Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 373: Cái Chết Của Lý Mặc (1).

Chương 373: Cái Chết Của Lý Mặc (1).




Dịch: lanhdiendiemla.

Rất nhanh, hoàng đế ra lệnh cho thượng thư các bộ họp xem xử phạt Lý Mặc ra sao, dâng tấu định đoạt. Cuộc họp này do Triệu Trinh Cát chủ trì.

Triệu Trinh Cát đồng tình với Lý Mặc, trên cuộc họp ông ta phán định " xử phạt mà không phải luận tội", thêm vào không ít người có tâm tình "thỏ chết cáo thương", cuối cùng tính từ luận điểm lỡ lời, tấu ông ta " cố chấp cá nhân, mất phong độ đại thần; chuyện cũ Hán Đương, không hợp bàn luận."

Nói cách khác, tên gia hỏa này ngông cuồng tự đại, nói năng không suy nghĩ, lời nói ra không hợp thể thống, nên đánh nên mắng, chỉ thế mà thôi.

Tấu chương vừa dâng lên, Gia Tĩnh đễ long nhan phẫn nộ, nói đám Triệu Trinh Cát là đồng đảng của Lý Mặc, có ý thiên vị, hạ chiếu chỉ trích nghiêm khắc, lại còn phạt mỗi người nửa năm lương bổng. Còn Lý Mặc thì vẫn cho vào đại ngục, giao bộ hình định tội.

Đây đúng là khéo quá hóa vụng! Hình bộ thượng thư Hà Ngao năm ngoái đã nghỉ bệnh về quê, hiện giờ do tả thị lang Vương Học Ích chủ trì sự vụ, hắn vốn là vây cánh của Nghiêm đảng, nên thừa cơ tiêu diệt Lý Mặc triệt để.

Kỳ thực tấu sớ của Triệu Văn Hoa liệt kê ra tội đã đủ dồn Lý Mặc vào chỗ chết. Gia Tĩnh đế xưa nay luôn tự cho mình là đúng, không dung thứ đại thần có chút dị nghị nào, người phỉ báng ông ta sao có thể dễ dàng bỏ qua? Hơn nữa cái họa giặc Oa đông nam luôn là tâm bệnh của Gia Tĩnh đế, vẫn đang tìm nguyên nhân Oa họa mã không diệt nổi, Triệu Văn Hoa lại đem tội "đốc phủ vô dụng" trút hết lên người Lý Mặc, thế thì Lý Thời lý nào lại thoát được.

Hình bộ mau chóng dâng tấu xin tử hình, Gia Tĩnh xem xong không có ý kiến, nhưng do dự không hạ bút quyết định được.

Vì Lục Bỉnh đã quỳ ngoài điện năm ngày năm đêm rồi, nguyện lấy vinh hoa cả đời, đổi lấy bệ hạ khai ân, tha cho sư phụ một mạng.

Gia Tĩnh vốn giận lây sang ông ta, không định gặp mặt, nhưng dù sao là huynh đệ chơi đùa với nhau từ nhỏ, luôn có tình cảm vượt ngoài quân thần, nên lâu dần cũng mềm lòng. Trước tiên nói với Trần Hồng vài câu, đợi ông ta mang vẻ mặt hung dữ rời đi. Liền sai người gọi Lục Bỉnh vào, nói với huynh đệ đang dập đầu lia lịa:

- Người ta làm cái nghề này lâu, lòng càng như sắt đá, sao khanh càng ngày càng mềm lòng...

Lục Bỉnh khóc nói:

- Thần khi nhỏ hỏi bệ hạ "trung nghĩa" là gì, bệ hạ nói không quên "thiên địa quân thân sư" chính là trung nghĩa. Thần đem lời bệ hạ ghi trong lòng hơn ba mươi năm, đã không thay đổi được nữa.

Gia Tĩnh nhớ lại hồi nhỏ, cả hai cùng nghịch bùn, bắt chim, nhìn trộm cung nữ tắm rửa. Miệng không mím chặt được nữa, lòng không cứng được nữa, lắc đầu nói:

- Thôi vậy thôi vậy, pháp luật không thể gạt bỏ tình người. Nể tình chúng ta bú chung một bầu sữa lớn lên, trẫm không lấy cái mạng của ông ta nữa.

Rồi lấy bút đỏ viết một đạo thủ dụ, đưa cho Lục Bỉnh.

Lục Bỉnh quỳ gối, trước tiên đặt mũ ô sa ở dưới chân hoàng đế, lúc này mới nhận thủ dụ của hoàng đế, ba quỳ chín lạy rồi lùi ra.

Gia Tĩnh đế đá chiếc mụ ôa sa cánh vàng quan nhất phẩm tới chân ông ta, nói:

- Muốn bỏ gánh à? Không có cửa đâu, nhặt lên đội vào, phải là gì thì làm nấy.

Lục Bỉnh nước mắt chảy dài:

- Trước mặt vua không nói đùa, thần không dám nhận.

Gia Tĩnh đế đi tới lấy khăn tay vàng trong ống tay áo ra, đưa cho Lục Bỉnh, nói:

- Lau đi, bốn năm chục tuổi đầu rồi, khóc chảy nước mũi, không biết xấu hổ.

Lục Bỉnh nhếch miệng cười ngượng, nhưng không dám nhận lấy khăn của hoàng đế, liền dùng ống tay áo lau sạch nước mắt.

Gia Tĩnh đế vỗ vai ông ta, nói:

- Trẫm là con trai độc nhất, không có huynh đệ..

Nói tới đó tự cười nhạo:

- Sợ là có huynh đệ cũng chẳng thân như hai chúng ta.

Lục Bỉnh cảm động lắm, nghe Gia Tĩnh nói tiếp:

- Trên đời này người trẫm tin tưởng nhất là khanh, nếu khanh phủi tay không làm nữa, thì trẫm tới cả ngủ cũng không yên giấc.

Lục Bỉnh vội tỏ thái độ:

- Vậy thần làm tiếp, để bệ hạ được ngủ yên giấc.

- Như vậy mới tốt.

Gia Tĩnh gật đầu cười:

- Kỳ thực khanh có thể lên tiếng vì sư phụ của mình, trẫm thấy rất an ủi. Quy cho cùng, trẫm rất thích người trung nghĩa, giống như trước kia, Thẩm Mặc mạo hiểm đang tấu vì sư phụ, trẫm rất thích, cho nên mới cho khanh gần gũi y, người như thế có thể bảo vệ con cháu của khanh không có chuyện gì.

Lục Bỉnh lại khóc.

Gia Tĩnh cười mắng:

- Sao như mụ đàn bà thế? Mau xéo đi, đi đón sư phụ của khanh ra, bảo ông ta về mà an dưỡng.

Tám chữ trên thủ dụ đó là "về quê cũ, vĩnh viễn không được dùng."

~~~~~~~~~~~~~~~

Lục Bỉnh hưng phấn rời Tây Uyển, đi tới nha môn Đông Xưởng ngoài cửa đông Tử Cấm Thành.

Làm ông ta vạn lần không ngờ tới là Lý Mặc lại uống thuốc độc tự sát rồi.

Ôm lấy thi thể giá băng của sư phụ, Lục Bỉnh rống lên như con thú bị thương. Ông ta vốn mệt mỏi, lại thêm vào nộ hỏa xộc lên, phun ra một ngụm máu tươi, ngất ngay tại chỗ.

Gần như cùng lúc đó, Trần Hồng đã quay về, quỳ trước mặt hoàng đế đang đả tọa.

Gia Tĩnh vận một chu thiên xong, thong thả thu công, hờ hững hỏi:

- Làm ổn thỏa chưa?

- Bẩm bệ hạ, ổn thỏa cả rồi.

Trần Hồng đáp.

- Liệu có lộ chân tướng không? Huynh đệ đó của ta là người trong nghề đấy.

- Nô tài biết, chỉ c có chút dấu vết cưỡng ép, Lục đô đốc sẽ phát hiện ra ngay.

Trần Hồng cười híp mắt:

- Cho nên nô tài nói với Lý Mặc, bệ hạ chiếu cố tới thể diện của ông, nên không hành hình công khai, cho ông uống thuốc độc ở đây giữ lại toàn thây.

- Hắn nói thế nào?

Gia Tĩnh lạnh tanh hỏi.

- Ông ta tin là thật, cắn ngón tay viết ba chữ hận, uống hạt đỉnh hồng tự sát.

Trần Hồng đắc ý nói:

- Từ đầu tới cuối không động vào ông ta lấy một ngón tay, xin bệ hạ yên tâm.

- Ừm..

Gia Tĩnh gật gù:

- Làm rất tốt, nhưng chuyện này không thưởng ngươi được.

- Nô tài biết, chuyện này nếu để truyền ra, thế nào nô tài cũng bị Lục đô đốc ăn sống nuốt tươi.

- Biết là tốt, trẫm đỡ phải dặn.

Gia Tĩnh lạnh nhạt nói:

- Đem đám nô tài biết chuyện hôm nay xử lý hết đi, ngươi cũng đừng xuất cung nữa, đem việc giao cho Thường Tam.

- Vâng..

Trần Hồng có chút thất vọng.

- Đừng có ủ rũ, trấm tốt cho ngươi thôi.

Gia Tĩnh nhìn ông ta nói:

- Hiện giờ ra ngoài, khẳng định là bị Lục Bỉnh giết ngay... Lý Phương đã già rồi, đợi qua vài năm trẫm cho ông ta về quê cũ An Lục dưỡng lão.

Ý tứ là vị trí thái giám chưởng ấn là của ngươi rồi, đương nhiên không nói rõ ràng, chính vì quyền quyết định cuối cùng ở trẫm.

Trần Hồng kích động lui xuống.

Trong phòng tu luyện chỉ còn lại một mình Gia Tĩnh, ông ta thở ra một hơi dài, lẩm bẩm;

- Trong số những người đắc tội với trẫm, ngươi chết nhẹ nhàng nhất rồi đấy.

Tiếp tục đả tọa.

Tin tức Lý Mặc tự sát bỉ mình đã khiến dòng chảy ngẩm toàn bộ hiện lên.

Ngày Lý Mặc vào ngục, Gia Tĩnh lập tức hạ chỉ bãi miễn Vương Cáo còn chưa kịp đi nhậm chức, phong Hồ Tôn Hiến là tả thị lang binh bộ, tổng đốc quân vụ sáu tỉnh phương nam.

Hôm sau lệnh đại học sĩ Lý Bổn kiêm sự vụ lại bộ, đưa Lý Xuân Phương lên làm hàn lâm học sĩ, triệt để thành trừng phe cánh của Lý Mặc.

Tức thì kinh thành lòng người hoảng loạn, bách quan nơm nớp lo sợ, chỉ lo cuộc đấu tranh thảm liệt này lan tới mình.


















trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch