Bài thơ ngùn ngụt khí thế này, chính là do Chu Nguyên Chương tiên sinh viết, vậy bức tượng cao cao trên kia là ai thì quá rõ ràng rồi.
May là nơi này chỉ có ba người biết tác giả của bài thơ đó, trừ y ra chính là Nhược Hạm và Nhu Nương rồi, ba người trao đổi ánh mắt cho nhau, quyết định vĩnh viễn giữ kín bí mật này.
Thiết Trú mời ba người đi vào nơi trong cùng của đại điện, chỗ đó kín gió, đốt lửa lên hết sức ấm áp. Để cho đại nhân được thoải mái hơn, Thiết Trụ còn chuyển bàn cúng của thái tổ gia tới, phủi bụi bên trên đi, cười nói:
- Vừa rộng vừa chắc vừa lớn, đại nhân cứ coi như bàn sách, mệt thì nằm lên ngủ, dù sao cũng tốt hơn là nằm dưới đất.
Nhìn đội trưởng đội hộ vệ gầy hẳn đi một vòng, Thẩm Mặc nói:
- Ta luôn muốn nói với người câu này... Huynh đệ, cám ơn ngươi.
Y đúng là đầy cảm kích với người huynh đệ thô hào mà tinh tế, có tình có nghĩa này.
Thiết Trụ gãi đầu, cười chân thật:
- Đại nhân khách khí làm gì?
Thẩm Mặc vỗ vai hắn, cười:
- Ngươi nói đúng lắm.
- Vậy tiểu nhân đi đây, bọn chúng bắt đầu làm chim rồi, phải trông coi để tránh lãng phí. Đại nhân bảo Nhu cô nương đun nước trước đi, lát nữa tiểu nhân mang chim tới.
- Ừ đi đi, không cần vội.
Đợi Thiết Trụ đi rồi, Nhược Hạm bê một chậu nước nóng tới, giúp y cởi chiếc áo choàng dầy. Thẩm Mặc ngồi xuống lấy nửa rửa tay rửa mắt, rửa sạch bụi đất trên đường đi.
Nhược Hạm lại đưa cho y một chiếc hộp nhỏ, bên trong là mỡ để chống nẻ, nàng còn dùng các dược liệu đắt tiền chế ra, tên là "Ngưng Tuyết Hương Chi Cao". Thẩm Mặc xoa một lần, đúng là rất tốt nữa, nhưng chịu không nổi trên người lại có mùi thơm, nên kiên quết kháng cự không dùng, chỉ dùng thứ bình thường không mùi.
Thẩm Mặc xoa hết lên mặt lên tay rồi, Nhược Hạm lại bảo y ngồi xuống, nàng cởi giầy cho cho. Thẩm Mặc im lặng nhìn nàng, ánh lửa chiếu chiếu lên khuôn mặt gầy đi nhiều của nàng, làn da không còn mịn màng sáng bóng như trước nữa, mà xuất hiện một vẻ tiều tụy chưa từng có.
Thẩm Mặc không khỏi chua xót trong lòng, Nhược Hạm là thiên kim tiểu thư chính hiệu, mặc dù nàng cũng bôn ba, nhưng đều trong địa phận Chiết Giang, có xe thuyền xa hoa, mưa không đến mặt, nắng chẳng đến đầu. Cho nên vẻ đẹp trời sinh càng được bảo dưỡng cực tốt, có thể nói là khinh tuyết thường sương cũng chẳng phải quá.
Nghĩ tới đó, Thẩm Mặc cúi người xuống khẽ nắm lấy tay Thẩm Mặc, cảm giác bàn tay nhỏ đó cũng hơi ráp rồi, lòng càng xót xa hơn, gian nan nói:
- Tay của nàng....
Câu phía sau không nói ra được, chỉ nắm chặt lấy bàn tay nàng biểu thị lòng mình.
Nhược Hạm rút tay lại không được, chỉ đành để y nắm lấy, thấy Thẩm Mặc đau lòng, nàng cười thật tự nhiên:
- Trừ khi là mười ngón tay không chạm vào cái gì, nếu không mùa đông rét muốt, tay ai chả thế, không sao đâu, tới mùa xuân sẽ lại bình thường thôi.
- Trước kia nàng chưa bao giờ bị nẻ.
Thẩm Mặc nhẹ nhàng xoa bàn tay của nàng, như muốn nó khôi phục lại lại sự mềm mại ban đầu.
- Nhược Hạm thế này có là gì.
Nàng nhìn Nhu Nươngđang bận làm cơm bên bếp, nói:
- Tay Nhu Nương muội muội còn nứt ra rồi, những việc chạm tới nước muội ấy không để người ta làm.
Thẩm Mặc càng đau lòng, y khomg lưng xuống tự rửa chân, không để cho Nhược Hạm làm, nói:
- Đợi tới Từ Châu mua hai nha đầu làm việc nặng đi, nhìn hai nàng thế này ta không chịu nổi.
Nhược Hạm lắc đầu:
- Không lý gì vì chút chuyện này lại khiến người ta theo chúng ta xa nhà rời quê.
Nói rồi nàng xoe hai bàn ưu mỹ xua xua trước mặt Thẩm Mặc, nói:
- Yên tâm, đảm bảo sưởi ấm một ngày, là trả cho chàng một đôi bàn tay mịn màng như lụa...
Thẩm Mặc nói:
- Ý ta không phải như thế, ta chỉ thương nàng nên...
Nhược Hạm khẽ đặt tay lên miệng y, đôi mắt ẩn chứa thâm tình nhìn y nói:
- Đôi tay này nếu khô nứt vì vàng thì thiếp cam tâm tình nguyện.
Giờ mới ý thức được hành động của mình quá bạo dạn, Nhược Hạm vội rụt tay lại, đỏ mặt nói:
- Tin rằng Nhu Nương muội muội cũng thế.
Ân tình sâu nặng của mỹ nhân làm Thẩm Mặc không biết phải báo đáp ra sao.
~~~~~~~~
Khi ăn cơm Nhu Nương bê tới nồi canh chim, không ngờ lại có màu trắng sữa, nhìn rất hấp dẫn, ngửi lại càng thêm. Y nếm một miếng liền khen không ngớt miệng, Thẩm Mặc giơ ngón tay cái lên nói:
- Mùi vị thật tuyệt diệu, dứt khoát đạt trình độ quốc thủ.
Nhu Nương bị y khen tới xấu hổ, nói nhỏ:
- Nguyên liệu không đủ, nô tỳ chỉ làm bừa thôi, đại nhân ăn được là tốt rồi.
- Hả? Nàng không tin ta?
Thẩm Mặc múc một thìa nhỏ nói:
- Nhược Hạm nàng đánh giá đi.
Rồi rất tự nhiên đưa thìa tới bên miệng Nhược Hạm, Nhược Hạm đỏ mặt nhưng hé cánh môi xinh ăn một miếng, hai mắt tức thì sáng lên:
- Đúng thế đúng thế, những đầu bếp ở Phượng Dẫn Lâu nhà ta nổi danh xa gần đấy.
Nàng ăn thêm miếng nữa:
- Nhưng món canh này của muội chỉ hơn chứ không kém.
Nói tới đó bệnh nghề nghiệp phát tác, hỏi:
- Món ăn này của muội tên là gì?
Nhu Nương vừa đưa bánh ngô được làm nóng cho hai người, vừa cười nói:
- Muội chỉ làm bừa thôi, không có tên đâu.
- Thế không được.
Nhựoc Hạm vừa ăn canh vừa nghiêm túc nói:
- Một món ăn có nổi tiếng hay không cái tên rất quan trọng... Đúng không?
Câu cuối là hỏi Thẩm Mặc.
Thẩm Mặc đang chấm bánh vào canh ăn ngon lành, nghe vậy vội gật đầu:
- Đúng thế đúng thế, phu nhân anh minh.
- Muội thấy chưa, tỷ nói đâu có sai.
Nhược Hạm đắc ý nói với Nhu Nương:
- Ngay cả đại tài tử của chúng ta cũng thừa nhận rồi.
- Vậy tỷ tỷ đặt tên đi.
Nhu Nương vui sướng nói.
Nhược Hạm suy nghĩ rất chăm chú, lúc thì gọi là "bách điểu triều phụng", lúc thì lại đặt là "Đơn phụng ánh tuyết", nghĩ mãi đều thấy không thỏa đáng, quên cả ăn cơm, nhất định phải nghĩ ra cái tên thích hợp mới thôi. Nhu Nương khuyên nàng ăn xong hẳng nghĩ, Nhược Hạm chỉ ừ miệng, Nhu Nương đành nhìn Thẩm Mặc cầu viện.
Thẩm Mặc lên tiếng:
- Ta cũng nghĩ ra một cái tên, tuyệt đối hoành tráng, thu hút người khác.
Nhược Hạm thúc giục:
- Tên gì chàng nói mau.
- Nghiêu Thuấn Vũ Thang.
Thẩm Mặc cười ha hả:
- Sao nào đủ hoành tráng chưa?
Nhược Hạm hiển nhiên không phục:
- Sao không thêm cả Tần Hoàng Hán Vũ nữa cho kêu..
- Cái tên đó của nàng không hợp, tên ta đặt mới thông.
Thẩm Mặc nghênh mặt lên nói.
- Vậy tiểu nữ tử muốn nghe xem Giải Nguyên lang giải thích ra sao đây.
Nhược Hạm là cô gái kiêu ngạo rất không phục, lại nghĩ tới cái trò chuyên bóp méo lời thánh nhân để phi lễ nàng của y, nói:
- Nhược Hạm muốn nghe xem chàng bài bố bốn vị thánh nhân thế nào.
Nhu Nương cũng tỏ ra tò mò.
- Liên quan gì tới thánh nhân chứ?
Thẩm Mặc cười gian manh:
- Ta đặt cho nó cái tên là "điểu thắng ngư thang".. Vừa rồi nàng chẳng phải nói canh chim này còn ngon hơn canh cá hay sao, nên gọi tắt là "điểu thắng ngư thang".
- Điểu thắng ngư thang, Nghiêu Thuấn Vũ Thang?
Nhược Hạm giờ mới hiểu ra, không khỏi choáng:
- Thật là quá đáng… vậy mà chàng cũng nghĩ ra nổi.
- Có sao đâu chứ?
Thẩm Mặc cười ha hả:
- Đủ thu hút chưa? Lại còn rất sát với thực tế nhé.
- Đúng thế thật...
Nhược Hạm lúc này cười tới vai thơm run lên liên hồi, nàng phục thật rồi, phu nhân của nàng đúng là thiên hạ vô song.
- Vậy là xong rồi chứ?
Thẩm Mặc nhún vai nói, tiếp tục ăn cơm.
Nhược Hạm không còn gì để nói, mím miệng cười chảy nước mắt một hồi rồi vui vẻ ăn cơm, nhưng Nhu Nương rụt rè đề xuất nghi vấn:
- Vậy bốn vị thánh nhân có trách tội không?
- Đương nhiên là không rồi.
Thẩm Mặc lắc đầu cười:
- Bọn họ đều ở thế giới khác rồi, đám hậu nhân chúng ta có trêu đùa quát mắng gì cũng không phát biểu ý kiến được nữa đâu.
Nói tới đó y nhìn bức tượng đất đứng ở chính giữa đại điện, nghĩ:" Tới ngay vị Chu hoàng đế một tay đánh đuổi Thát Đát, giành lại giang sơn, cho dù được người ta cung phụng trong miếu, thực chất chẳng còn liên quan gì tới thế giới phồn hoa này nữa rồi." Hiển nhiên suy nghĩ đó thể hiện "lý luận hoa thụ" của Dương Minh công, có thể thấy bị bên cạnh mưa dầm thấm đất, y không thể không chịu ảnh hưởng của tâm học.
Đêm hôm đó Thẩm Mặc mất ngủ, y cứ nhìn mãi hai cô gái mệt mỏi dựa vào nhau ngủ bên đống lửa, trong lòng không sao bình ĩnh lại được, y chất vấn bản thân:" Ta làm như vậy có đáng không? Dù sao Đại Minh còn sáu bảy chục năm thái bình nữa, cho dù mình chẳng làm gì, cả đời cũng sẽ sống thoải mái, cần gì chuốc khổ vào thân, còn liên lụy khiến người thân lo lắng, làm người yêu thương chịu khổ cùng ta chứ?" Rời khỏi Giang Nam quen thuộc, càng lúc càng tới gần phương bắc, y càng lo lắng cho tương lai khó lường của mình, khiến niềm tin cũng bắt đầu lung lay.
Y nhìn lại bức tượng Chu Nguyên Chương, quốc gia vẫn còn đây, nhưng miếu thờ ông đã tan nát, đồ thờ cũng cũng bị người ta cướp mất. Y càng thấy phải hưởng thụ cuộc sống, để người thân bên cạnh sống hạnh phúc là được, cần gì phải lo bốn phương dầu sôi lửa bỏng chứ? Dù sao lão tử cũng chẳng nhìn thấy.
Y lại nhớ tới bài Lâm Giang Tiên, nhó tới câu:" Thị phi thành bại theo dòng nước, sừng sững cơ đồ bỗng hóa không, núi xanh nguyên vẻ cũ, bao đọ ánh triều hồng..." Suy nghĩ càng thêm tiêu cực, không ngờ có ý sau chuyện này, dẫn người nhà đi ẩn cư tránh đời.
" Quan tâm nhiều làm gì chứ? Để cuộc sống của bản thân tốt là được." Thẩm Mặc lại nhìn tượng Chu hoàng đế, hỏi như chứng thực suy nghĩ của mình:
- Ngài nói xem có đúng không?
Thế nhưng đúng lúc đó, một cảnh khiến cả đời y không quên xảy ra --- Y nhìn thấy "Chu hoàng đế" lắc đầu.
Nhưng giây tiếp theo y hoàn toàn kinh sợ, vì bụi đất trên bức tượng đó rào rào rơi xuống, cứ như vị hoàng đế nóng tính kia muốn bước khỏi bệ thờ, đánh cho tên con dân không ra gì này một trận.
Trong đầu Thẩm Mặc nổ uỳnh một cái, tức thì cảm thấy trời đất đảo lộn, cuối cùng cũng hiểu ra là chuyện gì.