Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 451: Ai Nói Nữ Tử Không Bằng Nam(4)

Chương 451: Ai Nói Nữ Tử Không Bằng Nam(4)




Dịch:lanhdiendiemla.

Ánh mắt của Nhược Hạm nhìn qua Thẩm Mặc đã trở nên vô cùng sùng bái, thầm nghĩ phu quân quả nhiên là thâm bất khả trắc a, không ngờ dùng năm mươi vạn lượng bạc, thứ mua được chí ít bảy mươi vạn, còn mua được nhân tâm vô cùng quý giá.

"Đây là sự khác biệt giữa thuật và đạo a?" Nhược Hạm quả thực sắp sùng bái lão công của mình đến điên rồi... Không biết bạn học Thẩm Mặc hiện tại cũng lòng đầy kinh hỉ, trước kia y căn bản không hi vọng có thể kiếm được nhiều lương thực như vậy, trong lòng không khỏi hô lớn "Muộn tao hình bạo phát ra thật đáng sợ!"

/Muộn tao hình: ý chỉ một người trước mặt người xa lạ thì rất khách khí, trước mặt bạn bè thì rất tốt.

Thấy hai phu thê Thẩm Mặc đều đang đờ ra, Mã Ngũ sợ hai người cho rằng hắn còn muốn làm bộ làm tịch, vội vàng giải thích:

- Thường thì những việc nhỏ do ta định đoạt, nhưng chuyện lớn như vậy thì nhất định phải thông báo một tiếng với các lão tiền bối.

Nói rồi cam đoan:

- Ngươi yên tâm, ta vẫn rất có uy tín, các lão tiền bối đều nghe ta.

Thẩm Mặc gật đầu cười nói:

- Có cần ta đi với ngài không?

- Vậy thì càng tốt.

Mã Ngũ cười nói:

- Đi, ta dẫn ngươi đi gặp hai vị trưởng bối của Tào bang chúng ta.

Khi đi tới hậu viện, hắn giới thiệu với hai người, Tào bang có một "Đức Cao đường", phàm là lão nhân trong Tào bang, ngoài sáu mươi tuổi, chưa có làm trái "Thập điều thập nhất giới", thì sẽ có thể tiến vào, hưởng thụ sự cung cấp nuôi dưỡng của toàn bang... Trên thực tế, tại niên đại mà tuổi thọ bình quân của một người lao động chưa tới 50 tuổi này, lại làm nghề tào vận, rất ít người có thể sống đến từng tuổi đó. Toàn bộ Tào bang Tùng Giang, cũng chưa đến 100 người, trên cơ bản vẫn đều là đà chủ, chấp sự, nhân viên thu chi, các loại người lao động trí óc.

Những người này niên cao vọng trọng, Tào bang lại quan hệ đến những năm cuối đời của họ, người nào phản bội lại Tào bang, chứ bọn họ thì không. Cho nên toàn bang trên dưới vô cùng tín nhiệm đối với những người này, ước định phàm là đại sự, trước hết bang chủ phải thương lượng với những lão nhân gia này mới được.

Nghe được vậy Thẩm Mặc gật đầu liên tục nói:

- Thảo nào Tào bang có thể hưng thịnh dài lâu mấy trăm năm, chế độ hợp lý là một nguyên nhân rất quan trọng.

- Cách xưng hô Tào bang này còn chưa tới 100 năm đâu.

Một lão giả đứng ở dưới mái hiên cười nói, thì ra đang khi nói chuyện thì đã vào Đức Cao đường.

Thẩm Mặc vừa mở miệng, biết mình đã lẫn lộn thời không, đem ngày hết hạn của Tào bang tính thẳng cho đến ngày xong đời của Đỗ Nguyệt Sanh, Hoàng Kim Vinh, hiển nhiên đã khiến cho những người của thời đại này không thể hiểu được. Y biết đây cũng không phải là lúc giấu dốt, liền chắp tay hướng về lão giả, cười ôn hoà nói:

- Lão tiên sinh, đây là một phần mong ước tốt đẹp, nghĩ đến ngài sẽ tiếp nhận, đúng không?

/Đỗ Nguyệt Sanh, Hoàng Kim Vinh: Những nhân vật nổi tiếng nhất của Thanh bang Thượng Hải. Năm mất của Đỗ Nguyệt Sanh là 1951.

- Đương nhiên đương nhiên.

Lão đầu bị y đùa cho hài lòng, đoạn hỏi Mã Ngũ:

- Tiểu ngũ, vì bằng hữu này ở đâu?

Mã Ngũ tất cung tất kính hành lễ nói:

- Tam thúc, đây là vị Trạng Nguyên Thẩm đại nhân mà ngài vẫn nhắc tới.

Lão giả có thể là có chút truy tinh tình kết, vừa nghe nói là Thẩm lục thủ trong truyền thuyết, lập tức kích động, đầu tiên là quan sát y từ trên xuống dưới một lượt, sau đó lại kích động hét to:

- Văn khôi tinh giá lâm, các ngươi còn không mau đi ra nghênh tiếp!

/truy tinh tình kết: tâm lý hâm mộ ngôi sao, minh tinh đến điên.

Liền có các loại lão đầu từ trong các tiểu khóa viện đi ra, chẳng mấy chốc đã đứng đầy trước mặt Thẩm Mặc, người thì vấn an, người thì bắt chuyện, lại mời y đi vào uống trà, còn bảo người đi chuẩn bị tiệc tùng, hưng phấn chả khác như mừng năm mới.

/khóa viện: viện tử nằm hai bên chính viện.

Nhưng khi Mã Ngũ nói rõ ý đồ đến đây của Thẩm Mặc, bầu không khí vốn đang sôi nổi liền kết thúc, các lão đầu châu đầu ghé tai, bắt đầu nghị luận, hiển nhiên cực kỳ coi trọng phần sứ mệnh thần thánh giữ nhà cho các vãn bối.

Bọn họ đúng là truy tinh không sai, nhưng đại sự thì vẫn việc nào ra việc đó. Sau hồi rối loạn lúc đầu, họ đều nhìn sang lão giả nói chuyện với Thẩm Mặc đầu tiên, ông ta gọi là Long tam lão gia, năm nay tám mươi, là lão đầu có tuổi tác cao nhất, và còn là tiền nhiệm bang chủ, các lão đầu đến bây giờ vẫn còn theo thường lệ nghe quyết định của ông ta.

Long tam lão gia nói với Thẩm Mặc:

- Lẽ ra hiện tại là Mã Ngũ lo liệu, những lão nhân chúng tôi đây không nên xen mồm vào lung tung.

Đây đương nhiên là lời thừa, nếu như cảm thấy thật như vậy, trực tiếp gật đầu không phải là xong rồi sao? Liền nghe lão ta nói tiếp:

- Thế nhưng Mã Ngũ cũng đã nói với đại nhân rồi đấy, trong bang có rất nhiều khó khăn...

- Tam thúc.

Mã Ngũ cảm thấy nhất thiết phải nói, bằng không thì sẽ khiến Thẩm Mặc cảm thấy Tào bang đang đùa giỡn y:

- Có nhiều bạc như vậy, thiếu hụt lớn bao nhiêu cũng bổ sung đủ.

- Đương gia chính là lá cờ của Tào bang, chú ý chính là một chữ "Nghĩa"! Nhưng Tào bang ta cũng không phải một bang phái giang hồ, mà là cái nhà của trên vạn người cơ khổ, cùng vợ con của họ.

Long Tam vẫn bất vi sở động nói:

- Một cái nhà lớn như vậy, chỉ dựa vào bằng hữu nghĩa khí thì không thể chống đỡ nổi, vẫn phải tính toán tỉ mỉ, liệu cơm mà gắp mắm.

Nói rồi hướng Thẩm Mặc chắp tay nói:

- Những lão già như chúng tôi đây thật không biết xẩu hổ, không nên tính toán với đại nhân, vẫn xin đại nhân thứ tội.

- Kỳ thực ta cũng không phải là người chẳng biết phân biệt tốt xấu?

Thẩm Mặc lắc đầu cười nói:

- Người ta thường nói "nhà có một người già, như có một bảo vật", nói thế quả nhiên không sai. Tào bang kính yêu lão như vậy, nhất định sẽ không đi sai bước nhầm, cho nên số mệnh tất nhiên lâu dài!

Những lời này nói quá hay, khiến các lão nhân cảm động vô cùng, vài người thậm chí vành mắt đã đỏ lên.

Long Tam đắc ý nhìn Mã Ngũ nói:

- Mặc dù ngươi lớn hơn mười tuổi, nhưng luận kiến thức vẫn không bằng Thẩm đại nhân.

Mã Ngũ cũng không cảm thấy mất mặt, cười ha ha nói:

- Thẩm đại nhân là văn khôi tinh hạ phàm, luận kiến thức ai có thể so được đây?

Thẩm Mặc cũng vui vẻ khi họ đem mình trở thành "Tinh Tinh" hạ phàm, thật hận không thể để cho khắp thiên hạ đều cho là như vậy, thế sẽ làm cho mọi người khi đối mặt với y chỉ số thông minh hết thảy giảm đi một khúc. Tuy nhiên đáng tiếc chính là, bởi vì duyên cớ các văn nhân thường khinh thị nhau, các đồng hành của y sẽ không nghĩ như vậy.

~~

Giao tình thì giao tình, buôn bán nên nói chuyện thế nào thì vẫn phải nói chuyện thế đó.

- Nếu đại nhân thông suốt rồi, vậy lão hủ cũng mở miệng nói thẳng.

Long Tam vẻ mặt thành khẩn nói:

- Cũng đã nói qua với đại nhân, bù vào số thiếu hụt vẫn xếp thứ nhì. Chủ yếu là hiện tại tình cảnh của Tào bang đặc biệt khó khăn, việc kiếm sống của huynh đệ trong bang phải nỗ lực duy trì, còn phải chuẩn bị nhờ vả các nơi, xem có thể cắt giảm một số thuế má nặng nề hay không.

Nói rồi lại chậm rì rì nói:

- Ai mà lại không muốn có bạc xài thoải mái chứ? Toàn dựa vào bán hơn hai mươi vạn thạch lương này để ứng phó.

Nói đến việc này, ngay cả lão cũng đỏ mặt, nhưng vừa nghĩ là vì trong bang, cũng không phải vì bản thân, Long Tam lão gia dày mặt nói:

- Kỳ thực năm mươi vạn lượng bạc, mua 20 vạn thạch lương thực, nếu là trước đây thì bất kể năm nào cũng mua hết.

Đâu chỉ mua? Mua gấp đôi số lương thực đó còn dư dả mà.

- Thế nhưng lấy giá lương của năm nay, kiếm ít thì phải bù vào, ít nhất chúng tôi đã phải bù vào hơn mười vạn lượng bạc.

Bản thân Long Tam cũng cảm thấy mình vô sỉ, nhưng vẫn nói tiếp:

- Đương nhiên, đại nhân nói nghĩa khí, cho dù chúng tôi bù khoản tiền này, cũng sẽ vẫn kết giao bằng hữu.

Nói rồi cười gượng một tiếng:

- Nếu có thể nói một câu trái với lương tâm, hiện tại đã vào giữa tháng tư, đảo mắt đã đến tháng năm, tháng sáu, với cái nắng gay gắt, giá gạo nhất định vẫn sẽ tăng lên, bảy tám lượng còn ít, cho nên nếu như chúng tôi tích trữ thêm một đợt, là có thể kiếm được gấp hai, thậm chí là gấp ba năm mươi vạn lượng...

Rất hiển nhiên, lão đầu còn chê năm mươi vạn lượng quá ít!

Điều này làm cho Thẩm Mặc rất không vui, thầm nghĩ mình đã kính nhường như thế rồi mà con giỏ trò chó má vậy, liền nghĩ muốn tranh luận với ông ta, lại bị Nhược Hạm ho khan một tiếng, tranh nói trước...Ý là, giả làm người tốt thì cứ tiếp tục giả, lời độc ác thì vẫn để người ác nhân là thiếp nói.

Chỉ nghe Nhược Hạm hắng giọng nói:

- Lời này của lão gia tử vãn bối không dám gật bừa.

Nói rồi cũng không đợi đối phương kịp phản ứng, liền cất cao giọng nói:

- Bởi vì suy đoán của ngài đối với giá lương cũng chỉ là theo ý mình, là phiến diện, sai lầm hoàn toàn!

- Cái miệng thật là lợi hại.

Long Tam cười nói:

- Vị này chính là?

- Chuyết kinh.

Thẩm Mặc giả ý trách mắng:

- Còn không mau thỉnh tội với lão tiền bối?

/Chuyết kinh: vợ, lời nói khiêm nhường.

Bị Nhược Hạm nói không đúng tý nào, Long Tam đương nhiên không nén được giận, đầu tiên là cười nói:

- Thì ra là Thẩm phu nhân, thất kính thất kính.

Rồi lại nói:

- Lão hủ cậy già lên mặt, cũng chỉ muốn thỉnh giáo, ta đâu chỉ theo ý mình?

- Ngài đã quên giá gạo bởi vì sao mới tăng lên rồi sao?

Chỉ nghe Nhược Hạm nói:

- Là bởi vì có một số người không muốn để cho triều đình khai phụ, cho nên muốn đem người trù tính cũng là người chấp hành việc này, là trượng phu của ta đuổi ra khỏi Tô Châu, cho nên mới đẩy giá gạo lên.

Nàng lại nói:

- Chắc ngài vẫn còn chưa biết? Tối đa thành Tô Châu còn có thể chống đỡ năm ngày, nếu như còn chưa đưa vào nhiều lương thực để bình ổn giá, không đến tháng năm, trong thành sẽ rối loạn, đến lúc đó trượng phu của ta khẳng định cũng bị cách chức vấn tội, nhưng thành Tô Châu nên loạn thì vẫn còn phải loạn, một khi xử lý không tốt, chính là hơn mười vạn loạn dân!


















trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch