Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 386: Bái Biệt Trở Vể (2)

Chương 386: Bái Biệt Trở Vể (2)




Dịch: lanhdiendiemla.

Từ các lão hôm nay mặc một bộ thường phục ở nhà, trông giống như một vị tiên sinh dạy học trong thư phòng, thân thiết kéo tay Thẩm Mặc vào trong hậu đường u tĩnh ngồi xuống. Trên bàn thức ăn rất thịnh soạn, đủ thể hiện thành ý của chủ nhân... Một bát thịt Đông Pha, một chén Hoàng Nê Loa, vịt Bát Bảo, cải xào thịt gà,,,

Có món ăn ngon đương nhiên phải có mỹ tửu, một bình Thiệu Hưng hoa điêu mười năm, được hâm trong bồn nước nóng, trong bồn có vài quả mai mấy nhát gừng, một cảm giác ấm nồng tha hương gặp cố nhân lan đi trong lòng.

Từ Giai cười giới thiệu:

- Những món này do sư mẫu ngươi tự xuống bếp làm đó, tài nghệ bà ấy không dễ dàng lộ ra đâu, nếu chẳng phải nghe nói hôm nay có sao Văn Khôi tới thì ta cũng không được khẩu phúc này.

Thẩm Mặc giật mình:

- Sư mẫu quá yêu, làm ân sư nói đùa rồi.

Liền châm rượu cho Từ các lão.

Từ Giai cười khà khà:

- Rượu phương bắc mạnh quá, người phương nam chúng ta cứ uống Hoa Điêu thôi.

Cung kính mời Từ các lão một chén, Thẩm Mặc nói:

- Học sinh từng ăn món ăn Tùng Giang, kiểu món ăn đó tươi, ngọt, tinh tế, có thể làm cho người thường thành câm.

- Ồ, còn là chuyên gia nữa, vậy ngươi có biết, trong món ăn Tùng Giang món nào quan trọng nhất.

- Là...

Thẩm Mặc chỉ vào một cái đĩa:

- Có phải là Hoàng Nê Loa?

- Đúng thế.

Từ Giai cười khoan khoái"

- Nếu món Hoàng Nê Loa này không làm tốt thì không nói tới mấy món kia nữa, nào thử một chút đi.

Thẩm Mặc cũng không chối từ, gắp mấy miệng cho vào miệng nếm thử, chỉ thấy vị tanh đậm, vị rượu thuần, mặn tươi hợp nhất, dư vị quấn lấy lưỡi. Không kìm được buông một tiếng khen:

- Tươi như muốn rụng lông mày.

(**) Tác giả là người địa phương, hay dùng câu nói nghe kỳ cục, chịu vậy.

Lời khen này làm Từ các lão xưa nay luôn ung dung bỉnh thản mặt mày trở nên hớn hở, đích thân rót rượu cho Thẩm Mặc, cười nói:

- Người phương bắc tới tới nhà ta ăn cơm đều nói, món ăn Tùng Giang cái gì cũng được, chỉ mỗi tội món Hoàng Nê Loa này khó ăn món chết, không biết có vị quái dị, hơn nữa lại còn sống...

Ông ta nói rất nghiêm túc:

- Cho nên về sau ta học khôn, mời người phương bắc ăn cơm không đưa món này lên nữa, uổng phí của trời.

Nói xong bật cười.

Thẩm Mặc tất nhiên cũng cười theo.

Hoàng Nê Loa khai vị, uống một chén Hoa Điêu, Từ các lão liền mời Thẩm Mặc nếm mấy món ăn khác, quả nhiên hương vị trọn vẹn, làm người ăn dễ dàng nhận ra thành ý của chủ nhân.

Qua ba tuần rượu, Từ các lão mới mở chủ đề:

- Lần này ngươi đi phương nam, vốn là làm tri phủ Hàng Châu, nhưng Nghiêm các lão lại đề xuất để trạng nguyên khoa trước Đường Nhữ Tập đảm nhận, bệ hạ không tiện bẽ mặt ông ta, nên chuyển ngươi sang Tô Châu. Có điều ngươi cũng không cần để bụng, tục ngữ nói "trên trời có thiên đàng, hạ giới có Tô Hàng", có thể thấy hai nơi này chẳng khác biệt gì, hơn nữa Hàng Châu có tổng đốc, có tuần phủ, có bố chính sứ, án sát sứ, bốn bà bà quản một mình đứa con dâu ngươi, chẳng bằng tới Tô Châu cho thoải mái.

Thẩm Mặc gật đầu phụ họa mấy câu, đây đã là chuyện gạo nấu thành cơm rồi, Từ Giai không thể chỉ lấy cơm nguội ra hâm nóng, chắc chắn là có dụng ý khác.

Quả nhiên nghe thấy Từ các lão chuyển đề tài:

- Nhưng ngươi tới Tô Châu cũng không thể thuận buồm xuôi gió, hiện giờ trong triều có một số kẻ coi chuyện ngươi làm là miệng thịt béo bở, chắc chắn sẽ ngoạm thật mạnh; còn đối với đám hải thương Mân Chiết mà nói, thì ngươi đập nồi cơm của bọn chúng, chúng sẽ không để yên cho ngươi đâu.

Thẩm Mặc gật đầu đáp:

- Lời này Lục đô đốc cũng đã nhắc học sinh.

- Có điều ngươi cũng không cần quá bi quan, vì tuyệt đại đa số vẫn ủng hộ mở cấm biển.

Từ Giai giảm áp lực cho y:

- Theo ta biết, hải thương độc quyền buôn lậu, cố ý ép giá, sớm đã khiến rất nhiều người oán hận. Từ khi nghe triều đình muốn mở lại thị bạc ti, đại đa số đã ngừng giao dịch với hải thương, đợi đại cứu tinh ngươi tới giải cứu... Ngươi phải tiếp xúc với những người đó nhiều một chút, cố gắng đoàn kết bọn họ, chống lại áp lực các phía.

Nghe vị Từ các lão tôn thờ "nói trăm điều làm trăm việc, không bằng im lặng", không ngờ làm ngược lại bình thường, kiên nhân dạy bảo mình, Thẩm Mặc vừa chăm chú lắng nghe, vừa nghiền ngẫm dụng ý của đối phương. Đối với loại chính khách lõi đời như ông ta mà nói, câu " vô cớ ân cần, không trộm thì cướp" chẳng phải là sự xúc phạm.

Theo Thẩm Mặc nghĩ, ông ta sở dĩ làm như thế ít nhất có hai tầng hàm nghĩa. thứ nhất, quan hệ hai người đã tới mức chặt đứt xương còn dính gân, Từ các lão thông qua hành động này ám chỉ địa vị của y trong lòng ông ta, đã đạt tới mục đích hoàn toàn kéo mình vào cùng trận địa. Còn nữa, trong hàm nghĩa những lời vừa rồi, có thể nghe ra Từ các lão khéo léo biện hộ cho đại hào tộc Tô Tùng, cái gọi là "đoàn kết bọn họ" cũng chính là "cho bọn họ đặc quyền".

Nhưng bất kể thế nào, bề ngoài y đều phải tỏ ra cảm kích, nói với Từ Giai:

- Đa tạ ân sư chỉ điểm bến mê.

Từ các lão cười vui vẻ:

- Ta chẳng qua chỉ là đàm binh trên giấy thôi, cụ thể phải làm sao còn cần ngươi tới Tô Châu mày mò.

Thẩm Mặc gật đầu:

- Học sinh làm việc đứng trước đầu sóng ngọn gió này sớm đã chuẩn bị nghênh tiếp minh thương ám tiễn rồi, nhưng xa rời kinh sư, khó tránh khỏi có kẻ gièm pha, lợi dụng công kích.

- Điều này ngươi không cần phải lo, bởi vì Nghiêm đảng ủng hộ mở cấm biển.

Từ Giai tiết lộ:

- Mà triều chính Đại Minh ta sẽ có một khoảng thời gian dài bỉnh ổn vững vàng.

Nói rồi đưa cho Thẩm Mặc một bản công báo:

- Cái này hôm nay nội các phát ra, ngươi còn chưa đọc.

Thẩm Mặc mở ra xem, thì ra Nghiêm các lão đã tròn nhiệm kỳ chín năm, tức là lão ta đã phụ chính đúng mười tám năm rồi, chỉ thấy Nghiêm Tung dâng tấu nói:" Quốc gia hàng năm khoa khảo, quần thần nhận bổng lộc chín năm theo lệ không được tại chức, huống hồ thần đã đứng đầu đình thần hai khóa, chẳng có công trạng gì, theo thông lệ nên tránh ", thì ra là lão ta xin nghỉ hưu quy ẩn.

Thẩm Mặc thầm nghĩ:" Lão gia hỏa này mà nghỉ thật thì tốt biết bao." Nhưng ai cũng biết điều này là không thể, chỉ thấy tiếp theo đó Gia Tĩnh đế ra chiếu khen lão ta "trung thành cẩn thận, phò tá chín năm, công tích phong phú", không cho từ chức, hơn nữa ban yến cho lệ bộ, thăng con lão ta làm trung thư xá nhân.

Từ Giai mặt mang chút vẻ chua chát:

- Đã nhìn thấy chưa, Nghiêm các lão mặc dù tuổi tới bát tuần, nhưng càng già cảng tỉnh, không hồ đồ chút nào, bệ hạ vẫn rất coi trọng.

Rồi thở dài:

- Trong thượng thư lục bộ, lại bộ Ngô Bằng, công bộ Nghiêm Thế Phiên, binh bộ do lão tướng Hứa Luận thay Dương Bác đại tang tạm nghỉ. Lão Hứa gần cổ lai hi, đã muốn yên ổn nghỉ hưu rồi, cho nên tất cả sẽ thỏa hiệp, nghe Nghiêm Thế Phiên chỉ huy.

- Còn về đô sát viện tả đô ngự sử Chu Duyên, hộ bộ thượng thư Phương Độn, hình bộ thượng thư Vương Lê mặc dù có tiết tháo, không dính líu tới Nghiêm đảng, nhưng chẳng qua là người khôn giữ mình mà thôi.

Từ Giai thở dài vô cùng thê lương:

- Nghiêm đảng quyền khuynh thiên hạ, với triều đình mà nói là nguy hại cực lớn, nhưng đối với ngươi thì lại là một thời cơ.

Ông ta dừng ở đó, nhìn Thẩm Mặc chăm chú nói:

- Ngươi phải nắm chắc lấy thời cơ này, làm ra công tích thực sự, để thị bạc ti thành chốn tiền lương của Đại Minh, tới khi đó bất kể chính cục như thế nào, ngươi cũng có thể ngồi vững vàng buông câu.

- Học sinh thụ giáo.

Thẩm Mặc đứng dậy nghiêm túc đáp.


















trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch