Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 370: Sinh Nhật Và Hoa Cúc. (2)

Chương 370: Sinh Nhật Và Hoa Cúc. (2)




Dịch: lanhdiendiemla.

- Sao lại là không có cách nào khác?

Gia Tĩnh đế cau mày hỏi.

- Nô tài nghe nói, lần sinh nhật này của Lý bộ đường tổ chức rất tưng bừng. Riêng thiếp mời sinh nhật phát đi đã hơn một nghìn tấm. Phàm là quan viên trong kinh bất kể chức vụ lớn nhỏ đều mời! Đường đường là lại bộ thượng thư mời, ai dám không tới? Ít nhất thì Từ thứ thường không dám.

Trần Hồng nói không nhanh không chậm nhưng rất thấm.

- Bát mỳ thọ này của Lý bộ đường không thể ăn miễn phí phải không?

- Cái này thì nô tài không biết.

Trần Hồng đá khẽ:

- Nhưng mà nô tài biết mấy ngày qua giá cả tranh chữ đồ cổ tăng lên vòn vọt gấp mấy lần, không biết có liên quan gì tới chuyện này hay không?

Đây chính là nghệ thuật cáo trạng, nếu ngươi nói quá rõ ràng sẽ khiến người ta nghi ngờ ngươi có dự mưu, khiến hiệu quả sụt giảm, cái kiều lờ lờ mờ mờ để lại không gian cho người ta tưởng tượng càng chết người.

Vì nhân loại chưa từng thiếu trí tưởng tượng, nhất là Gia Tĩnh đế xưa này luốn suy đoán các đại thần của mình theo cách ác ý nhất, trong đầu lập tức hiện lên cảnh Lý Mặc thu nhận núi vàng núi bạc, cười khoái trá trong ánh vàng ánh bạc lấp lánh.

Hoàng đế hừ mạnh một tiếng:

- Quả nhiên là cá mè một lứa.

Ông ta tức giận:

- Chẳng lẽ tất cả mọi người đều đi nịnh bợ ông ta sao?

- Cũng không phải là tấn cả.

Trần Hồng dè dặt nói:

- Ít nhất nô tài biết Nghiêm các lão còn đang trong phòng trực.

Nghiêm Tung mấy chục năm như một, hạ mình xưng huynh gọi đệ với các thái giám, hào phóng chi tiền, cuối cùng có quả ngọt vào lúc này.

- Ôi chao, nhân tình ấm lạnh thói đời vô thường.

Gia Tĩnh đế lại một phen tưởng tượng cảnh quan viên đang xun xoe quanh tân quý nhân, cô lập thủ phụ già của mình thui thủi trong một góc.

Nghiêm Tung làm bạn với hoàng đế bao năm, một lòng tận tụy, không ngại gian khổ, làm hoàng đế vui vẻ. Tình cảm hai người sớm đã vượt qua quân thần, thậm chí giống bằng hữu nhiều hơn. Cho nên Gia Tĩnh vừa tưởng tượng ra cảnh kia, trong lòng bùi ngùi thương xót, sai Trần Hồng:

- Mời lão thủ phụ tới đây, Lý Mặc mời khách, trẫm cũng mời khách.

Không lâu sau, Trần Hồng đỡ Nghiêm các lão run run đi vào điện kế, liền thấy một bàn ngự thiện đầy ắp, hoàng thượng ngồi sau bàn mỉm cười với lão ta.

Nghiêm Tung vừa cung kính vấn an hoàng thượng, vừa len lén quan sát, thấy Gia Tĩnh đế mặt tươi cười, nhưng hàng mi dầy lại khẽ giật giật, cho thấy đang bất mãn với ai đó.

"Đương nhiên không phải mình rồi, nếu không cũng chẳng được gặp bệ hạ ở phòng ăn. " Nghiêm Tung mừng thầm, xem ra mấy bản tấu chương và sự khích bác khéo léo của Trần Hồng đã có tác dụng.

Gia Tĩnh đế bảo Nghiêm Tung ngồi xuống cạnh mình, ôn hòa hỏi:

- Duy Trung, lâu lắm rồi không trò chuyện với khanh, gần đây có khỏe không? Ăn có ngon có có say không?

Nghe thấy hoàng thượng ân cần hỏi thăm sức khỏe của mình, Nghiêm Tung cảm động, hai mắt đỏ hoe:

- Lão thần vẫn khỏe...

Không phải là diễn kịch, giống như tỉnh cảm của Gia Tĩnh với Nghiêm Tung rất phức tạp, Nghiêm Tung với Gia Tĩnh cũng thế.

- Nhưng nghe tới không lo liệu được giang sơn rộng lớn của bệ hạ như ý muốn, lão thần là đại quản gia ăn không thấy ngọt miệng, đêm ngủ không thành giấc...

Nghiêm Tung ép ra hai giọt nước mắt, lần này hoàn toàn là diễn xuất.

Gia Tĩnh đế cười an ủi:

- Đừng gấp đừng gấp, từ khi trẫm đăng cơ tơi nay, đây là khoảng thời gian khó khăn nhất, khanh là thủ phụ cũng khó tránh khỏi vất vả.

Nghiêm Tung vội tỏ quyết tâm:

- Lão thần dốc hết tâm lực...

- Ha ha ha.. Không cần nói nữa, thức ăn sắp nguội rồi, Duy Trung ăn cùng trẫm nào.

- Lão thần tạ long ân.

Nghiêm Tung cảm kích rơi lệ.

Quần thần sức ăn không lớn, ăn một chút là no, liền quay sang chính điện uống trà thưởng cúc.

Trên thích thì dưới thấy hay, Gia Tĩnh thích hoa cúc, Nghiêm các lão tất nhiên cũng phải bỏ công nghiên cứu, mỗi một chậu hoa đều có thể nói rõ ràng nguồn gốc, làm Gia Tĩnh đế hết sức cao hứng, đột nhiên cười nói:

- Nguyên Chẩn có một bài thơ vịnh Hoa Cúc, khanh có biết đó là bài gì không.

- Phải chăng là bài:

Thu tùng nhiễu xá tự Đào gia

Biến nhiễu ly biên nhật tiệm tà

Bất thị hoa trung thiên ái cúc

Thử hoa khai tận cánh vô hoa

Nghiêm Tung học thức yên bác, có thể xưng là đại gia, tất nhiên là không thể làm khó được lão.

*

Ngày thu hoa nở tựa Đào gia

Dạo bước xem hoa đến xế tà

Chẳng phải niềm riêng yếu mến cúc

Hoa này tàn rụng, chẳng còn hoa

Cúc là loài hoa nớ quanh năm. Hai vụ chính là xuân hạ và thu đông.

Đào gia, nhà riêng của Đào Tiềm, tự Uyên Minh đời Tấn, nhà thơ yêu hoa cúc nổi tiếng..

- Chính nó.

Gia Tĩnh tựa cười tựa không nhìn lão thủ phụ của mình:

- Bài thơ này tặng khanh.

Nghiêm Tung nghe thế quỳ gối xuống, khóc rống lên:

- Lão thần có tài có đức gì mà được bệ hạ xem trọng như thế? Hổ thẹn hổ thẹn.

" Chẳng phải niềm riêng yếu mến cúc,Hoa này tàn rụng, chẳng còn hoa" Câu này phản ánh tâm tình bất đắc dĩ của Gia Tĩnh đế, nhưng Nghiêm Tung nhất định vô sỉ lý giải nó là "thủ phụ chỉ thuộc về khanh", Gia Tĩnh đế chỉ biết cười mà thôi.

Quần thần ngồi một lúc, cuối cùng Gia Tĩnh đế đi vào chính đề:

- Trương Trì nghỉ bệnh nửa năm rồi, trong nội các chỉ còn ba khanh, có chèo chống nỏi không?

Nghiêm Tung tập trung một trăm hai mươi phần trăm tinh thần, lão ta biết, Gia Tĩnh nói câu nào cũng mù mờ, nhưng đều hàm chứa thâm ý, nào dàm lơ là? Cẩn thận đáp:

- Tạ ơn bệ hạ quan tâm, đúng là so với ban đầu có bận hơn một chút, nhưng ba người chúng thần cũng có thể ứng phó được.

- Các khanh đều là trọng thần của đất nước, quá mệt cũng không tốt.

Gia Tĩnh đế cười khẽ:

- Khanh thấy thêm các lão thì sao?

- Dám hỏi bệ hạ là vị nào?

Nghiêm Tung nét mặt không thay đổi.

- Lý Mặc.

Nói ra cái tên này, Gia Tĩnh nhìn Nghiêm Tung chăm chú, muốn từ nét mặt ông ta nhìn ra suy nghĩ chân thật.

Bất ngờ là Nghiêm Tung sau một hồi kinh ngạc ngắn ngủi, lại khen Lý Mặc không ngớt:

- Lý Thời Ngôn mới sáu mươi, trẻ hơn lão thần không ít, lại thành thục hơn Từ Giai, người này làm việc mạnh mẽ dứt khoát, có khí phách, dám nghĩ dám làm là nhân tài hiếm có.

Gia Tĩnh đế nhìn ra bên ngoài, không thấy mặt trời ở hướng tây? Sao cái lão tiểu tử này học tế tướng, có thể chèo thuyền trong bụng rồi? Liền hỏi thẳng tới:

- Vậy khanh đồng ý cho Lý Mặc nhập các?

- Nói về tư cách, ông ta xuất thân hàn lâm tu soạn, lại đã là quan nhất phẩm, tất nhiên là đủ.

Nghiêm Tung thở dài, nói ra một câu quan trọng nhất:

- Nhưng muốn vào nội cá phụ chính, quan trọng không phải ở kinh nghiệm tư cách, mà là ở đức hạnh. Đức hạnh tốt, kinh nghiệm thấp một chút cũng không sao, đức hạnh kém, kinh nghiệm có cao cũng vô dụng.

Tất cả đều là khen, đó là cảnh giới hạ thấp người khác cao nhất.

Gia Tĩnh cau mày:

- Ý khanh là đức hạnh có ông ta có thiếu sót.

- Xin bệ hạ thứ tội.

Nghiêm Tung quỳ xuống.

- Khanh có tội gì?

- Có chuyện này lão thần tạm che giấu cho Lý thượng thư.

Nghiêm Tung dập đầu nói.

- Khanh dám khi quân.

Gia Tĩnh mặt lạnh xuống.

- Thần chưa từng dám khi quân, thần luôn mang tấu chương trên người.

Nghiêm Tung tỏ ra sợ hãi nói:

- Lý thượng thư trước đó chủ trì ngoại sát, đó là đại kế ngàn năm của triều đình, lão thần phải để ông ta làm xong mới bẩm báo với bệ hạ, tránh làm lỡ chính sự của triều đình.

- Chính sự xong rồi bẩm báo đi.

Gia Tĩnh lạnh lùng nói.

- Xin bệ hạ bớt giận trước.

Nghiêm Tung cố chấp nói.

- Ta không giận.

Gia Tĩnh đế cười nói, nhưng trong nụ cười đó không có chút vui vẻ nào, lại lạnh như cơn gió cắt da mùa đông.

- Xin bệ hạ xem, đây là văn thư Đường Nhữ Tập của viện hàn lâm đàn hặc Lý Mặc.

Nói rồi đưa hai tay dâng lên.

Gia Tĩnh nhận lấy mở ra xem, lại xem một tờ giấy khác dán kèm vào, sắc mặt rất nhanh từ vàng thành trắng, từ trắng thành xanh, từ xanh thành đen, lửa giận ngút trời quát:

- Trần Hồng, mang theo người của ngươi bắt Lý Mặc cho ta! Bắt ngay.

Trần Hồng lập tức điểm danh thuộc hạ, thân là bình bút thái giám, thông lệ cũng là đề đốc đông xưởng, ông ta lập tức dẫn một đám phiên tử xuất phát.

*

Phiên tử: Sai dịch truy bắt tội phạm của Đông Xưởng.


















trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch