mưu tên "thông phu" Uông Luân, vì ở đây chỉ có một cửa hiệu duy nhất tên là "vạn gia" mà thôi.

Hồ Tôn Hiến liền rót cho Thẩm Mặc một chén rượu sóng sánh màu bích lục, nói:

- Đúng thế, Lý Bạch cảm thấy bị trêu ghẹo quá thể, tức giận phất tay áo bỏ đi, Uông Luân vội vàng mang theo rượu mình ủ đuổi theo lên tận thuyền, mời Lý Bạch bất kể thế nào cũng phải nếm thử rượu hắn ủ. Lý Bạch là người ham rượu làm gì có chuyện chối từ, liền uống nhấm thử, không ngờ chuyển giận thành vui, khen không ngớt...

Hai người giơ bát rượu lên chạm khẽ, Hồ Tôn Hiến nói tiếp:

-

Lý Bạch thừa chu tương dục hành

Hốt văn ngạn thượng đạp ca thanh

Đào hoa đàm thủy thâm thiên xích

Bất cập Uông Luân tống ngã tình.

Liền ngửa cổ uống cạn, lau miệng xong mặt đỏ hoe nói:

- Chuyết Ngôn, ngàn vạn lời đều ở trong bài thơ này rồi, Hồ Tôn Hiến đời này mà phụ đệ, sẽ bị sét đánh không được chết tử tế.

Dịch:

Sắp đi Lý Bạch ngồi thuyền

Trên bờ chân giậm, nghe liền tiếng ca

Nước đầm nghìn thước Đào Hoa

Uông Luân, tình bác tiễn ta sâu nhiều

-Tản Đà (1938)

Lý Bạch thuyền chèo sắp vượt ra

Trên bờ lanh lảnh tiếng thanh ca

Đầm Đào thăm thẳm sâu nghìn thước

Khôn đọ tình Uông tiễn tống ta.

-Trúc Khê (trước 1945)

Thẩm Mặc vỗ mạnh vai hắn, trầm giọng nói:

- Đệ hiểu Mai Lâm huynh mà.

Rồi uống cạn bát rượu.

Uống liền ba bát rượu tiễn chân, không khí chia tay thêm đậm, Thẩm Mặc không ngừng nói, đem tất cả cái nhìn của mình về tình thế kháng Oa, hải thương Mân Chiết và đại tộc Giang Nam nói hết ra một lượt cho Hồ Tôn Hiến nghe. Đó toàn là thứ trải qua quan sát nghiên cứu tỉ mỉ của y, nói đâu trúng đó.

Y rất ít khi dốc bầu tâm sự như vậy... Hồ Tôn Hiến biết Thẩm Mặc lo chuyến này một đi không về, cho nên mới đem toàn bộ lời cất giấu trong lòng dốc hết ra, hắn nghe vô cùng chú tâm, không dám thở mạnh lấy một cái.

Vốn chỉ nghĩ dặn dò vài câu cuối cùng, ai ngờ lại dùng đúng một canh giờ mới đem hết cái nhìn của mình về đại thế nói xong, cuối cùng y tổng kết:

- Vấn đề của Chiết Giang, thậm chí là đông nam, nói tới cùng là do cấm biển, chỉ có giải trừ cấm biển mới có thể giải quyết được tận gốc, đông nam mới vĩnh viễn không còn họa giặc Oa nữa.

- Ta nghe nói Kinh Xuyên tiên sinh đã dâng thư xin mở cấm biển rồi.

Hồ Tôn Hiến trầm tư:

- Ý của Chuyết Ngôn là bảo ta ủng hộ chuyện này?

- Không!

Thẩm Mặc lắc đầu:

- Đệ bị giam lỏng mãi đến giờ, căn bản không biết chuyện sư thúc dâng thư, nhưng đệ có thể tỏ thái độ, đệ không ủng hộ mở cấm biển bây giờ.

- Không ư?

Hồ Tôn Hiến bất ngờ:

- Không phải đệ nói "chỉ có giải trừ cấm biển mới có thể giải quyết được tận gốc, đông nam mới vĩnh viễn không còn họa giặc Oa nữa" sao?

- Cấm biển thì nhất định là phải bỏ, nhưng không phải là bây giờ.

Thẩm Mặc cười tự trào:

- Hiện giờ tình hình giặc Oa còn có thể khống chế được đa phần là vì đám giặc Oa tập trung đi buôn lậu...theo đệ biết, tuyến hàng hải tam giác vàng Đại Minh, Nhật Bản và Nam Dương sinh ra lợi nhuận hàng năm hơn xa thu nhập tài chính của Đại Minh chúng ta. Sở dĩ có món lợi kếch xù như thế là vì hai chữ "lũng đoạn."

- Một khi chúng ta bỏ cấm biển, những phú thương lớn chắc chắn sẽ tham gia vào, đám hải thương kia tuyệt đối sẽ không chấp nhận bị người ta phân chia lợi nhuận.

Thẩm Mặc khẳng định chắc chắn:

- Bọn chúng sẽ điên cuồng tấn công lên bờ, khi ấy ngàm dặm bờ biển không nơi nào được yên, triều đình phải làm sao?

- Nếu đến lúc đó, cho dù là thái tổ gia tái thế cũng chẳng cứu nổi Đại Minh.

- Đúng là như thế.

Thẩm Mặc nghiêm giọng:

- Cho nên chúng ta phải đánh bại giặc Oa, làm bọn chúng cướp bóc không nổi, buôn lậu cũng chẳng xong, khi ấy bỏ cẩm biển sẽ lợi ích gấp đôi.

- Nhưng đánh làm sao?

Hồ Tôn Hiến cười khổ:

- Đám gia hỏa đó sức chiến đấu mạnh mẽ, tới lui như gió, đại quân không qua được, tiểu quân thì đánh không nổi, muốn cũng không biết phải làm sao.

- Bắn người bắn ngựa trước, bắt giặc phải bắt vua, nghĩ cách bắt lấy Vương Trực, Từ Hải tất cả mọi vấn đề sẽ theo đó mà giải quyết.

- Đâu có dễ thế...

Hồ Tôn Hiến cười bất lực:

- Quanh co lại quay về điểm đầu rồi.

- Đừng lo, chuyện do người làm cả mà.

Thẩm Mặc lại rất tự tin:

- Giặc Oa tuy sức chiến đấu mạnh mẽ, nhưng nghi kỵ đề phòng nhau, với loại kẻ địch như thế càng nên cố thủ hơn là cố tấn công.

Nhưng Thẩm Mặc chẳng nói rõ được nên thủ ra sao, đành để tới khi đó Hồ Tôn Hiến tùy cơ ứng biến thôi..

Lúc này ngoài cửa vang lên tiếng của Chu Thập Tam:

- Hai vị đại nhân, trời không còn sớm nữa, phải lên đường rồi.


















trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch