Nghĩ thấy cái mùi chua nhức mũi, tên công tử sợ tái mặt:" Đây là dịch độc Đường môn trong truyền thuyết?" Hắn cuống cuồng lộn mình ra ngoài, nhưng vẫn chậm mất một nhịp, bị dội vào nửa người.
Tên công tử rơi bịch xuống đất, ngã tới choáng cháng đau điếng. Lúc này trong viện tử vang lên tiếng hò hét ầm ĩ, từ nhà chính, hai bên sương phòng, từ phòng hạ nhân phía nam đều có người xông ra. Tên công tử thấy chuyện không ổn, cố nhịn đau, ôm lấy một bên tay, chật vật chạy về góc tường phía tây.
Đám Thiết Trụ đã xông ra ngoài, thấy hắn trong lúc hoảng hốt chạy tới phía bờ tường cao nhất, đều hết sức cao hứng, hét ầm lên:
- Bắt lấy tên tiểu tử đó, đừng để hắn chạy mất.
Rồi từ bốn phương tám hướng ập tới.
Tên thích khách kia gần như bị đông cứng rồi, ngã một cú nữa, bước chân loạng choạng, mặc dù chạy tới được chân tường, nhưng mặt tường nhẵn bóng, lại cao tới trượng rưỡi, không ai tin hắn có thể vượt qua.
Nhưng tên công tử hiển nhiên có chuẩn bị rồi mới tới, hắn chạy đến góc tường ngồi xuống, ném chủy thủ ra, liền nghe phựt một tiếng, tiếp theo đó là tiếng hô như núi đổ, không ngờ hắn tung mình lên dùng tư thế cực đẹp lộn mình qua tường.
Khi đám Thiết Trụ bổ nhào tới bên tường thì nghe tiếng vật thể chạm đất uỵch một cái, đối phương đã ở phía tường đối diện rồi.
- Đuổi.
Điều này làm Thiết Trụ đại nhân luôn tự xưng đội hộ vệ mạnh nhất Đại minh sao chịu được? Hắn hậm hực dẫm chân nói:
- Hắn không chạy nổi đâu.
Vì dịch trạm có hạn, năm trăm hộ vệ của Hồ Tôn Hiến không thể vào ở, vừa rồi tiếng báo động vang lên, Thiết Trụ lệnh bọn họ vây kín xung quanh, nên thích khách tuyệt đối không thể chạy ra ngoài được.
Lúc này Thẩm Mặc cũng vác mặt âm trầm khoắc áo đi ra, kỳ thực y cũng không muốn mang cái bộ mặt này, nhưng chân dẫm xuống đất là đau nhói, nếu như không nghiêm mặt lại thì thành nhăm nhúm như bị rách.
- Mời đại nhân vào phòng, bên ngoài nguy hiểm lắm.
Thiết Trụ vội đi tới nói.
- Nguy hiểm cái buồi.
Thẩm Mặc mắng:
- Bao nhiêu hộ vệ đứng ở đây còn nguy hiểm cái gì?
Ý lời này là, khi các ngươi ngủ lăn quay ra như heo chết ta mới có nguy hiểm.
Thiết Trụ nghe ra ý tứ của đại nhân, mặt xấu hổ quỳ một chân xuống:
- Do nửa năm qua thuộc hạ buông lỏng, xin đại nhân trách phạt.
- Ngươi tự cảnh tỉnh lại đi.
Thẩm Mặc lắc đầu:
- Phạt ngươi thì có tác dụng gì? Có thể phạt cho thích khách ra được không.
Thiết Trụ nghiến răng nghiến lợi nói:
- Đại nhân cứ yên tâm, thuộc hạ dù có đào ba mét đất, cũng phải đem tên tặc tử đó moi ra.
Hắn đứng dậy ra lệnh:
- Các ngươi bắt đầu lục soát đi.
- Soát, soát, soát cái đầu ngươi.
Thẩm Mặc cáu kỉnh:
- Bao nhiêu quan viên ở đây như thế, ngươi định đắc tội hết sạch à?
- Chẳng lẽ cứ thế bỏ qua sao?
- Đương nhiên là không?
Thẩm Mặc cười lạnh một tiếng:
- Hộ binh của phủ tổng đốc không phải là mang theo chó sao? Ngươi bảo bọn họ mang mấy con lại đây.
Thiết Trụ không hiểu ý đại nhân, nhưng phục tùng lệnh chỉ huy là tính tốt của hắn, nghe thế lập tức rời đi, không lâu sau dẫn mười mấy thân binh phủ tổng đốc, dắt ba con chó vào.
- Đại nhân có gì sai bảo?
Quan binh đồng loạt hành lễ hỏi.
- Dấm.
Thẩm Mặc nói:
- Tên người kẻ kia bị ta hất một chậu dấm lên, chó của các ngươi có tìm được không?
- Không thành vấn đề.
Một bả tổng tràn trề tự tin nói:
- Cho của chúng tôi dùng để lùng bắt và canh gác, mùi dấm đậm như thế, nhất định sẽ tìm được người.
- Vậy thì đi đi, tìm được sẽ có thưởng lớn.
Thẩm Mặc khép chặt áo choàng nói.
- Đại nhân đừng đi.
Thiết Trụ khuyên.
- Nói ít thôi.
Thẩm Mặc đi theo chó ra ngoài, dù sao cũng không ngủ được, chẳng bằng đi theo chơi cho vui.
Thiết Trụ liền lệnh cho thuộc hạ tập trung tinh thần, theo đại nhân ra ngoài.
Bọn họ vòng qua tường, tới chỗ kẻ kia rơi xuống, dựa vào đèn đuốc sáng choang, Thẩm Mặc nhìn thấy trên cây trúc cao hai trượng to chắc chắn, buộc hai sợi dây thừng một ngắn một dài, nghĩ:" Chẳng lẽ thích khách lợi dụng thứ này bay ra ngoài?"
Thẩm Mặc nhận lấy ngọn đuốc, chiếu vào chân tường, quả nhiên nhìn thấy ở trên cột đá góc tường còn buộc một đoạn dây thức khác. Hiển nhiên đối phương lợi dụng nguyên lý giây cung, đem hai sợi dây thừng buộc vào cây trúc, sau đó cố uốn cong cây trúc, buộc một sợi dây thừng vào cột đá cố định lại. Rồi ném một sợi giây khác vào trong sân, chỉ cần chém đứt sợi giây thừng cố định kia, tất nhiên bị lực phản hồi kéo mạnh qua bên tường.
Một cơ quan rất đơn giản, chỉ cần hai sợi giây thừng, thậm chí không cần ai tiếp ứng cũng có thể nhảy ra ngoài. Nhưng phương pháp càng đơn giản càng nói rõ đối phương không đơn giản. Chưa nói tới tài cao gan lớn, riêng sự quan sát tinh tế này làm người ta phải khiếp sợ.
Thẩm Mặc dám nói, nếu như không phải hôm nay mình trằn trọc không ngủ được, chắc chắn sẽ bị kẻ đó giết chết rồi, nghĩ tới tây sống lưng lạnh toát, mặt thực sự lạnh xuống, nói:
- Phải tìm cho được hắn.
Đám binh sĩ liền dẫn cho sục sạo xung quanh, mau chóng tìm thấy chỗ thích khách ẩn trốn, cho chó hít một hồi, lấy thịt khô ra thưởng, ba con chó tức thì trở nên hưng phấn kéo chủ nhân chạy đi. Nhưng hai con trong đó chạy về phía tay, còn một con thì nhào vào Thẩm Mặc, nếu không phải tên binh sĩ kia phản ứng nhanh thì Thẩm lục thủ bị con chó kia cắn rồi.
- Con chó ngu xuẩn đần độn.
Tên binh sĩ đấm đá con chõ, Thẩm Mặc không đành lòng cười nói:
- Trên người ta cũng có vị dấm, nên không thể trách nó sai được.
Kỳ thực tên binh sĩ kia sợ Thẩm đại nhân tức giận lên hạ lệnh giết chó của mình, nên mới dùng khổ nhục kế, lúc này tất nhiên dừng tay dập đầu liên tục.
- Đi theo hai con chó kia xem.
Được đám người Thiết Trụ bảo vệ, Thẩm Mặc đi nhanh theo tiếng chó sủa.
Đại khái đi được chừng mười mấy trượng, tới bên ngoài một viện tử phía tây dịch quán, tiếng chó sủa ngày càng lớn, nhưng không phải từ hai con chó kia, mà là từ trong viện tự truyền ra.
Ngược lại hai con chó của bọn họ nghe thấy tiếng rống hung dữ đó, không ngờ lại cúp đuôi lại không ho he gì nữa, điều này làm đám binh sĩ rất mất mặt, giải thích với Thẩm Mặc:
- Đại nhân, bên trong có chó ngao.
"Ồ!" Thẩm Mặc gật gù:
- Xác định là viện tử này chứ?
- Vâng thưa đại nhân, chó đuổi tận tới nơi này, không do dự chút nào.
- Gõ cửa.
Thẩm Mặc gật đầu nói.
Thiết Trụ liền đi đến gõ cửa, hồi lâu sau bên trong mới có người quát:
- Đêm hôm khuya khoắt gõ cửa cái gì?
- Bảo các ngươi mở cửa thì mở đi, đừng có nhiều lời.
Thiết Trụ quát một tiếng, vung chân đá văng cửa ra, vệ sĩ cầm đao xông vào, chớp mắt cái lại hoảng hồn chạy ra, thì ra có hai con chó ngao lớn to như con sư tử, gầm gừ phóng tới.
- Cung thủ chuẩn bị.
Thiết Trụ tức điên, giơ tay lên ra lệnh. Lập tức có vô số cung nỏ nhắm vào hai con chó ngao.
Bên trong huýt sáo một tiếng, hai con chó ngao lập tức lui trở về, một nữ tử xinh đẹp xuất hiện ở cửa, mày liễu dựng ngược nói:
- Các ngươi là ai? Ăn tim báo gan gấu rồi à, nhìn rõ chúng ta là ai?
Nói rồi nâng đèn lồng trên tay lên, chỉ thấy bên trên viết hai chữ "Bình Hồ".
- Các ngươi là người Lục gia?
Cái mặt hung hãn Thiết Trụ tức thì cứng lại.
Bình Hồ là một địa danh của Chiết Giang, thuộc về phủ Gia Hưng, gia tộc lớn không dưới mấy chục, nhưng có tư cách dùng hai chữ "Bình Hồ", chỉ có một nhà, đó là Lục gia, Lục gia của Lục Bỉnh.
- Biết sợ là tốt.
Nữ tử đó nghênh nghênh mặt nói:
- Còn không mau lùi ra.
- Đại nhân...
Thiết Trụ quay đầu lại nhìn Thẩm Mặc, chuyện này hắn không dám làm chủ.
Thẩm Mặc lạnh nhạt nói:
- Giả đấy.
Nữ tử tức giận:
- Ai dám giả mạo Lục gia?
- Sư huynh của ta là thế phiệt nhiều đời, ước thúc con cháu cực nghiêm, ngàn vạn lần không thể xuất hiện tặc tử.
Thẩm Mặc phất tay:
- Vào lục soát, tránh có kẻ dùng chiêu bài của sư huynh ta đi khắp nơi lừa bịp.
- Vâng.
Nếu lão đại đã nói như thế thì bọn tiểu đệ còn phải băn khoăn gì nữa, thế là mặc kệ nữ tử kia, ùn ùn xông vào.