Đám Thẩm Mặc không muốn gây chú ý, lền theo dòng người dạt sang bên đường, nhìn thấy sau hai đội quan binh là một đội xe dài dằng dặc, toàn bộ đều là xe la, kéo những chiếc xe giống nhau y như đúc. Đồ trên xe dùng vải dầu phủ lên, dùng thừng buộc kín mín, làm người xem náo nhiệt bên đường bàn tán xôn xao.
- Đây là đội xe gì mà dài thế?
Thẩm Mặc hỏi nhỏ, Chu Thập Tam nheo mắt lại nói:
- Xe của công bộ đấy, còn cắm cờ trong cung, nghe nói cung Ngọc Hi của bệ hạ bị động đất làm hỏng, có thể là đưa vào sửa Tây Uyển.
Bên cạnh có một người cười lạnh:
- Vị này chỉ biết một mà không biết hai. Bệ hạ đã nói chỉ sửa cung Ngọc Hi, đâu cần tới nhiều vật liệu như thế, chẳng phải cần tới nhiều xe kéo như thế.
Hắn chỉ chỉ vào hàng xe nói:
- Bên trong này có một nửa là hàng riêng của Triệu thị lang.
- Làm sao ngươi biết?
Chu Thập Tam không tin:
- Ngươi lật lên xem rồi à?
- Mặc dù ta chưa lật lên, nhưng ở Thiên Tân đã nhìn thấy bọn họ rỡ hàng từ thuyền xuống. Ghê lắm, tới tận tám chiếc thuyền lớn, chất lên hai trăm cỗ xe, nhìn công nhân vận chuyện cẩn thận như thế, chắc chắn phải là đồ quý hiếm.
- Tới mới đó sao?
Chu Thập Tam hỏi Thẩm Mặc, y gật đầu:
- Gần như thế.
Khi Hồ Tôn Hiến tiễn y, có than vãn Triệu Văn Hoa là một con quỷ hút máu, vơ vét mọt trăm vạn lượng bạc, còn những thứ đồ quý giá, thư pháp danh họa càng không sao kể hết, hại cho y mang cái tên thối "tuần phủ ngân sơn".
Nhưng Triệu Văn Hoa quay về nhanh như thế thì nằm ngoài dự liệu của y.
Trong mắt Chu Thập Tam lại không phải là khó khăn gì:
- Triệu thị lang có quân đội hộ tống, có thể đi đường biển, nửa tháng là về được rồi. Hơn nữa mười tám tháng giêng là sinh nhật của Cảnh Vương, hắn nhất định phải về.
Vì sức khỏe bẩm sinh không tốt, Gia Tĩnh lại thích dùng đan dược bừa bãi, có nên nhi tử rất hiếm muộn, mãi mới sinh ra được, nhưng cũng nuôi không nổi. Trước sau sinh được tám hoàng tử, tới giờ chỉ còn hai người khỏe mạnh, lần lượt là Tam hoàng tử Dụ Vương Chu Tài Hòa và Tứ hoàng tử Cảnh Vương Chu Tái Quyến. Hai đứa bé may mắn đó năm nay đều hai mươi tuổi, sinh cách nhau một tháng. Tuy nói con trưởng tôn quý hơn, nhưng bệ hạ tựa hồ không vừa ý với Dụ Vương hiền lành nhát gan. Còn từng nói Cảnh Vương "rất giống trẫm lúc còn nhỏ".
Thêm vào Gia Tĩnh chưa lập thái tử, chưa lập Cảnh Vương làm phiên vương, không khỏi khiến người ta nghĩ này nghĩ nọ.
Đương nhiên rồi, bởi vì Gia Tĩnh tiên sinh tu tiên, mặc dù không mong muốn trường sinh bất lão, nhưng tựu tin nhất định có thể vạn thọ. Cho nên việc người dưới kết giao với hai vị hoàng tử cực kỳ phản cảm. Vì thế đại bộ phận quan viên không dám tới gần hai vị hoàng tử, song Triệu Văn Hoa không sợ, vì cha nuôi của hắn bảo hắn làm.
Chẳng qua là Nghiêm các lão mặc dù xem trọng Cảnh Vương nhưng không dám tùy tiện đặt cược, liền dùng biện pháp trung gian này, sai Triệu Văn Hoa bồi tiếp Cảnh Vương ăn chơi, dù sao Lục Bỉnh cũng sẽ giúp che giấu, nên cứ mặc hắn làm càn.
Vì tính toán cho tương lai, Triệu Văn Hoa đương nhiên không bỏ lỡ cơ hội này, một người năm mươi tuổi suốt ngày đưa thằng nhãi con chưa tới hai mươi cờ bạc ăn chơi, dỗ cho Cảnh Vương vô cùng vui vẻ, coi hắn là tri giao tri kỷ.
Cho nên sinh nhật của Cảnh Vương thì dù thế nào Triêu Văn Hoa cũng phải cố gắng quay về. Vừa khéo Hồ Tôn Hiến có hai tin báo tiệp, hắn liền viến một tấu sớ đầy lời hoa mỹ, nới qua gần hai năm nỗ lực của mình. Đông nam cuối cùng đã "thủy bộ thành công, trời yên biển lặng". Nếu giặc Oa đã dần bị trừ khỏi biên cương, mình nên về kinh phục lệnh ròi.
Hắn đoán chắc tấu sớ này dâng lên một cái là được chuẩn tấu ngay, nên phải chuẩn bị hành trang cho sớm, vì vậy vừa nhận được thánh chỉ hồi kinh, hôm sau hắn xuất phát luôn. Không ngờ tới được kinh thành cùng lúc với Thẩm Mặc.
Có điều đội ngũ dài dằng dặc đi hết rồi, Thẩm Mặc vẫn không nhìn thấy bóng dáng của Triệu thị lang, đoán rằng vì hắn sợ người ta dị nghị, cho nên không vào kinh cùng hành lý.
Đường được thông, Thẩm Mặc liền cùng Chu Thập Tam tiếp tục lên đường. Khi qua ngoại thành, tiến vào cổng Chính Dương liền cứ như tiến vào một thế giới hoàn toàn khác. Chỉ thấy hai bên con đường rộng rãi thẳng tăm tắp là những cửa hiệu khí phái kề sát nhau. Hiệu thuốc, hiệu ăn, quán ăn, khách sạn gì gì cũng có, phồn hoa không sao kể siết. Lại nhìn dòng người huyên náo, ai nấy mặt mày sáng sủa ăn mặc sạch sẽ qua lại, tới ngay cả nụ cười cũng sảng khoái tự tin, hiện lên vẻ tự hào vì sống dưới chân thiên tử.
Thấy vẻ mặt Thẩm Mặc thay đổi, Chu Thập Tam thầm đắc ý hỏi:
- Giải Nguyên lang, so với Hàng Châu thì sao?
- Không giống nhau.
Thẩm Mặc lắc đầu:
- Hàng Châu tinh tế ưu nhã, nơi này hào sảng phóng khoáng, người cũng nhiều hơn.
- Đương nhiên, từ Liêu Kim Mông Nguyên tới nay, Bắc Kinh chúng tôi luôn là đế đô.
Chu Thập Tam mặt tự hào:
- Gập tay mà tính cũng đã được năm trăm năm rồi, khí độ tôn quý này không ai học được.
Mặc dù không ưa gì việc hắn lấy chính quyền ngoại tộc ra kể vào đó, nhưng Thẩm Mặc không xúc phạm nhiềm tự hào của chủ nhà, nên mặt lộ ra nụ cười thích đáng, càng gật gù, khiến Chu Thập Tam cười tít mắt.
Hắn lấy mười hai phần nhiệt tình, dẫn Thẩm Mặc nghênh ngang đi trên con đường lớn, nói văn nước bọt giải thích cho Thẩm Mặc tình hình xung quanh. Đặc biệt miêu tả các tỷ muội Bát Đại Hồ Đồng gầy béo ra sao, thậm chí còn có cả người tây tóc vàng mắt xanh, khiến cho Thẩm Mặc không thể tới, nhưng lòng mơ tưởng.
Dưới lời hướng dẫn say sưa của hắn, mọi người đi qua dải phồn hoa trước cổng thành. Mặc dù cửa hiệu ít đi, nhưng đường vẫn rộng rãi, xe ngựa vẫn tấp nập, náo nhiệt vô cùng. Đi thẳng tới đường Đông Trường An. Nơi này không có bình dân cư trú, đường xá rộng thênh thang, hai bên đường là những nha môn cao lớn nguy nga tráng lệ, nhìn từng đôi sư tử đá uy vũ ở trước cửa, không cần hỏi cũng biết là nơi làm việc của quan viên trung ương rồi.
Nhưng đột nhiên trong số đó có một nha môn tường đá xanh xám, mái hiên màu đồng, phát tám khí thế âm u, so với kiến trúc mái cong tường đỏ, đậm phong cách cổ xưa xung quanh hết sức thiếu hài hòa. Thẩm Mặc không kìm được hỏi nhỏ:
- Đó là nha môn gì thế?
- Bắc trấn phủ ti của chúng tôi đấy.
Chu Thập Tam sắc mặt đầy kiêu ngạo:
- Thế nào, uy nghiêm trang trọng chứ hả? Rất nhiều người cho dù chỉ đi qua cổng cũng sợ tới hai chân mềm nhũn ra.
" Quả nhiên loại người nào loại nhà đó." Thẩm Mặc không khỏi cảm thán, lúc này y mới phát hiện ra người qua đường đều đi sát mép đường đối diện, hơn nữa dùng dùng một ánh mắt thương hại nhìn mình, như nhìn con dê non rơi vào miệng hổ vậy.
Lúc này một giáo ủy Cẩm Y Vệ mặc Phi Ngư Phục màu đỏ cũng chú ý tới có người đi đến, liền nhìn kỹ, rồi reo mừng:
- Thập Tam gia về rồi.
Hắn vội vàng lên đón:
- Lần này đi lâu quá, làm đám tụi con nhớ chết đi được.
Chu Thập Tâm cười mắng:
- Nhớ tới tiền thắng của lão tử chứ gì.
Trình độ mã điếu của hắn cực thối, nhưng lại cứ si mê món này, bị ba tên đồng bọn đánh cho té đái vãi phân, ngay cả tiền Hồ Tôn Hiến biếu xen cũng thua sạch rồi.
Tên giáo úy cười hồ hố, coi như là thừa nhận rồi. Hắn nhìn thấy Thẩm Mặc liền nói:
- Tên tiểu tử này là mọi người đem về đấy à? Phạm tội gì thế... Chặc chậc, đẹp trai quá à, lại non nữa.
Câu cuối cùng cực kỳ ám muội, làm Thẩm Mặc lông tóc dựng đứng lên.
Chu Thập Tâm cầm roi ngựa quất vờ hắn một cái, mắng:
- Rửa sạch tai ngươi nghe cho rõ đây, vị này là học sinh duy nhất của Thẩm đại nhân, còn dám nói bậy vả vỡ mồm ngươi đấy.
Tên giáo uy nghe thế thì giật mình, tiếp đó tự tát hai cái, cúi đầu xin lỗi Thẩm Mặc, nói mình đáng chết v..v..v..
Thẩm Mặc vờ làm ra vẻ không hiểu:
- Huynh đệ đâu đắc tội với ta, sao phải xin lỗi?
- Vừa rồi tại hạ nói câu kia...
Tên giáo úy này đầu óc đúng là có vấn đề, lại còn định giải thích, nhưng bị Chu Thập Tam dùng ánh mắt nghiêm khắc ngăn lại, hỏi:
- Đại đô đốc có trong phủ không?
- Đại đô đốc tới Thiên Tân rồi.
Tên giáo úy nói nhỏ:
- Hiện giờ do Đại gia xử lý công việc.
Chu Thập Tam gật đầu, dẫn Thẩm Mặc đi vào, xuyên hai ba cánh cửa lớn, tới trước một đại sảnh, nói với y:
- Huynh đệ ở đây đợi tạm, để ta vào bẩm báo một tiếng.
Thẩm Mặc gật đầu, liền đợi ở cửa.
Không ngờ qua thời gian một tuần trà vẫn không thấy Chu Thập Tam đi ra, nhưng lại nghe thấy sau lưng có tiếng bước chân hỗn loạn, mấy tên lính được một quan quân Cẩm Y Vệ dẫn đường từ ngoài đi vào, tới bên Thẩm Mặc.
Tên quan quân kia mặt lạnh tanh nhìn Thẩm Mặc, quát hỏi:
- Ngươi chính là phạm quan Thẩm Mặc của Hàng Châu?
Thẩm Mặc có linh cảm không hay, nhưng vẫn cố trấn tĩnh đáp:
- Chính là tại hạ.
- To gan!
Tên quan quân quát:
- Nơi này là trọng địa quân tình, ngươi không được gọi đã dám vào à?
Thẩm Mặc giải thích:
- Là Thập Tam gia dẫn tại hạ vào, nói muốn gặp Đại gia.
Tên quan quân cười lạnh:
- Thập Tam gia đâu?
- Vào bên trong rồi.
- Láo toét, rõ ràng ngươi tự ý lẻn vào! Ắt có mưu đồ xấu.
Tên quan quân nổi giận:
- Bắt lấy, đem về thẩm vấn kỳ càng.
Đám quan binh bên cạnh đợi câu này lâu rồi, tức thì xông đến giữ chặt lấy Thẩm Mặc, vác lên chạy ra ngoài.
- Thập Tam...
Biến cố thình lình, Thẩm Mặc mở miếng gọi lớn, nhưng bị một kẻ bịt nay lấy miệng, không kêu nổi, chớp mắt bị chúng đưa đi.
+++
Thôi xong, Lâm Xung mắc mưu Cao Cầu rồi, đợi đêm nay Cao nha nội tới thăm vợ chú đi nhé...