Nghĩ đi nghĩ lại, Thẩm Mặc quyết định thử một phen, xem xem có thể thừa nước đục thả câu không, câu được cá lớn thế nào. Không phải y không nhìn thấy đợt sóng hùng hổ có thể nuốt chửng người ta. Nhưng y cảm nhận được sâu sắc, sự ảnh hưởng của vị sư phụ kia với vận mệnh của mình hơn xa dự liệu ban đầu của y.
Mặc dù ở Chiết Giang cái tên "Thẩm Luyện" mang lại cho y một chút phiền phức, nhưng nhìn chung mà nói thì lợi ích nhiều hơn. Vì sức ảnh hưởng của môn nhân Vương Học tại Chiết Giang là không gì sánh bằng, cho nên học sinh của Thẩm Luyện sẽ không bị thiệt thòi.
Nhưng ở Bắc Kinh, trái tim của Đại Minh này thì Vương Học đã bị chèn ép hơn hai mươi năm rồi, mặc dù luôn cố gắng trụ vững lại ở triều đường, mấy năm qua cũng thu được một số đột phá. Nhưng vẫn khó thoát khỏi tình cảnh bị ép ra bên lề.
Trong cuộc long tranh hổ đấu này, mặc dù cũng có môn nhân Vương Học gia nhập, nhưng đều ra mặt cho Nghiêm đảng hoặc Lý đảng, điều này không thể không nói là sự nhạo báng cho mục tiêu lâu dài của Vương Học.
Cho dù có là môn nhân Vương Học thì cũng đại biểu cho Thái Châu bắc tông của Từ Giai, cho nên nếu xảy ra chuyện, người ta có thật lòng giúp đỡ hay không là một dấu hỏi cực lớn.
Nhưng hết sức bất ngờ là cái tên Thẩm Luyện lại cực kỳ vang dội ở kinh thành, y vốn cho rằng chuyện đã qua một năm, hẳn là không còn ai nhắc tới nữa mới đúng, ai ngờ ngay cả người bán rong cũng biết Cẩm Y Vệ có một viên quan kinh lịch có khí cốt, tử hặc Nghiêm các lão.
Lại xem ghi chép trong một năm qua, hình bộ, khao đạo có hơn trăm tấu chương, mười hai lần kiến nghị xử trảm Thẩm Luyện, cho dù là Lục Bỉnh cũng không cách nào xoay chuyển. May là hoàng đế gác hết lại tấu sớ qua một bên, nếu không Thẩm Mặc hiện giờ phải đi thắp hương lên mộ sư phụ rồi.
Nhìn tấu sở gần nhất đòi xử quyết Thẩm Mặc, không ngờ là tám ngày trước. Nghiêm đảng không hề có ý buông tha cho Thẩm Luyện, mà một đại lão khác là Lý Mặc thì chưa hề tỏ thái độ. Nhưng Thẩm Mặc đoán rằng ông ta hi vọng Thẩm Luyện chết đi cho xong, vì như thế Lục Bỉnh mới hoàn toàn quyết liệt với Nghiêm đảng, kiên định đứng ở bên phía ông ta.
Ở trong tình hình như thế, là "đồ đệ của Thẩm Luyện", y thực sự quá nguy hiểm. Thiên hạ đều biết, Nghiêm đảng thích nhất là lôi kéo vây cánh, chính cũng có, tà cũng có, biết vỗ mông là nhận hết. Nhưng là Giải Nguyên Chiết Giang, lại gián tiếp giúp Nghiêm đảng một chuyện lớn, nhưng tới nay không một ai nói muốn kéo y vào Nghiêm đảng. Đương nhiên y không vì thế mà cảm thấy thất vọng, hiểu ra được sự thù địch và cảnh giác của Nghiêm đảng với mình.
Lại thêm vào Lý Mặc đã hạ độc thủ với mình, chắc chắn Nghiêm đảng sẽ không khách khí nữa. Nhờ ơn sư phụ, y bị cả hai đại lão thù địch, tiền đồ đen tối thế nào dùng đầu gối mà nghĩ cũng ra.
Dù sao thì không thể tệ hơn được nữa, không bằng tranh thủ thời gian quý giá này xông pha một phen, xem có thể mở ra một con đường trong bụi gai này không. Được, nếu đã không có cách nào khiến chường quầy thích, vậy ta đành nghĩ cách trực tiếp chơi với lão bản thôi...
Cho nên tối hôm đó, y sai binh sĩ phục vụ mình đi bẩm báo với Lục đô đốc, nói sáng sớm hôm sau mình chuẩn bị ra ngoài. Hiện giờ y không phải thân phận tự do, muốn đi đầu phải báo cáo.
Binh sĩ kia quay về nói:" Sáng sớm ngày mai sẽ phái người tới đón đại nhân." Còn đưa cho y một bọc y phục, nói là do đô đốc cấp.
Đợi tên binh sĩ đó đi rồi Thẩm Mặc mở ra xem, thì thấy một bộ y phục xanh bảo ngọc, một chiếc áo choàng hắc điêu, chiếc mũ ấm cùng chất liệu, còn có hai chiếc giày đế nhung, còn đai lung, ngọc bội thứ nào cũng là đồ thượng phẩm. Khác biệt với kiểu Giang Nam, hiển nhiên là mốt mới nhất của kinh đô.
Một đem yên tĩnh, sáng sớm hôm sau mới rửa mặt xong, còn chưa ăn sáng thì người đón y đã tới. Chẳng phải ai xa lạ chính là Chu Thập Tam dẫn y nhập kinh, giữa thời tiết giá lạnh như thế chỉ mặc y phục võ sĩ màu xám, thể hiện ra thể chất tráng kiện.
Hai người lần nữa gặp mặt, có chút cảm khái. Chu Thập Tam hết sức xấu hổ nói:
- Thẩm huynh đệ, chuyện đó... Ta thực sự xin lỗi.
Thẩm Mặc xua tay, cười ôn hòa:
- Đệ biết chuyện đó khẳng định không liên quan gì tới Thập Tam ca, không cần phải xin lỗi.
Nói rồi mời hắn ngồi xuống cùng ăn cơm.
Chu Thập Tam cười:
- Hôm nay không ăn ở nhà, ta mời đệ đi ăn sáng.
Rồi không để y ý kiến, kéo luôn ra ngoài.
Hai người ngồi xe rời khỏi Bắc trấn phủ ti, rời khỏi đường Đông Trường An, Thẩm Mặc vội vàng xuống xe, tham lam hít lấy công khí khô lạnh, cảm giác mình như con chim nhỏ được sổ lồng, tự do sảng khoái tới thiếu điều nhảy cẫng lên reo mừng.
Chỉ nghe hai bên đường người thuyết thư, biểu diễn tạp kỹ, bán hàng rong qua lại, cùng đủ mọi âm thanh từ ngõ nhỏ, phố lớn, phường xưởng lọt hết vào tai. Những âm thanh ồn ào mà tươi sống đó làm y tức thì hòa nhập vào cuộc sống tưng bừng này.
Thu hồi lại ảnh mắt, Thẩm Mặc nói với Chu Thập Tam:
- Chúng ta tới thiên sư phủ à?
- Không tới đó.
Chu Thập Tam nhìn quanh một lượt, hạ thấp giọng nói:
- Huynh đệ ngàn vạn lần đừng tới nơi đó, bệ hạ mặc dù cực kỳ sủng ái Đào thiên sư, nhưng rất kỵ húy ông ta can dự vào triều chính, cho nên các đại thần đều không dám qua lại với ông ta.
Hiển nhiên nếu quan hệ chưa tới mức, hắn sẽ không nói lời này, Thẩm Mặc gật đầu cảm kích, hỏi:
- Vậy chúng ta đi đâu?
- Không phải nói rồi sao?
Chu Thập Tam cười hăng hắc:
- Mời huynh đệ đi ăn sáng, nói không chừng cứ ăn rồi lại nghĩ ra biện pháp.
- Lại còn dử đệ.
Thẩm Mặc cười mắng:
- Để xem được ăn bánh thịt hay là bánh chay đây?
- Không chay không chay.
Chu Thập Tâm vỗ ngực:
- Đảm bảo phải có thịt chứ.
Thẩm Mặc nghĩ tới một việc, bình tĩnh lại tâm sự rồi mới hỏi:
- Có cần gấp không?
- Không gấp, trước khi mặt trời lên ba cây sao tới là được.
- Vậy chúng ta tới nơi kia đã.
Thẩm Mặc khẽ nói.
- Huynh đệ muốn đi thăm đệ muội à?
Thẩm Mặc gật đầu:
- Khi chia tay nàng vẫn đang bệnh, mấy ngày qua ta chẳng có nổi một giấc mơ đẹp.
- Biết đệ muội ở đâu không?
Thẩm Mặc lắc đầu:
- Chắc chắn các vị biết.
- Huynh đệ ngồi kia đợi một chút, ta quay về hỏi xem.
Chu Thập Tam nói xong liền quay về.
Vì để Chu Thập Tam dễ tìm, Thẩm Mặc liền ngồi đợi ở một cửa hàng ăn sáng ngoài đường, gọi một bát sữa đậu, Vừa mới uống được hai ngụm thì y lập tức dừng lại, vì các thân vệ của y đang bảo hộ một cỗ xe ngựa, cầm chậm đi qua trước mặt.
- Nhược Hạm...
Thẩm Mặc đứng ngay dậy, làm hai tên Cẩm Y Vệ trông chừng rất khẩn trương, y bấy giờ mới nhớ ra thân phận của mình, chỉ vào cỗ xe kia nói:
- Đó là thê tử của tại hạ, phiền huynh đệ để ta qua bên đó.
Hai tên Cẩm Y Vệ nhìn đội ngũ hộ vệ mạnh mẽ kia không dám tự quyết, Thẩm Mặc chỉ đành nói:
- Vậy mời nàng vào trong quán đi, tại hạ ngồi đợi nàng bên trong.
Hai người kia nghe thế mới đồng ý.
Tron quán ăn lúc này không có ai, Thẩm Mặc móc ra một lượng bạc ném cho quản quán:
- Cho mượn nhờ chút.
Chủ quán còn chưa kịp phản ứng thì đã bị Cẩm Y Vệ đuổi ra đằn sau.
Thẩm Mặc ngồi bên trong chờ đợi một lúc, liền thấy Thiết Trụ và Nhu Nương, một trái một phải tháp tùng Nhược Hạm đi tới cửa. Vừa thấy nàng, Thẩm Mặc cảm thấy như chia cách ba mùa thu, lòng tràn ngập nhớ thương khắc khoải.
Cuối cùng cũng thấy được người yêu thương, Nhược Hạm đứng ngây ra đó, đôi mắt long lanh ngấn lệ, cho tới khi thân thể bị ôm chặt truyền tới cảm giác quen thuộc kia, nàng mới xác định được: Là chàng, là người nàng sớm ngày nhớ mong da diết.
Hai hàng nước mắt cùng tuôn trào, đôi tay nàng cũng ôm chặt lấy vị hôn phu, ôm thật chặt cứ như muốn để hai cơ thể hòa vào nhau.
Thực ra còn một mỹ nhân tựa như tiên tử trong mây nhìn thấy y thì hạnh phúc vô hạn, chỉ muốn nhào vào lòng y. Nhưng trông thấy hai người đang ôm nhau hôn, thì tức thì dừng lại, khẽ gạt những giọt nước mắt mừng tủi trên gò mà, nàng là biết thân phận tỳ thiếp của mình, lặng lẽ cùng Thiết Trụ lui khỏi đại sảnh, đóng cửa lại cho bọn họ.
Thẩm Mặc và Nhược Hạm sớm đã quên hết tất cả rồi, cho dù bên cạnh có đang trời long đất lờ thì trong tim hai người chỉ có ái tình sâu như biển. Hai cánh môi như tìm kiếm nhau cả ngàn năm, một khi tương phùng không còn muốn chia cách nữa, đó là nụ hôn thuần khiến chỉ có khi tình yêu lấn át dục vọng..
Cho tới khi cả hai đều thở không ra nữa Thẩm Mặc mới luyến tiếc buông vị hôn thể của mình ra, đưa bàn tay ấm áp, vuốt ve gò má phớt hồng của nàng, bờ môi nóng bỏng của nàng, cùng với giọt lệ trong suốt:
- Nhược Hạm, hiền thê của ta, để ta nhìn ngắm nàng thật kỹ nào.
- Nàng lại gầy rồi, thần khí cũng càng kém, ta thật hối hận, không ngờ lại đồng ý cho nàng theo cùng ta tới Bắc Kinh.
Nhược Hạm khẽ lắc đầu, nép mình vào lòng y nói:
- Chỉ vì trái tim thiếp nhỏ, chứa được một mình chàng, không xác định được chàng có bình an không liền không ăn được, ngủ không được, hiện giờ còn ở cùng trong cùng một tòa thành còn thế, nếu cách nhau mấy ngàn dặm, chỉ sợ...
Thẩm Mặc áy náy nói:
- Xin lỗi, ta lúc nào cũng khiến nàng phải lo lắng...
Nhược Hạm nhìn y tới si dại:
- Mấy ngày qua hôm nào thiếp cũng tới, vài ngày đầu còn muốn xem xem có thể vào được không, ít nhất cũng chuyển lời, gửi cho chàng chút đồ. Nhưng canh cửa không hề biết thông cảm, cứ thế vài lần, thiếp không cầu khẩn nữa, chỉ đợi ngoài cửa, thầm nghĩ có biến thành hòn vọng phu cũng phải đợi được thấy chàng ra...
- Đều do ta không tốt.
Thẩm Mặc cố kìm nước mắt:
- Sau khi đi vào chỉ biết nghĩ đến bản thân, quên không báo tin bình an cho nàng, ta thật quá ích kỷ.
- Không sao đâu, chàng bình an là tốt rồi.
Nhược Hạm cố lấy tinh thần cười:
- Vừa thấy chàng, thân thể của thiếp liền khỏe ngay.
Đột nhiên nàng nhớ ra điều gì, sợ hãi nhìn y khắp lượt:
- Người ta bảo trong đó là hang quỷ, ai vào đó cũng phải bị lột ba lớp da, bọn họ có đánh chàng không? Có ứng hiếp chàng không?
Thẩm Mặc hoạt động chân tay, làm ra vẻ thoải mái nói:
- Sao thế được chứ? Ta ở trong đó ăn ngon uống đủ, còn được ra gặp nàng. Nàng xem không phải là béo hơn một chút sao?
- Nhìn như là có hơi chút...
Nhược Hạm kỳ quái nói:
- Tại sao thế.
- Kỳ thực vị thủ lĩnh Cẩm Y Vệ tên Lục Bỉnh kia là hảo hữu của sư phụ ta, đương nhiên là hết sức chiếu cố cho ta rồi.
Thẩm Mặc cười như thật.
- Vậy thì ông ta đúng là người tốt rồi.
Nhược Hạm cao hứng nói:
- Sau này thoát nạn rồi, chúng ta phải tạ ơn người ta thật hậu.