Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 388: Kết Hôn (2)

Chương 388: Kết Hôn (2)




Dịch: lanhdiendiemla.

Cô cô Nhược Hạm tay cầm lụa năm màu, từ hai bên trán nàng xoa đi xoa lại nhiều lần, lau sạch mồ hôi trên trán, sau đó các cữu mụ giúp nàng cắt thật bằng tóc ở trán và tóc mai, trang điểm môi và mi, đó gọi là khai diện chỉnh dung, nữ tử cả đời chỉ làm một lần vào ngày được gả đi.

Đợi chỉnh trang xong dung mạo cho Nhược Hạm, các cô cô cữu mụ liền mang tới quan phục nghi nhân ngũ phẩm của nàng! Đó chính là áo cưới của Nhược Hạm! Không phải là "phượng quan hà bí" năm xưa bọn họ mặc, đây là trang phục của cáo mệnh phu nhân.

Các cô cô cữu mụ si mê nhìn chiếc mũ trên cắm ngọc trai, phỉ thúy, lá ngọc, khảm hoa vàng bạc nặng trình trịch, tổng cộng các thứ trang điểm trên đó tới mấy chục món, mới nhìn thôi đã hoa cả mắt. Bộ lễ phục kia làm bằng lụa đỏ thực sự, bên trên thêu hoa văn mây màu uyên ương, hoa lệ vô cùng...

Khi bọn họ khó khăn lắm mới di dời hai mắt đi được, nhìn lại về phía Nhược Hạm, không ngờ trong ánh mắt còn có vài phần ghen ghét. Điều này cũng không có gì khó hiểu, cáo mệnh phu nhân tượng trưng cho thân phận địa vị, với nữ nhân đó là truy cầu tối cao.

Cáo mệnh phu nhân do hoàng thái hậu và hoàng hậu quản lý, việc tăng giảm đều ghi chép kỹ càng, các cáo mệnh phu nhân có thể dâng sớ trực tiếp cho hai vị này. Nên đừng xem thường cáo mệnh phu nhân, tuy không có quyền lực gì, nhưng trong nhà có một vị cáo mệnh phu nhân thì chỉ cần hoàng quyền còn vững, không phải đại tội không ai dám động vào, vì đó là thể diện của hoàng gia.

Rất nhanh ý thức được hành vi của mình không ổn, các cô cô cữu mụ vội lau nước giãi, đem ghen ghét giấu kín trong lòng, mặc vào cho nghi nhân. Nhưng đều thầm thể, phải để nhi tử tôn tử phấn đấu, tương lai trúng tiến s làm quan, kiếm cho lão nương một cái cáo mệnh về....

Vừa mới mặc xong cho Nhược Hạm, liền nghe thấy bên ngoài tiền viện có tiếng pháo trúc nổ đì đùng, tiếng hô đồng thanh:

- Kiệu hoa lâm môn rồi.

Đúng là kiệu hoa rước dâu của nhà nam tới rồi, nhưng nhà nữ sau khi đốt pháo nghênh kiệu xong lập tức lại khép hờ đại môn lại, đó là do người trẻ tuổi bên nhà nữ muốn xin tiền mừng, mặc dù cứ xông vào là có thể mở ra được, nhưng từ xưa tới nay chưa có ai làm cái chuyện mất vui đó.

Đợi nhà nam phải trả một cái giá kha khá, làm người ở bên trong thấy hài lòng, đại môn mới mở trở lại, chiếc kiệu lớn tám người khiêng kia được đặt xuống đất.

Các vị trưởng bối nam của nhà nữ đi ra, một tay cầm nến đỏ một tay cầm gương đồng, chiếu vào bên trong kiệu, lại làm Thẩm Mặc bực bội một vố, nghĩ:" Chả nhẽ sợ bên trong không có ghế ngồi à?"

Đó gọi là khác nghề cách trở cả ngọn núi, Thẩm lục thủ học vấn lớn như vậy nhưng không hề biết đó gọi là "soát kiệu", là để xua đuổi oan quỷ trốn trong kiệu, sở dĩ cửa kiệu hướng ra bên ngoài là tránh đuổi quỷ vào bên trong nhà.

Sau đó hỉ nương của nhà nam tiến vào nhà nữ giục lên kiệu, vì nhà nữ sẽ giả vờ là không muốn gả đi, cho nên phải giục ba bốn lần, tranh thủ thời gian đó Thẩm Mặc đi vào kính rượu lão nhạc phụ và người thân bên ngoại. Vì phải tranh thủ hành đại lễ vào lúc hoàng hôn, Thẩm Mặc chỉ khấu đầu với lão nhạc phụ, kính rượu sau đó những người khác kính rượu chung là được.

Tâm tình của Ân lão gia hôm nay gọi là cảm xúc ngổn ngang, vừa nữ nhi tìm được rể tốt mà cao hứng, lại quyến luyến vì gả bảo bối trong lòng cho người khác, rồi đau khổ vì nhớ tới vong thê. Cuối cùng tất cả cảm xúc hóa thành một sức mạnh, nắm chặt lấy vai nữ tế, nhỏ giọng uy hiếp:

- Nếu ngươi không đối đãi tử tế với khuê nữ của ta, xem ta có...

Ý tứ la "băm vằm chém giết", nhưng ngày vui thế này không tiện nói ra.

Lúc này ở hậu viện hô lớn một tiếng:

- Tân nương tử ra rồi!

Thẩm Mặc vội tránh đi, vừa xoa bả vai vừa chạy ra bên ngoài đợi. Kỳ thực y vào chúc rượu là không nên, nhưng nghĩ tới nhạc phụ đại nhân cô đơn lẻ loi thật đáng thương, nếu không nói tiếng nào đã đón nữ nhi nhà người ta đi thì không đúng phận làm con. Cho nên y mới vào, may mà không ai dám nói gì y cả.

Nhược Hạm che khăn chùm đầu lớn từ hậu viện đi ra, lúc này phải do mẹ đẻ đút cho miếng cơm trước khi lên kiệu, ngụ ý không quên ơn chăm bón. Nhưng hiện giờ đành cho phụ thân cầm bát, để thẩm tử đút cho thôi, như thế càng làm Nhược Hạm thêm thương tâm, nước mắt không sao kìm được.

Đợi tới khi ăn xong rồi, Nhược Hạm khấu đầu với cha, Ân lão gia xưa nay kiên cường cuối cùng không kìm được lệ già ướt đẫm mặt, quay đầu đi nói:

- Lên kiệu đi, sống cho thật tốt.

Hai cha con khóc lóc một hồi, cô cô cữu mụ đỡ Nhược Hạm khóc tới kịm người đi ra ngoài đại môn, tới trước kiệu, cô cô khóc:

- Cháu gái cháu gái à! Cháu lên kiệu đi! Sống hạnh phúc! Cháu đi một mình, phải giữ thân....

Cữu mụ cũng khóc:

- Cháu kính trọng côn bà kính trọng trượng phu có cơm ăn...

Điều này làm Thẩm Mặc bị gạt sang bên làm đồ trang trí cú lắm, y nghĩ:" Đó là vợ ta mà, ta có thể ngược đãi được sao?"

Cho dù chia tay quyến luyến, nhưng tân nương vẫn lên kiệu, sau khi ngồi xuống không được di động mông, ngụ ý là "bình an ổn định".

Lại có một vị phụ nhân toàn phúc của nhà nữ đem một lò sưởi đồng đốt than, hương liệu đặt dưới chỗ ngồi của tân nương. Hiện giờ là mùa đông còn đỡ, chứ nều nếu là mùa hè, chắc chắc là hun cho rát mông.

Tiếp đó lại đốt pháo, rồi dùng lá trà gạo rải lên đỉnh kiệu trừ tà, kiệu mới khởi hành.

Kiệu hoa tám người khi đi qua đường phố làm vô số người dân vây quanh xem, vì người dân thường kết hôn đều là kiệu hoa bốn người khiêng, chỉ có cáo mệnh phu nhân được ngồi kiệu tám người. Mà có ai thành cáo mệnh phu nhân trước cả khi được gả, Nhược Hạm càng độc nhất vô nhị.

Thời gian được tính vô cùng chuẩn xác, kiệu hoa đi qua đại môn nhà họ Thẩm đúng lục tịch dương ngả về tây, ráng đỏ phủ đầy trời, Thẩm gia mở rộng trung môn, tấu nhạc đốt pháo nghênh kiệu.

Kiệu hoa đặt xuống, tiếng nhạc liền ngưng bặt, hai vị huyện lệnh Hội Kê Sơn Âm làm người đón tiếp đứng hai bên cửa, một người gọi là "dẫn tán", một người gọi là "thông tán".

Chỉ nghe dẫn tán nói trước:

- Tân lang đứng trước kiệu.

Thẩm Mặc vội xuống ngựa, theo lời đứng ở trước kiệu.

Thông tán nói:

- Khải kiệu, tân nương đứng dậy.

Cửa kiệu được rỡ xuống, Nhược Hạm ngồi im nửa ngày trới tới tê dại người lúc này mới dám kín đáo vặn eo một chút, rồi vịn cánh tay hỉ nương đứng dậy.

Dẫn tán nói tiếp:

- Tân lang đón.

Thẩm Mặc vội chắp tay mời tân nương của mình, hỉ nương đem một đầu dải lụa của hồng tú cầu cho tân lang.

Vẫn là dẫn tán nói:

- Tân lang tân nương đi tới đại đường.

Hai vị tân nhân nối nhau bởi hồng tú cầu, dọc theo thảm đỏ dài, qua đại môn, tiến thẳng tới đại đường.

Chính đường đã bày nên thơm, bài vị tổ tiên, đặt một cái đấu bên trong có ngũ cốc, trên dán chữ song hỉ.

Dẫn tán hô:

- Tân lang tân nương vào chỗ.

Hai vị tân nhân đứng trước bàn cúng.

Thông tán hô:

- Tân lang tân nương dâng hương.

Liền có người đưa hương cho tân lang, Thẩm Mặc châm hương vào nến, đưa một bó cho Nhược Hạm, lúc này dẫn tán hô:

- Quỳ xuống dâng hương.

Hai người quỳ xuống trước bài vị, theo lệnh của thông tán khấu đầu ba cái, bái tế thiên địa tổ tiên.

Thông tán hô:

- Nhị bái cao đường.

Đôi tân nhân liền lạy Thẩm Hạ đang ngồi cười không khép miệng lại được ở trên ghế, lúc này Thẩm Hạ không kìm được nước mắt, lau cũng không kịp.

- Phu thê giao bái.

Thẩm Mặc và Nhược Hạm lạy nhau ba cái, từ đó duyên định ba đời.

- Lễ xong, đưa vào động phòng!

Theo cùng tiếng hô này nghi thức bài đường phức tạp cuối cùng đã hoàn thành, do hai đứa bé kháu khỉnh cần nến long phượng dẫn đường, tâm lang cầm một đầu hông tú cầu dẫn tân nương vào động phòng. Trên thảm đỏ rải năm cái bao tải, chân của tân lang tân nương đều phải dẫm trên bao tải để đi.

Cứ đi qua một cái bao tải mấy vị hỉ nương nhà nam lại tới trước đón, đó chính là "truyền tông tiếp đại" trong truyền thuyết! Cũng mang ý nghĩa "ngũ đại tiếp kiến!".

*

Vì sao dùng bao tải? Vì bao tải là ma đại.

Đợi sau khi đưa Nhược Hạm vào động phòng, Thẩm Mặc tranh thủ ngồi nghỉ một chút, liền bị một đám bà nương đuổi ra ngoài chúc rượu chí thân hảo hữu. Khách khứa hồi trưa cơ bản đã đi hết rồi, chỉ có những người có quan hệ đặc biệt ở lại tham gia bữa tiệc này.

Hồ Tôn Hiến kiên trì không đi, Đường Thuận Chi cũng có mặt, còn có Thẩm lão gia, Trường Tử có cả Thẩm Kinh xuất hiện cùng Hồ Tôn Hiến, cùng với Thẩm Tương đại biểu cho Thẩm Luyện, có thể thấy đúng là không luận tôn ti, chỉ nói thân sơ.

Mọi người đều biết Thẩm Mặc không uống được rượu, không muốn phá hỏng đêm động phòng hoa trúc của y, liền mỗi người mời y một chén, sau đó tha cho y vào động phòng...


















trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch