- Ta thấy tiểu ca cứ liếc nhìn hắn, cho nên mới tranh trước đấy.
Lam Đạo Hành đắc ý cực kỳ:
- Ta là người rất biết nắm bắt cơ hội đấy.
- Đạo trưởng tới Bắc Kinh cũng là vì nắm bắt cơ hội?
Thẩm Mặc rót trà cho hắn.
- Đương nhiên.
Lam Đạo Hành không giả ngốc nữa, gặp một miếng thịt bò cho vào miệng:
- Cái này ngon thật nhưng mà giắt răng.... Nói thật nhé, ta muốn để cho sư phụ ta thấy, chưởng môn nhân cung Thượng Thanh là cái gì chứ, ta muốn làm thiên sư như Thiệu Nguyên Tiết, Đào Trọng Văn! Thống lĩnh đạo giáo thiên hạ, sau đó ra lệnh cho sư phụ ta thu ta lại làm đồ đệ, đồng thời truyền vị trí trưởng môn cho ta..
Lam đạo huynh đúng là cố chấp, nhưng mà lần cố chấp này hơi lẩn quẩn...
Phải nói đây là thời kỳ tệ nhất, cũng là thời kỳ tốt nhất.
Đằng trước là đối với tuyệt đại đa số người dân triều Minh, lập quốc một trăm bảy mươi năm qua, chưa bao giờ khốn đốn khổ sở thế này. Cái sau là đối với các đạo sĩ triều Minh, một trăm bảy mươi năm lập quốc, chưa bao giờ phong quang như thế..
Gia Tĩnh đế mê đắm trường sinh, sùng bái đạo sĩ, gần như đem tất cả những thứ có thể ban thưởng đều cho giáo đồ của Tam Thanh. Các đạo sĩ được long ân cực lớn, bằng cả 170 năm trước cộng lại, còn lần lượt lập Thiệu Nguyên Tiết và Đào Trọng Văn làm thiên sư.
Thiệu Nguyên Tiết là đạo sĩ cung Thượng Thanh Long Hổ Sơn, nhận hàm lễ bộ thượng thư, khâm lệnh tổng lĩnh đạo giáo, ban tử y ngọc đái, tước vị thế tập, cha mẹ vợ con đều được hưởng vinh lộc. Đào Trọng Văn là sư đệ đồng môn của ông ta, vì nhiều lần lập công, được ban hàm quan nhất phẩm, phong thiếu sư thiếu phó thiếu bảo, vinh quang đã đạt tới cực điểm của thần tử.
Hai tấm gương đó có sức mạnh vô cùng, khiến cho không biết bao người mơ mộng thành đạo sĩ, đã là đạo sĩ thì mơ mộng thành thiên sư thứ ba. Vì thế hàng lớp người chen chúc nhau trước cửa các đạo quan, xin được thu nạp làm môn hạ, đạo sĩ trở thành nghề nghiệp cực kỳ có tiền đồ. Cũng có vô vàn đạo sĩ rời khỏi đạo quán của mình, từ khắp các tỉnh tụ tập ở Bắc Kinh, thỉnh cầu Đào thiên sư thu nạp, trở thành người nối nghiệp thiên sư.
Mà vị Lam đạo sĩ của chúng ta cũng mang mộng tưởng nối nghiệp Đào Trọng Văn, nên chạy từ quê nhà Sơn Đông tới Bắc Kinh. Nhưng tới đây rồi mới biết, nơi này nước quá sâu, người tài quá nhiều, tùy tiện kiếm một đạo sĩ cũng biết vài món pháp thuật. Tên đạo sĩ nhà quê chỉ biết nhập thần trở nên thua bạn kém bè, căn bản không lọt được vào mắt đồ đệ của Đào thiên sư, đừng nói gì bái lão nhân gia người ta làm sư phụ, tới ngay làm đồ tôn cũng không thể.
Hết cách, hắn liền đi đường vòng, chuẩn bị thông qua con cháu của Đào Trọng Văn leo lên, phí mất biết bao công sức nghe nóng, hắn cuối cùng cùng cũng tìm hiểu được tôn tử duy nhất của Đào thiên sư, quanh năm say sưa ở ngõ Câu Lan...
- Vì thế ta tới đây, cũng thuận lợi gặp được hắn.
Lam Đạo Hành có vẻ không vui nói:
- Ban đầu hắn nghe nói ta muốn đi theo thì rất cao hứng, chuẩn bị thử bản lĩnh của ta...
- A... Vậy thẳng đậy là ngươi thất bại hả?
Chu Thập Tam hỏi ngay.
- Thất bại thế quái nào được.
Lam Đạo Hành trợn trừng mắt tức giận nói:
- Ta xuất đạo hai mươi năm, mời thần cả ngàn lần, chưa một lần thất bại, lần này cũng thế?
- Vậy thì tại sao?
Thẩm Mặc tò mò:
- Có một người tùy tùng dự đoán chuẩn xác như vậy, hắn phải cực kỳ bằng lòng mới đúng.
- Vấn đề là ta đoán quá chuẩn.
Lam Đạo Hành nhìn bên cạnh không có ai mới hạ thật thấp giọng nói:
- Ta đoán ra được chuyện kín của hắn, cho nên hắn trở mặt với ta.
- Chuyện kín gì?
Thẩm Mặc biết rõ còn cố hỏi.
- Chính là cái này này...
Lam Đạo Hành nói rồi đưa ngón chỏ ra, đầu tiên là thẳng sau gục xuống.
~~~~~~~~
Đem tâm sự trút ra hết, Lam Đạo Hành cũng ních no bụng, liền vỗ bụng nói:
- Được rồi, nể tình các ngươi mời ta ăn cơm, lại còn nghe ta kể khổ, vậy ta dự đoán cho các ngươi một quả nhé? Món này tốn thù lao to lắm đấy, ở Sơn Đông, phải bốn mươi lượng bạc một lần.
Nói xong không ngờ lấy từ trên lưng bút giấy xuống, thể hiện tác phong rất chuyên nghiệp.
Thẩm Mặc cũng muốn xem xem hắn có bản lĩnh thật hay không, liền bảo Chu Thập Tam:
- Thập tam ca thử trước đi.
Chu Thập Tam cười lớn:
- Được, có thể hỏi chuyện gì?
- Gia sự quốc sự, chuyện lớn chuyện nhỏ đều có thể hỏi.
Lam Đạo Hành tự tin đáp.
Chu Thập Tam gãi đầu nghĩ một chút:
- Vậy thì ta hỏi, ta hỏi...
Nhưng Lam Đạo Hành đưa ngón tay ra chặn lại:
- Không cần nói ra, nói ra không thể hiện được bản lĩnh của ta.
Hai người liền bị hắn làm cho hứng thú rồi, vì thường thì người cầu thần phải đem điều mình muốn hỏi nói ra hoặc viết ra, sau đó người nhập thần căn cứ vào đó xin chỉ thị thần linh, được giải đáp.
Nhưng không ngờ Lam Đạo Hành không hỏi đối phương hỏi gì, hiển nhiên càng cao cấp hơn, càng khiến người ta tin hắn có thể kết nối với quỷ thần.
Chỉ thấy hắn lấy từ ống tay áo ra một tờ giấy vàng đưa cho Chu Thập Tam, nói:
- Viết vấn đề của ngươi ra, gấp lại, đừng để người thứ hai nhìn thấy, nếu không sẽ mất linh.
Chu Thập Tam nghe lời làm theo, gấp tờ giấy đó thành hình vuông trả lại cho hắn. Lam Đạo Hành nhận lấy, không thèm xem dùng ngón tay búng một cái, tờ giấy đó bốc cháy bùng bùng, chớp mắt một cái đã thành tro.
- Ta đã đem vấn đề của ngươi gửi cho Tử cô nương nương rồi, giờ chỉ đợi nương nương hạ phàm giải đáp!
Lam Đạo Hành nói rồi gài một bông hoa hồng lớn bên tai, chắp tay về hướng bắng vài:
- Tử tế bất tại, tào cô diệc quy, tiểu cô khả xuất...
Giọng lúc xa lúc gần, cực kỳ thần bí.
Hai người cứ tròn mắt lên nhìn thắn, chỉ một lúc sau, ống tay áo rộng của Lam Đạo Hành đưa thẳng về phía trước, toàn thân run lên như lên cơn động kinh, nhìn quan thì giống như thần nhập hồn thật.
Khi sức chú ý của hai người bị dáng vẻ điên khung của Lam Đạo Hành thu hút, cây bút đang nằm im trên bàn cát đột nhiên không có dấu hiệu gì báo trước đứng thẳng lên, đi động như bay trên bàn cát, khiến mắt hai người thiếu chút nữa lồi ra ngoài.
Chỉ thấy trên sa bàn viết ra mấy chữ ngoằn ngoèo " không phải đinh tị thì ở tuất ngọ", Chu Thập Tam nhìn thấy cực kỳ kích động, không ngờ quỳ xuống liên tục tạ ơn.
Khi đứng dậy ánh mắt Chu Thập Tam nhìn Lam Đạo Hành đầy kính sợ, nói với Thẩm Mặc:
- Huynh đệ mau hỏi xem năm năm nay có thể đi thi được không?
Thẩm Mặc thấy thế bất giác trở nên khẩn trương, nuốt nước bọt nói:
- Thôi, chỉ làm loạn lòng người.
Lời vừa dứt, cánh tay của Lam Đạo Hành liền buông xuống, người nhũn ra gục trên bàn, như ngất đi vậy, Chu Thập Tam ngầm một ngụm rượu hùng hoàng, phun lên mặt Lam Đạo hành, đánh thức hắn.
Lam Đào Hành ngẩng đầu lên, hai mắt thất thần lầm bẩm:
- Ta đang ở đâu đây?
Quả nhiên là vấn đề cần phải hỏi sau khi hôn mê tỉnh lại.
- Lam thần tiên, ngài đúng là hay quên...
Chu Thập Tam lau mặt cho hắn nói:
- Vừa rồi ngài nhập thần cho tiểu nhân..
- Ờ..
Lam Đao Hành chầm chậm gật đầu:
- Nhớ ra rồi, hỏi gì thế? Tử Cô đáp ra sao?
- Tiểu nhân ba mươi mấy rồi còn chưa có con trai, hỏi xem nối dõi ra sao..
Chu Thập Tam hưng phấn nói:
- Nương nương trả lời rồi, không phải năm nay thì năm sau.
Liền móc ra một đĩnh bạc lớn, dùng hai tay đưa lên:
- Chút tiền này trước tiên gửi tiên sinh bồi bổ thân thể, đợi sau khi con trai của tiểu nhân ra đời, sẽ có đại lễ hậu tạ.
- Không phải chứ, thật là khách khí quá...
Lam Đạo Hành đưa tay ra muốn lấy, nhưng nhìn thấy ánh mắt tựa cười tựa không của Thẩm Mặc, không khỏi ớn lạnh, ngượng ngập nói:
- Ta đã nói là miễn phí rồi, còn đưa tiền làm gì?
- Nhất định là phải đưa.
Chu Thập Tam kiên quyết nói, Lam Đam Hành dứt khoát không nhận, hai bên đùn đẩy, cảnh tượng rất động lòng người, bấy giờ Thẩm Mặc mới cười nói:
- Chút tiền ấy với Thập Tam ca chẳng là gì, Lam đạo trưởng nhận đi.
Lam Đạo Hành lúc này mới chột dạ nhận lấy:
- Vậy xem như ngươi cho ta vay, khi nào phát đạt ta trả lại gấp nhiều lần.
Tiếp theo đó hai người xưng huynh gọi đệ, chén tạc chén thù, cực kỳ thống khoái, chỉ có Thẩm Mặc không uống rượu, như đang suy nghĩ gì vậy.
Đến khi trời tối Lam Đạo Hành gác chén cáo từ, Chu Thập Tam giữ không được, chỉ đành cùng xuống lầu, nhân lúc Chu Thập Tam tính tiền, Thẩm Mặc mỉm cười nói với Lam Đạo Hành:
- Thủ pháp nhanh đấy.
Lam Đạo Hành ngẩn ra:
- Thế là ý gì?
Thẩm Mặc nhìn bốn xung quanh không có ai, nói nhỏ:
- Tờ giấy hắn viết vừa tới tay ngươi là bị ngươi đánh tráo rồi, ngươi đốt là một tờ giấy vàng không có chữ, sau đó giả vờ thần nhập thể che mắt bọn ta đọc tờ giấy kia, căn cứ vào vấn đề trong đó, điều khiển hai sợi tơ trong suốt ở tay...
Không đợi y nói xong, Lam Đạo Hành xấu hổ vô cùng, cẩu khẩn:
- Ngài ơi là ngài, ta chỉ kiếm cơm ăn, ngàn vạn lần đừng vạch trần...
Coi như biến tướng của thừa nhận rồi.
Thẩm Mặc cười khẽ:
- Sáng ngày mai ta vẫn ở đây đợi ngươi, ngươi tới thì ta không vạch trần.
- Có chuyện gì sao?
Lam Đạo Hành không khỏi ngạc nhiên:
- Vì sao không nói ngay?
- Ta có chút chuyện muốn nhờ ngươi, lúc này còn chưa nghĩ kỹ, để ngày mai hãy nói. Ngươi nhất định phải tới, nếu không ta loan tin toàn thành, nói ngươi là thần tiên giả.
Thẩm Mặc nở nụ cười không có gì tốt lành:
- Cho nên không gặp không về.
Thấy y dặn dò như thế, lại nắm điểm yếu của mình trong tay, Lam Đạo Hành chỉ đành đồng ý, lúc này Chu Thập Tam đi ra, hai bên cáo biệt, ngày sau gặp lại.
~~~~~~~~~~~
Trên đường trở về Thẩm Mặc nói với Chu Thập Tam:
- Tạm thời đừng về vội, chúng ta tới khách sạn bằng hữu, đệ lấy một thứ?
- Thứ gì?
Chu Thập Tam tò mò.
- Bí mật.
Thẩm Mặc vỗ tay hắn nói:
- Yên tâm, mai là biết.
- Hừ, không thèm.
Chu Thập Tam bĩu môi.
- Có điều Thập Tam ca này.
Thẩm Mặc nhỏ giọng nói:
- Nếu như muốn có quý tử thì phải tranh thủ mà cầy cấy, nếu không lời của Tử Cô cũng không chuẩn xác đâu.
- Ừ, ta biết.
Chu Thập Tam lập chí:
- Không có xuân canh lấy đâu ra thu hoạch? Cho dù là thu hoạch không như mong đợi cũng là có thu hoạch.