Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 363: Đấu Tranh Chính Trị Thời Gia Tĩnh (1)

Chương 363: Đấu Tranh Chính Trị Thời Gia Tĩnh (1)




Dịch: lanhdiendiemla.

Thẩm Mặc rời khỏi sảnh đường, đi tới cuối hành lang, thấy Từ Vị đứng đối diện với màn mưa, lúc này trên trời có ánh chớp lóe lên, làm bóng lưng hắn cũng chớp tắt.

Thẩm Mặc đi tới, Từ Vị không quay đầu lại, hỏi:

- Làm sao đây?

Vẻ thản nhiên Thẩm Mặc biến mất sạch, chuyển sang lo lắng vô cùng.

- Bó tay hết cách.

Y thở dài:

- Hai bên không cùng một đẳng cấp, giống như kiến càng lay đại thụ, trừ khi đại thụ tự đổ, nếu không chúng ta có tính hết mưu kế cũng vô dụng.

Vừa rồi ở trong điện y nói chắc như đinh đóng cột Lý Mặc sẽ không được lâu dài, nhưng chẳng qua là để trấn an các huynh đệ, kỳ thực y không biết rốt cuộc vị hoàng đế đạo sĩ kia nghĩ cái gì.

- Nếu như Lý Mặc không ngã, thì đệ sẽ ngã, trừ ta ra, các huynh đệ của hội Quynh Lâm vĩnh viễn không có ngày ngóc đầu lên. Hơn nữa Vương Cáo đứng vững ở đông nam thì Hồ Tôn Hiến cũng ngã.

- Đệ biết.

Thẩm Mặc đưa tay ra đón lấy một giọt nước mưa mát lạnh, rồi lại thở dài:

- Nhưng đệ không có cách nào.

- Ta có cách.

Từ Vị bất ngờ phát ra một câu:

- Nhưng cách này quá độc, sẽ lấy mạng người đấy.

- Cách gì?

Thẩm Mặc kích động tới giọng biến đổi.

- Trước tiên dám làm không đã.

Từ Vị quay đầu lại, ánh chớp xẹt qua, khuôn mặt hắn trông dữ tợn vô cùng.

- Dám!

Thẩm Mặc nghiến răng nói, nhưng lập tức lại tỏ ra do dự:

- Hay là không dám nhỉ?

Từ Vị thiếu chút nữa ngã vào trong mữa, mắng một tiếng:

- Rốt cuộc có dám không?

- Đệ cần phải bình tĩnh lại một chút, cân nhắc lợi hại.

Thẩm Mặc khẽ nói:

- Lợi lớn hơn hại thì dám...

Cảnh bị tra tấn trong bắc trấn phủ ti xẹt qua trước mắt, y siết chặt nắm đấm:

- Yên tâm, đệ không có lòng dạ đàn bà đâu.

- Được rồi.

Từ Vị gật đầu:

- Trước tiên nói nếu ông ta toi đời thì có lợi gì cho chúng ta đi.

- Lợi nhiều lắm.

Thẩm Mặc gập ngón tay đếm:

- Uy hiếp lớn nhất của chúng ta bị trừ bỏ, Hồ Tô Hiến có thể trở mình, thị bạc ti có thể mở lại.

Rồi y gãi quai hàm nói:

- Tâm tình của đệ sẽ tốt hơn rất nhiều.

- Cái đấy mà cũng tính à?

Từ Vị choáng.

Thẩm Mặc cười he he:

- Không tính ra được cái lợi nào khác nữa.

- Được rồi nói cái hại đi.

- Cái hại...

Thẩm Mặc trầm ngâm:

- Cái hại cũng không nhỏ, không có Lý Mặc kiềm chế, Từ Giai không đứng vững nổi, Nghiêm đảng sẽ càng lớn mạnh.

Y cười khổ:

- Nghe nói Nghiêm Tung luôn có ý để Triệu Văn Hoa nam hạ, một khi chuyện này thành, không biết có bao nhiêu mồ hôi công sức của nhân dân bị đem nuôi chó, đó còn là thứ yếu. Tệ nhất là đông nam lần này xuất hiện nhiều vị trí trống, nếu để Nghiêm đảng nắm giữ, e cái họa không kém hơn giặc Oa.

Nói tới đó nhíu chặt mày:

- Chuyện này không giải quyết được, thì không thể làm.

Từ vị thở dài:

- Chẳng nhẽ cứ trơ mắt nhìn Lý Mặc ngoi lên.

- Không đâu...

Sắc mặt Thẩm Mặc rất kiên định:

- Đệ tin, Nghiêm Tung độc bá triều đường hơn hai mươi năm sẽ không dễ bị đánh bại như thế.

- Nhưng nếu bệ hạ muốn ông ta xuống thì sao?

Từ Vị hỏi dồn tới.

- Huynh là cận thần thiên tử, hoàng đế nghĩ gì, huynh phải rõ hơn đệ.

- Cái này...

Từ Vị ve cằm:

- Không có dấu hiệu gì cả, nhưng mấy lần bệ hạ nhìn thấy tấu chương của Lý Mặc, sắc mặt đều rất khó coi.

- Huynh thấy đấy.

Thẩm Mặc giang ta ra:

- Cho nên câu hỏi của huynh không phải là câu hỏi.

- Thánh tâm khó lường lắm huynh đệ.

Từ Vị bực bội:

- Ta có phải là Tôn Ngộ Không đâu mà có thể chui vào bụng hoàng đế, làm sao biết người nghĩ gì?

Rồi chỉ vào màn mưa mù mịt bên ngoài:

- Xin đệ đấy, tỉnh táo một chút, nhìn ra ngoài đi, hiện giờ Lý Mặc tay cầm gậy lớn, bất kể có phải là phần tử Nghiêm đảng hay không, ai cũng cảm thấy nguy ngập, chẳng ai dám đối đầu với ông ta! Nghe nói Nghiêm Thế Phiền bữa nào cũng ăn thị chó đen.

Nói rồi tự thấy mình lỡ lời:

- À, ta không chửi đệ đâu đấy...

Thẩm Mặc không để ý, gật đầu nói:

- Huynh nói đúng, không thể gửi gắm hi vọng lên người kẻ khác được.

- Nói thế đệ đồng ý rồi?

Nét mặt Từ Vị lỏng ra.

- Nhưng có một tiền đề, Triệu Văn Hoa cũng phải xui xẻo theo mới được.

Nói rồi y ngẩng đầu lên:

- Trừ những điều đệ vừa nói trên ra, hắn là đại tướng cốt cán của Nghiêm đảng, đả kích với Nghiêm đảng có thể triệt tiêu cái lợi của Nghiêm đảng sau khi Lý Mặc chết.

- Ha ha ha..

Từ Vị đột nhiên bật cười:

- Chúng ta đang thảo luận hai vị thượng thư siêu cấp quan cư nhất phẩm, sao nghe giống như nói về hai con lợn trên bàn mổ thế nhỉ?

- Là do huynh muốn giết chết Lý Mặc trước.

Thẩm Mặc trợn mắt lên:

- Đệ chỉ nói theo huynh thôi.

- Ta nắm chắc cả mười phần.

Từ Vị cực kỳ tự tin:

- Còn đệ.

- Đệ không chắc đủ mười phần.

Thẩm Mặc giang tay ra.

Từ Vị ho khan hai tiếng, thấy mưa nhỏ dần, liền dừng câu chuyện:

- Đêm nay ta ở nhà đệ, đệ đồng ý thì tới phòng ta, không đồng ý thì mặc kệ, sáng sớm ta dậy rồi đi ngay.

" Lời này nghe sao như có nghĩa khác nghỉ?" Thẩm Mặc thầm mắc một tiếng, gật đầu nói:

- Chúng ta quay về đi.

Về phòng thì mấy người kia đang sát phạt tưng bừng, Từ Vị nói muốn ngủ một lúc, liền được đưa tới phòng khách.

Tới lúc lên đèn, mưa đã ngừng từ lâu, mọi người ăn cơm xong liền không tiện ở lại nữa, lần lượt đứt dậy cáo từ, khi muốn tìm Từ Vị cùng về nơi thuê thì hạ nhân bẩm báo:

- Từ đại nhân ngủ quá say, gọi thế nào cũng không dậy.

- Cho một chậu nước lạnh là xong.

Tôn Đĩnh sắn tay áo lên định đi giúp đỡ.

Thẩm Mặc vội giữ lại:

- Cứ để huynh ấy ngủ đi, sáng mai trực tiếp đi làm là được.

Mọi người tất nhiên là đồng ý, không quan tâm tới vị lão huynh đó nữa. Thẩm Mặc bảo Thiết Trụ đưa họ về, thuận tiện lấy quan phục của Từ Vị tới.

Trời đêm sau cơn mưa hết sức mê người, sao trời chiếu sáng cả màn đêm, hơi nóng đã bị quét sạch, không khí trở nên trong mát khoai khoái vô cùng, bên tai vang lên khúc giao hưởng của ếch nhái cùng các loại côn trùng, khiến lòng người được thả lỏng.

Thẩm Mặc nằm trên ghế trúc, nhìn chăm chăm vào giải ngân hà lấp lánh, rất lâu không hề nhúc nhích, hiển nhiên tâm sự nặng nề...

Y vẫn đang lựa chọn, mặc dù con người ta cả đời đều phải lựa chọn, nhưng lần lựa chọn này rất rất khó -- Nếu như muốn làm, thì đồng thời phải động thủ với hai cự đầu, chưa nói tới có thể được hay không, chỉ riêng suy nghĩ này đã khiến người ta thấy rất điên rồ rồi.

Tuyệt đối không thể chỉ động vào một mình Lý Mặc, làm thế sẽ khiến những người phản đối Nghiêm Tung hoàn toàn nản trí, thậm chí ngả theo dựa dẫm vào lão --- Kết thúc lục đục nội bộ là tốt, nhưng không thể bằng phương thức đó.

Vì cái tội lớn nhất của Nghiêm Tung không phải tham ô hối lộ, không phải là lôi bẻ kết phái, cũng không phải là sinh ra đứa con khốn nạn cực phẩm, mà thân là thủ phụ, lão ta không hề có trách nhiệm, gặp phải chuyện gì, đùn đẩy được thì đùn đẩy, tránh được là tránh, chỉ quan tâm tới mũ ô sa của mình, ngồi không ăn bám, bất chấp người dân sống chết.

Nếu như quốc gia bình yên vô sự, có thế cũng chẳng sao, để lão ta kiếm chác vài năm sẽ bị phép tắc tự nhiên đào thải là xong. Nhưng hiện gờ Đại Minh đang ở thời buổi rối ren, "không làm gì" chính là phạm tội lớn nhất.

Thủ phụ như thế, Nghiêm đảng như thế, tồn tại thêm một ngày đều là tổn hại cho Đại Minh, mức độ nguy hại còn lớn hơn của Lý Mặc.

" Quyết không thể giúp hổ làm ác!" Thẩm Mặc thầm siết chặt nắm tay:" Cho dù có giữ lại Lý Mặc cũng chấp nhận."


















trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch