Bản danh sách đầu tiên báo lên chỉ vẻn vẹn ba ngày sau, Lý Bổn lấy tội danh "nóng tính thiên vị", tiến hành khảo sát khoa đạo quan hai kinh, lấy bất cẩn bất cập, bãi chức ba mươi tám viên ngôn quan khoa đạo.
Nếu như tiễu trừ các quan lớn còn phải che đậy, còn với những quan khoa đạo trẻ tuổi dám nói này thì đó là sự thanh trừ trần trụi. Từng thân thiết với Lý mặc, từng đàn hoặc Nghiêm Tung đều ở trong danh sách đó.
Ngoại trừ phế truất ba mươi tám người này, còn xin " ngự sử giữ dùng nhưng mỗi người bốn mươi roi", chinh là muốn dằn mặt những người còn lại.
Lần kinh sát này, trong các quan lớn, đám cốt cán Nghiêm đảng đều trong trung đẳng thưởng đẳng. Ngược lại, bị đủ loại tội danh bài xích, khoa đao ngôn quan chỉ cần trung nghiêm là bị thanh trừ. Nếu như Gia Tĩnh phê duyệt, thế lực Nghiêm đảng trong triều vững như tường đồng vách sắt, không ai dám khiên chiến với quyền uy của lão ta nữa.
Không may nhìn tình thế hiện nay thì cơn bão này không tránh khỏi rồi. Thế là quan viên không liên quan cũng ngồi không yên, muốn yên ổn làm quan phải khấu bái khắp nơi, xin những nhân vật lớn có thế che mưa chắn gió thu làm môn hạ để tranh nạn; những người trong lòng còn chính khí thì chạy đi hô hào, hi vọng có người đứng ra chặn đứng dòng nước ngược này.
- Đương kim thiên hạ còn ai làm được? Chỉ có nhị vương và Tồn Trai công.
Một thanh niên khuôn mặt tuấn lãng khảng khái nói trước mặt một giáo giả nhắm mắt:
- Nhị vương có lẽ còn có cố kỵ, nhưng sư phụ không thể như thế, nếu không sao giữ được chính khí của Đại Minh trường tồn?
Thanh niên là Trương Cư Chính, lão giả là Từ Giai.
Đối diện với lời nói của Trương Cư Chính, Từ Giai im lặng, thậm chí không nhìn hắn lấy một cái.
Điều này làm Trương Cư Chính thất vọng vô hạn, trong mắt hắn, sư phụ là thứ phụ, có tư cách có năng lực đấu với Nghiêm Tung. Ít nhất thì cũng phải nói đỡ cho mấy quan viên chính trực kia vài câu chứ. Nhưng ngàn vạn lần không ngờ, sư phụ mình luôn lấy làm trọng vọng, lại chỉ là con rùa rụt đầu, chỉ biết lo cho quyền thế địa vị của mình, không dám đứng ra.
- Sư phụ người nói đi chứ.
Trương Cư Chính gần như tuyệt vọng nói, mấy ngày qua nhìn đồng liêu hảo hữu bên cạnh bị khống chế, không biết bao nhiêu thanh niên tài tuấn nguy trong sớm tối, lòng hắn như lửa đốt, đã loạn mất rồi.
- Ngu xuẩn.
Qua một lúc Từ Giai mới mở mắt ra nói:
- Ngươi làm ta rất thất vọng.
Trương Cư Chính như muốn nổ tung, nhìn sư phụ mình với vẻ không sao tin nổi, hai con mắt mở to như mắt trâu:
- Vì sao?
- Khi không có thực lực lại muốn làm việc sức không thể làm, đó chẳng ngủ xuẩn thì là cái gì?
Từ Giai lạnh lùng nhìn hắn:
- Ngươi muốn ta hại chết mọi người à?
"Hừ" Trương Cứ Chính phát ra một hơi ấm ức:
- Được, nếu sư phụ đã nghĩ như thế, học sinh nói nhiều cũng vô ích.
Rồi vái Từ Giai thật sâu, nói:
- Đạo bất đồng bất tương vi mưu, học sinh đi đây.
- Ngươi muốn đi đâu?
Từ Giai trầm giọng nói.
- Dâng thư.
Trương Cư Chính mặt quyết liệt, rít lên:
- Tử gián.
*
Giống như tử hặc, thì từ gián là lấy mạng ra can gián.
Trương Cư Chính tức thì ngây ra, chỉ thấy Từ Giai đứng bật dậy, đi tới trước mặt hắn, nhìn chằm chằm nói:
- Ta dám đánh cược chỉ cần ngươi dâng thư, Nghiêm Tung sẽ cho rằng Dụ vương chỉ thị ngươi làm như thế. Lão ta nhất định sẽ hoàn toàn ngả theo Cảnh vương, giúp hắn đuổi Dụ vương ra khỏi kinh thành.
Ông ta gần như nói từng chữ một:
- Ngươi có tin không?
Yết hầu Trương Cư Chinh run lên kịch liệt, cuối cùng gục cái đầu kiêu ngạo xuống, hai mắt đỏ bừng, gào lên:
- Được, học sinh không dâng thư, không dâng thư nữa. Học sinh đi đây.
Hắn chắp tay qua loa với sư phụ rồi lảo đảo đi ra cửa.
Nhìn theo bóng lưng thất hồn lạc phách của hắn, mặt Từ Giai hiện vẻ bi ai sâu sắc, ông ta vịn vào khung cửa, tì trán lên đó, dùng âm thanh chỉ mình nghe được lẩm bẩm:
- Tiểu tử còn quá non.
Như cái xác không hồn đi ra, xa phu mời hắn lên xe, Trương Cư Chính chẳng đẻ ý, cứ cúi đầu đi về phía trước. Không biết đi được bao xa, đột nhiên có người phía sau gọi hắn, quay đầu lại nhìn thấy Thảm Mặc đang đứng đó cười. Trương Cư Chính dừng chân, muốn cười đáp lại, nhưng cơ thịt cứng đờ, chỉ chắp tay nói:
- Chuyết Ngôn muốn đi đâu thế?
- Vị lão sư huynh của ta bệnh rồi, vừa chuồn đi thăm. Đang chuẩn bị về cung.
Trương Cư Chính cũng nghe tới việc Lục Bỉnh vì chuyện của Lý Mặc mà hộc máu ngất đi, liền hỏi:
- Lục đô đốc không có gì đáng ngại chứ?
- Người luyện công cơ sở sức khỏe tốt.
Thẩm Mặc gật đầu:
- Dù sao thì bên ngoài không có gì đáng ngại.
Y chỉ vào tim:
- Nhưng vết thương ở đây không dễ lành.
Trương Cư Chính nặng nề gật đầu:
- Hi sinh vì nước...
Thẩm Mặc mặt đanh lại, nhưng nhanh chóng khôi phục bình thường, kéo cánh tay hắn:
- Trưa rồi, chúng ta đi uống rượu.
Rồi không cho hắn ý kiến kéo luôn vào một tửu quán gần nhất.
Trong gian phòng đơn giản yên tĩnh, Trương Cư Chính cõi lòng đau khổ ức chế dốc hết ra với Thẩm Mặc:
- Vốn dựa vào khảo sát thanh trừ kẻ đối lập là thù đoạn cố hữu của chính khách, điều này ai nắm quyền cũng không phải ngoại lệ.
Hắn đấm mạnh bàn:
- Nhưng quy mô lớn như thế, hơn nữa trắng trợn diệt trừ người đối lập thì Lưu Cẩn Vương Chấn cũng không dám như thế, đúng không?
Thẩm Mặc cười khổ:
- Đúng là có nghe nói thế.
- Ngang ngược, quá ngang ngược.
Trương Cư Chính vỗ bàn thở dài:
- Gian thần năm quyền, kết bầy giữa triều, nhưng không ai dám nói một câu công bằng.
Nói tới đó nốc rượu ừng ực, không lau miệng cứ thế điên điên nói:
- Xưa thất phu dám cao luận trước mặt thiên tư, nay quan tướng không dám nói một câu, vì sao? Chẳng những như thế lại còn không cho người ta nói, lại là vì sao?
Bấy giờ Thẩm Mặc mới biết té ra vị lão huynh này, đụng đầu vào đinh ở chỗ Từ Giai, đành an ủi:
- Thái Nhạc huynh, Tồn Trai công cũng có nỗi niềm khó nói của mình.
Bất kể Trương Cư Chính và triều thần nhìn nhận Từ Giai ra sao, Thẩm Mặc luôn cho rằng ông già im ỉm đó là cao thủ trong cao thủ.
Chó cắn người không bao giờ sủa.
- Nỗi niềm khó nói?
Trương Cư Chính lắc đầu than:
- Đại Minh ta gian thần lộng hành, dân chúng làm than, trong lo ngoài họa, quốc thế quẫn bách. Nếu như lúc này không ai ra mặt, ngày vong quốc không xa nữa. Còn có hậu quả nào nghiêm trọng hơn không?
Nói rồi cười lạnh liên hồi:
- Cái gọi là nỗi niềm khó nói, chẳng qua là tiếc mũ ô sa đai ngọc nói thác đi thôi.
Thấy hắn càng nói càng buông thả, Thẩm Mặc đoạt lấy chén rượu của hắn:
- Thái Nhạc huynh, vốn có vài lời ta không tiện nói với huynh, nhưng huynh mấy lần có ơn với ta, ta đành bất chấp.
- Nói.
Trương Cư Chính hai mắt lờ đờ nhìn Thẩm Mặc.
- Hiện giờ Lý Mặc chết rồi, trong triều có thể kháng cự Nghiêm các lão chỉ có một mình Tồn Trai công thôi.
Thẩm Mặc nghiêm nghị nói:
- Ông ấy bị Nghiêm đảng coi là gai trong mắt, dằm trong xương. Nhưng Từ các lão là cận thần của hoàng đế, bình tường cẩn trọng, không ai nắm được điểm yếu của ông ấy. Nhưng Triệu Trinh Cát còn có đám học sinh của Tồn Trai công chúng ta đâu có vinh dự cao như thế. Đáng lý Nghiêm đảng sẽ không hề khách khí tiễu trừ chúng ta. Nhưng cho tới giờ, chúng ta chưa mảy may tổn thất, huynh đã nghĩ tới là vì sao chưa?
Trương Cư Chính chỉ biết nhìn người khác mà quên nhìn mình, được Thẩm Mặc nhắc nhở như thế, có hơi tỉnh ra, lẩm bẩm nói:
- Đúng vậy, thật vô lý.
- Có gì mà vô lý, là do Tồn Trai công che mưa chắn gió cho chúng ta, cho nên bão bùng khắp triều, ta huynh vẫn có thể ung dung ngồi đây mà uống rượu tán gẫu.
Thẩm Mặc đấm bàn:
- Đối với chính chức mà nói phó chực là kẻ địch trời sinh, Nghiêm các lão lúc nào cũng đề phòng Tồn Trai công, chèn ép lại càng là chuyện cơm bữa. Nhưng trong hoàn cảnh khó khăn như thế, bảo vệ được đám chúng ta phải hi sinh nhường nào, nhẫn nhục nhường nào, huynh có biết không?
Y thở dài:
- Huynh là đồ đệ mà Tồn Trai công tán thưởng nhất, sao vào lúc này lại sát muối vào vết thương của ông ấy chứ?