Mấy năm trước Nghiêm Tung bắt đầu già cả suy yếu, không đủ tinh lực ứng phó với chính vụ phức tạp nặng nề. Liền để Nghiêm Thế Phiên lấy danh nghĩa hầu hạ cha già, cùng lão ta vào nội các trực ban, để hắn xử lý việc lớn việc nhỏ, cho nên Nghiêm Thế Phiên mới nói thế.
- Ngươi thấy bị ủy khuất à?
Nghiêm Tung lại buông một tiếng thở dài:
- Nghiêm Thế Phiên cảm thấy ủy khuất, các ngươi cũng thấy ủy khuất. Như vậy chỉ có thật nhiều tiền không ngừng mua phòng ốc, nuôi nữ nhân mới thấy không ủy khuất? Văn Hoa, ngươi làm cái gì ở Chiết Giang? Vơ vét vô độ, hai trăm vạn lạng quân phí, ngươi tham ô một nửa. Đó chưa phải là chuyện ngu xuẩn nhất.
Nghiêm Tung phẫn nộ trừng mắt nhìn Triệu Văn Hoa, Triệu bộ đường vội quỳ sụp xuống, nghe cha nuôi nghiêm giọng giáo huấn:
- Ngu không đường cứu là ngươi chất những thứ đó lên hai trăm chiếc xe lớn, nghênh ngang vào thành Bắc Kinh. Ngươi làm thế để tặng lễ cho ta? Ngươi đang đào phần mộ cho Nghiêm gia chúng ta thì có, biết không hả?
Lão ta tức tới mức ho khù khù, mặt cũng xám như tro
Nghiêm Thế Phiên vội đỡ lấy lại vừa vỗ lưng, còn an ủi:
- Văn Hoa cũng chỉ một lòng hiếu thuận thôi. Hơn nữa con trách đệ ấy rồi, cha đừng lấy chuyện này ra nói nữa.
Nghiêm Tung lửa bốc lên đầu, đẩy ngay Nghiêm Thế Phiên ra, chén ngọc đặt lên mép "cheng" một tiếng rơi vỡ tán tành, thở hổn hết chửi:
- Ngươi đừng có ra vẻ làm người tốt, nếu chẳng phải ngươi tham lam vô độ, thúc giục thì Văn Hoa cũng không cần vơ vét đến thế.
Nghiêm Thế Phiên đụng đầu vào tường, ngượng ngập nói:
- Kìa cha, chúng ta đang nói Lý Mặc cơ mà, sao không đâu lại mắng tụi con.
- Việc làm hôm qua dẫn tới hậu quả hôm nay.
Nghiêm Tung dựa vào lưng ghế thở dốc:
- Ban đầu Lý Mặc gây khó dễ, dùng hết mọi chiêu số ra, tuy miễn cưỡng bảo vệ được Văn Hoa. Nhưng bệ hạ đã biết hết mọi thứ, đông nam là đại họa trong lòng bệ hạ. Các ngươi làm tới mức quá đáng như thế, sao bệ hạ có thể không giận? Sao có thể không ghét chúng ta.
Nói tới đó lão sợ hãi nói:
- Nếu chẳng phải Hồ Tôn hiến có tài, không để giặc Oa thành đại họa, thì chúng ta chết cả rồi. Ngươi có biết không hả Nghiêm Thế Phiên.
Nghiêm Thế Phiên thông minh tuyệt đỉnh, chẳng qua bị cái suy nghĩ "ta đây số một thiên hạ" cuồng vòng tự đại che mờ mắt. Hiện giờ cha vừa nói như thế, tức thì tỉnh ngộ nói:
- Ý cha là bệ hạ hận chúng ta gây chuyện thái quá, cho nên mới mượn tay Lý Mặc chỉnh chúng ta.
- Coi như ngươi còn thuốc cứu.
Nghiêm Tung dần dần thở đều lại, giọng cũng hòa hoãn hơn:
- Đại Minh là của hoàng thượng, người nói một câu có thể quyết định sinh tử của bất kỳ ai. Bao gồm cả ta, giờ bị hoàng thượng hận rồi, phải làm thế nào? Tiếp tục làm ầm lên à?
- Không được.
Nghiêm Thế Phiền không còn hung hăng nữa, nuốt nuốt bọt nói:
- Như thế sẽ chết rất thảm, hai lần khảo sát năm nay chúng ta đều không nằm trong phạm vi, làm Lý Mặc nhìn thấy mà không tóm lấy được. Nếu như chúng ta lỗ mãng ra mặt, lão ta sẽ không ngần ngại thuận tay xử lý không chúng ta... Không phải là cắn chặt lấy chúng ta không buông.
- Vậy phải làm sao?
Nghiêm Tung khẽ gật đầu hỏi.
- Ra vẻ đáng thương...
Từ khóe miệng Nghiêm Thế Phiên phát ra mấy chữ:
- Làm ra vẻ đáng thương vô tội, nhẫn nhục chịu đựng, để khơi lên sự thương hại của bệ hạ.
- Chưa đủ...
Nghiêm Tung lắc đầu:
- Bệ hạ kỵ nhất là kéo bè kết phải mưu lợi cá nhất, Lý Mặc không phải là nói Nghiêm Tung ta có đảng sao? Hắn công kích chúng ta lâu như thế, đã thấy ai nói đỡ chúng ta một câu chưa? Thấy chúng ta đối kháng lại chưa?
Lão ta cười lạnh:
- Cái câu Nghiêm đảng, không phá tự tan. Chỉ cần bệ hạ thấy chúng ta không lợi hại như trong lời đồn đoán, tất nhiên sẽ không kiêng kỵ chúng ta nữa.
Suy nghĩ của Nghiêm Thế Phiên trở nên rõ ràng, hai nắm đấm siết lại:
- Sau đó chúng ta lại nghĩ cách làm bệ hạ kiêng kỵ Lý Mặc, tình thế hai bên sẽ đảo ngược lại.
- Chính thế.
Nghiêm Tung gật đầu, nhìn đám con qua khe mắt hẹp:
- Giờ còn trách ta nữa không?
- Không dám, không dám nữa.
Đám con giả vở tát tai mình:
- Chúng con đều không hiểu chuyện, cha ngàn vạn lần đừng giận.
- Được rồi, đừng giả vở nửa.
Nghiên Tung giơ tay lên, không để bọn chúng tiếp tục đóng kịch, nói với Nghiêm Thế Phiên:
- Con nói một câu không sai.
- Câu nào ạ?
- Nếu như năm sau kinh sát lại do Lý Mặc chủ trì thì chúng ta xong đời.
Đôi mắt mờ đục của Nghiêm Tung đột nhiên phát ra ánh sáng lạnh lẽo:
- Cho nên không để hắn sống qua năm nay.
- Ý cha là?
Ngiêm Thế Phiên kích động tới quai hàm bènh lên:
- Hiện giờ tới lượt chúng ta ra đòn sát thủ?
- Chưa tới lúc.
Nghiêm Tung khẽ lắc đầu:
- Cứ ủ thêm một thời gian nữa đã..
- Cha yên tâm đi.
Nghiêm Thế Phiên vỗ ngực đảm bảo, rồi hỏi binh bộ hữu thị lang Ngụy Khiêm Cát:
- Mấy tên môn sinh của Lý Mặc đã khống chế được chưa?
- Sớm đã nắm cả nhà bọn chúng trong lòng bàn tay rồi.
Nguy thị lang là kẻ chuyên môn phụ trách uy hiếp dụ dỗ của Nghiêm đảng, hắn nhe hàm răng trắng ởn nói:
- Cha nuôi yên tâm, hơn nữa lục nhà bọn chúng được thứ văn chương đại nhịch bất đạo đó, còn có ký tên. Trừ ngoan ngoãn nghe lời không còn đường nào khác.
- Lão Ngụy làm việc rất lão luyện.
Nghiêm Thế Phiên khen một câu.
Mậu Khanh ở bên cạnh hứng phấn nói:
- Cha nuôi, hay là chúng ta sai mấy tên tiểu tử đó dâng sớ đàn hặc Lý Mặc? Học sinh mắng sư phụ, đó là chuyện lạ ngàn đời, bệ hạ nhất định coi trọng.
- Đồ ngu.
Nghiêm Thế Phiên cười nhạt:
- Hoàng đế thông minh hơn ngươi nhiều, ngươi cũng biệt là chuyện lạ ngàn đời, hoàng đế chẳng lẽ không biết sao?
Nói rồi vỗ đầu hắn:
- Cái chuyện ngu không tượng tượng nổi này trừ ngươi ra thì ai tin? Ta xin ngươi lần sau nâng cao trí tuệ lên một chút.
Mậu Khanh cười ngượng:
- Cứ coi như ta đánh rắm là được.
Nghiêm Tung liếc Nghiêm Thế Phiên:
- Vậy con bảo phải làm sao?
- Nếu hài nhi….
Nghiêm Thế Phiên hạ thấp giọng nói:
- Muốn bọn chúng dâng sơ là nhất định, nhưng không phải là đàn hặc Lý Mặc.
- Vậy đàn hặc ai?
- Đàn hặc cha.
Nghiêm Thế Phiên vừa phát ra lời này, trong phòng tức thì om lên, đám huynh đệ đều lên tiếng trách hắn, sao có thể bảo người công kích cha được.
- Để nó nói hết đã.
Nghiêm Tung cắt ngang lời bọn chúng, lão ta biết con trai mình mặc dù khuyết điểm không ít, nhưng chưa từng đưa ra chủ ý ngu xuẩn.
- Môn sinh của Lý Mặc đàn hặc cha, món nợ này tính lên đầu Lý Mặc, cho dù lão ta có trăm cái miệng cũng không cãi được.
- Thế thì sao nào? Tấu chương đàn hặc cha nhiều lắm.
Nghiêm Tung không nghĩ thế:
- Bệ hạ sẽ không trách tội hắn.
- Quan trọng là nội dung đàn hặc.
Nghiêm Thế Phiền cười âm hiểm:
- Nếu như bọn chúng dùng chuyện Trương Kinh gây khó dễ thì sao?
Nghiêm Tung suy nghĩ thật lâu, mặt biến đổi liên tục, giơ ngón cái trước mặt con trai, ý tứ là! Mưu rất cao.
Phải thừa nhận Nghiêm Thế Phiên là tên xấu xa hết cấp, Trương Kinh là do Gia Tĩnh phán án, kẻ nào lôi ra nói, chính là kiếm chuyện khiến Gia Tĩnh đế không vui. Nhưng đó chưa phải quan trọng. Quan trọng nhất Trương Kinh và Lý Mặc là hảo hữu tâm đầu ý hợp. Càng xác định tội danh thừa cơ báo thù của ông ta, mặc dù không đủ trí mạng, nhưng cũng khiến ông ta khốn đốn.
- Nửa năm qua, chúng ta cố ý nhẫn nhưỡng, dù là bất đắc dĩ, nhưng làm làm Lý Mặc thêm kiêu ngạo.
Nghiêm Thế Phiên cười lạnh liên hồi:
- Ngông cuồng ngang ngược, làm theo cảm tính, đối khi ngay cả hoàng thượng cũng dám đối đầu. Hiện giờ lại thêm vào chuyện này, bệ hạ nhất định sẽ ghét lão ta, nhớ lại cái tốt của cha.
Hắn vỗ bàn nói:
- Tới khi đó lấy thứ trí mạng kia ra, đẩy lão ta vào mười tám tầng địa ngục.