- Đây là tình bá đương địa đưa tới, lính Hà Sóc đã bị diệt mất bảy tám phần, chỉ còn lại bảy tám trăm người cố thủ trong Tam Lý Kiều. Từ Hải có thể gõ một hồi trống xua quên lên giành toàn thắng, nhưng hiện giờ hắn lại ngừng tiến công, không thể không đề phòng mưu mô trong đó... Lại nhìn binh mã của Diệp Ma, Tân Ngũ Lang Bộ, một trái một phải cùng Từ Hải hình thành thế chân vạc nhìn chằm chằm. Rõ ràng là bố trí cảm bẫy chuyên đợi quân ta tới cứu viện Tam Lý Kiều, hoặc đột nhiên phân binh vây hãm Sùng Đức, đánh Hàng Châu. Ba lộ quân hợp vây tiêu diệt đại quân của ta...
Lô Thang nghi hoặc hỏi:
- Vậy ý của bộ đường là?
Hồ Tôn Hiến không trả lời ngay mà nhìn về phương hướng Đồng Hương phía nam, mặt đầy thương cảm, đôi mắt ưng không ngờ lại đỏ hoe, hồi lâu mới thở dài:
- Hiện giờ trái cũng khó, phải cũng khó, chỉ có cách đại sự làm trọng. Một mặt cố thủ Hàng Châu, tiếp đố điều động các lộ binh mã, trước tiên bảo vệ an toàn cho tỉnh thành, rồi mới tính đến tới việc tiêu diệt địch, đó là thượng sách.
Trải qua hai năm Gia Tĩnh thứ 34, 35 yên tĩnh, năm nay thế công của Từ Hải vượt xa dự liệu của Hồ Tôn Hiến. Phòng tuyến mà hắn coi là vững như tường đồng vách sắt, bị Từ Hải thực lực tăng vọt tấn côn dữ dội, trở thành thủng lỗ chỗ, chỉ còn nước chống đỡ vất vả, không còn sức đánh trả nữa.
Sau khi xem xét thời cơ, Hồ Tôn Hiến cho rằng, với tình thế hiện nay, cần phải thu hẹp phòng ngự, đợi nhuệ khí của tiêu tan hết mới quyết.
Thấy Hồ Tôn Hiến đã hạ quyết tâm sắt đá, Nguyễn Nạc đứng dậy nói:
- Đại nhân bất nhân, hạ quan không thể bất nghĩa, nếu ngài không đi vậy thì hạ quan đi.
- Không có mệnh lệnh của ta không ai được phép điều binh.
Hồ Tôn Hiến lạnh lùng nói.
Nguyễn Ngạc lạnh lùng nói:
- Hạ quan chỉ điều động lính Chiết, bộ đường làm gì được?
- Nguyễn Ứng Hiền, ngươi dám kháng lệnh hả?
Hồ Tôn Hiến đột nhiên nổi giận:
- Ta là tổng đốc đông nam, khống chế binh mã sáu tỉnh, ngươi phải nghe lệnh ta.
- Chiêu bài vương lệnh của ngài chỉ chém được quan viên dưới tứ phẩm thôi, không giết nổi tuần phủ Chiết Giang đâu.
Nguyên Ngạc chẳng hề sợ hãi:
- Đại nhân ngài có thể án binh bất động, nhưng hạ quan là Chiết Giang tuần phủ đề đốc quân vụ, điều động lính bản tỉnh, truy sát giặc Oa, cứu viện cứu nguy, chính là chức trách của hạ quan. Binh sĩ tiền phương đổ máu, Nguyễn mỗ không thể không cứu.
- Ngươi có biết hậu quả kháng lệnh không?
Hồ Tôn Hiến mặt tối xầm.
Nguyễn Ngạc nào để một tổng đốc tham sống sợ chết ở trong lòng, cười nhạt nói:
- Bộ đường đại nhân có thể tham tấu hạ quan kháng quân lệnh, đổ tội lên đầu hạ quan giống như đã đem hết tội thất bại đổ lên đầu Dương Nghi, Tào Bang Phụ vậy.
Nói tới đó mặt đầy chính khí:
- Chỉ cần có thể giải cứu cho Tam Lý Kiều, cứu được Tông Lễ tướng quân và quân Hà Sóc, cái đầu này của Nguyễn Ngạc tặng cho ngài chơi thì có sao đâu.
Nói rồi không thèm để ý tới Hồ Tôn Hiến, cầm lấy mũ ô sa, phất tay bỏ ra ngoài.
Hồ Tôn Hiến giận run người, đúng là hạng cùng một ruộc với Triệu Trinh Cát, thứ ngu xi tự cho thanh cao làm hỏng hết đại sự, nếu chẳng may thực sự trúng kế Từ Hải, cả Chiết Giang này sẽ phải chết theo cái gọi là “nhân nghĩa” của hắn. Trong mắt bọn chúng cái gì mới là quan trọng? Thanh danh hay người dân?
~~~~~~~~
- Thì ra là thế.
Bên kia, Văn Vi Minh nghe Vương Dụng Cấp trình bày xong, mặt nghiêm trọng gật đầu:
- Đợi lát nữa lão hủ sẽ nói giúp đại nhân với bộ đường, thế nào cũng phải giúp Tô Châu vượt qua khó khăn này.
- Đa tạ Hành Sơn tiên sinh trượng nghĩa.
Vương Dụng Cấp vái thật sâu.
Văn Vi Minh vừa muốn nói "không cần khách khí, lão hủ cũng là người Tô Châu", thì bị tiếng cửa mở đánh sầm một cái làm giật mình, liền thấy Nguyễn Ngạc ôm mũ đi ra, trông vẻ mặt cứ như có ai nợ hắn ta một trăm vạn vậy.
Không ai dám cản trở tỉnh trưởng đại nhân đang nổi giận, mặc cho hắn ta bỏ đi.
Vương Dụng Cấp và Văn Vi Minh đưa mặt nhìn nhau, không khỏi thầm than:" Tình thế kháng Oa vốn nguy ngập, hôm nay tuần phủ và tổng đốc lại sinh hiềm khích, muốn giành chiến thắng càng khó khăn."
Qua một lúc sau, liền thấy các vị quan áo đỏ nối nhau đi ra, đợi tất cả đi hết rồi, Văn Vi Minh mới nói nhỏ:
- Đại nhân đợi ở đây.
Không bao lâu sau đi ra nói:
- Vương tri huyện, bộ đường đại nhân mời ngài vào.
Vương Dụng Cấp vội chỉnh đốn y phục, phát hiện dọc đường bôn ba, toàn thân bẩn thỉu, cứ như thế đi gặp bộ đường đại nhân, đúng là có chút khẩn trương.
Văn Vi Minh lại giục lần nữa, hắn mới vội đi vào.
Vào thiêm áp phòng, Vương Dung Cấp thấy một viên quan lớn người gày gò, mặt mỏi mệt ngồi sau bàn lớn, đang nhắm mắt dưỡng thần.
Văn Vi Minh khẽ thở dài, ra hiệu Vương Dụng Cấp bình tĩnh, đợi một khắc Hồ Tôn Hiến mới mơ rmắt ra, nhìn Vương Dụng Cấp nói:
- Xin lỗi, bản quan chợp mắt chốc lát, để ông phải đợi lâu rồi.
Vương Dụng Cấp dùng đại lễ tham bái bộ đường đại nhân.
- Đứng lên nói chuyện.
Hồ Tôn Hiến đưa tay đỡ hờ:
- Hôm qua ta đã nhận được bồ câu đưa thư của Chuyết Ngôn, cơ bản hiểu tình hình Tô Châu rồi.
Tới đó chỉ vào ghế, bảo hắn ngồi xuống, nói tiếp:
- Mọi chuyện ngày hôm qua ta đã dâng tấu lên triều đình, xin triều đình đốc thúc Hồ Quang điều lương, tất cả biên lai mượn lương đều đóng dấu nha môn tổng đốc của ta.
Vương Dụng Cấp nghe thế mừng ra mặt:
- Vậy thì tốt quá, Tô Châu được cứu rồi.
Nhưng Hồ Tôn Hiến sắc mặt u ám, lắc đầu:
- Đừng cao hứng vội, không mượn được lương thực đâu, tất cả thương nhân lương thực đều nói đã bán hết rồi. Trên Vận Hà mỗi ngày qua qua lại lại đều là thuyền vận lương, chúng ta không phải là trưng thu, mà là vay mượn, vì sao không vay nổi. Nguyên nhân trong đó ngươi có biết không?
- Hạ quan không biết.
Vương Dụng Cấp mồ hôi ướt đẫm trán:
- Rốt cuộc là kẻ nào muốn gây chuyện với phủ Tô Châu chúng tôi.
Hắn không sao ngờ được, bằng vào Tô Châu tứ đại gia tộc lại có thể khơi lên cơn sóng ngàn dặm này.
Hồ Tôn Hiến hừ lạnh một tiếng, hai mắt lóe hàn quang:
- Trừ những kẻ đó ra còn có thể là ai?
- Những kẻ đó?
Bị ngữ khí của Hồ Tôn Hiến làm hoảng sợ, giọng của Vương Dụng Cấp run lên.
- Nhưng kẻ hận không thể dồn ta vào chỗ chết, hiện giờ hận không thể dồn Thẩm đại nhân của các ngươi vào chỗ chết.
- Vì sao?
- Vì ta và Chuyết Ngôn cắt đường phát tài của bọn chúng.
Ánh mắt Hồ Tôn Hiến sắc như dao:
- Đám ký sinh trung tham lam, câu kết với giặc Oa, mong triều đình mãi mãi không thể khống chế được biên cương biển, mãi mãi để cho bọn chúng buôn lậu lũng đoạn.
Hai nắm đấm hắn siết lại:
- Trước kia bọn chúng giết Chu Hoàn, hiện giờ đô đào của bọn chúng lại chỉ vào ta, chỉ vào Thẩm Mặc. Chỉ cần có kẻ muốn dẹp giặc Oa, bọn chúng sẽ điên cuồng công kích. Bọn chúng mới là nhọt độc thực sự, kẻ địch thật sự của Đại Minh ta.
Thấy vẻ mặt không tin nổi của Vương Dụng Cấp, Hồ Tôn Hiến bình ổn lại tâm tình nói:
- Ta có thể đoán ra, lần này Tô Châu bị công kích, là vì trước đó Chuyết Ngôn sai Mao Hải Phong diệt giặc Oa trên quần đảo Chu Sơn, đưa nó quay về vòng tay triều đình. Trong mắt đám hải thương mà nói đó là tuyên chiến trắng trợn, nên bọn chúng ý đồ bóp chết Tô Châu, cũng là bóp cổ ta và Chuyết Ngôn, để hai ta cùng phải chết theo.
Vương Dụng Cấp không phải không tin lời Hồ Tôn Hiến, mà là hắn không tiếp nhận nổi thực tế, lẩm bẩm:
- Thực sự có thế lực mạnh như thế sao?
- Có!
Hồ Tôn Hiến trầm giọng nói:
- Chu Hoàn là ví dụ, chuyện ta và Chuyết Ngôn gặp phải năm kia là ví dụ. Còn nhớ lời Chu Hoàn đã nói không?
Giọng hắn trở nên thê lương:
- Đường nước ngoài dễ đi, đường trong nước khó đi; đi biển dễ, đi trên sĩ đồ khó.
- Đám sâu mọt đó đều là con cháu quan lại đường hoàng.
Hồ Tôn Hiễn bi phẫn nói:
- Bọn chúng nấp đằng sau giặc Oa, Hải Thương, không tham dự trực tiếp vào bất kỳ việc gì. Ngươi không thể nắm được điểm yếu của bọn chúng, nhưng chúng ngầm cung cấp ô bảo hộ cho giặc Oa, tiêu diệt tất cả những ai uy hiếp tới giặc Oa. Ngươi cứ đợi mà nhìn đi, Chuyết Ngôn chắc chắn bị đám ngự sử đàn hặc.
- Vậy chúng ta phải làm sao?
Vương Dụng Cấp cảm thấy vô cùng bất an.
- Hiện giờ giặc Oa tới chân thành, Hàng Châu không giúp được nữa, Lý Hiển Khanh tuần phủ Hồ Quảng là đồng khoa với ta, hiện giờ ta lấy danh nghĩa nha môn tổng đốc viết giấy vay nợ, mau chóng đi tìm ông ta, hẳn là có thể điều được lương thực.