Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 473: Sở giao dịch chứng khoán (1). - Dịch:lanhdiendiemla.

Chương 473: Sở giao dịch chứng khoán (1). - Dịch:lanhdiendiemla.



Nhìn qua khe cửa chứng kiến hết cảnh vừa rồi, Quy Hữu Quang không khỏi thở dài, thầm nghĩ:" Vốn là một đám người quyền thế nhường nào, nhưng chỉ vì đi sai một bước mà luân lạc tới cảnh này, thật là đáng sợ."

Quay trở về Thiêm áp phòng, ông ta đem chuyện này bẩm báo cho đại nhân, Thẩm Mặc vẫn không may may biểu cảm nào, lạnh nhạt nói:

- Có phải Chấn Xuyên công cho rằng ta bức ép bọn họ quá tàn độc.

- Không giấu được đại nhân.

Quy Hữu Quang đã sợ Thẩm Mặc tới tận xương tủy rồi, nên có sao nói vậy, không dám giấu y:

- Ti chức lo, cho dù bọn họ khuất phục rồi, cũng sẽ có tâm bệnh.

- Ta vốn chẳng định để bọn chúng tâm phục khẩu phục.

Thẩm Mặc trầm giọng nói:

- Trăm năm qua, ưu đãi với sĩ phu đã quá mức rồi, làm bọn chúng trở nên tư lợi ích kỷ, ngu xuẩn ngang ngược, cho rằng vinh hoa phú quý của mình là điều hiển nhiên, nhưng chưa từng nghĩ phải có chút nghĩa vụ nào, phải gánh chút trách nhiệm nào! Đại Minh rơi vào cảnh ngày nay trách nhiệm chủ yếu là của bọn chúng.

Y siết chặt nắm đấm:

- Đám ngu xuẩn này, kéo không đi, đánh không lùi, phải cho chúng chút giáo huấn, bọn chúng mới hiểu tôn ti trên dưới.

Quy Hữu Quang cũng trở nên nghiêm túc, cả đời này ông ta thấy quá quen bộ mặt của quan viên, không hiểu tại sao những người đọc sách thánh hiền sau khi làm quan lại trở nên kiêu ngạo tham lam, không biết trung hiếu, ngược lại thành sâu mọt của quốc gia. Nghĩ tới đây, ông ta đem điều mà nghĩ mãi không ra câu trả lời hỏi Thẩm Mặc:

- Đại nhân, vì sao lại thế?

- Khoa cử hại người.

Thẩm Mặc trả lời chắc nịch:

- Đối với người thường mà nói, phải tích lũy ba đời, mưa thuận gió hòa, đời thứ tư mới có thể để một con cháu không lo việc sản xuất, chuyên môn đọc sách; cho dù là bản thân đại tộc, cũng phải hao tốn vô số tiền bạc mời danh sư, các sĩ tử phải mười mấy năm đèn sách, vứt bỏ tôn nghiêm, trải hết gian nan, mới vượt qua khảo thì làm người thành ma quỷ, kiếm được mũ ô sa. Chỉ cho rằng công danh là do gia tộc bỏ tiền bồi dưỡng, bản thân vất vả kiếm được, làm gì có chuyện cảm kích triều đình? Cho dù có ba nhiêu vinh hoa phú quý, quan cao tước lớn, thì cảm kích cũng chỉ là với gia tộc và bản thân mà thôi.

Nói tới đó cười lạnh:

- Có thể thấy dùng người như thế, vốn không thể hiện triều đình chiêu hiền đãi sĩ, mà triều đình lại hi vọng báo trung, hi vọng những kẻ này suy nghĩ cho dân, chẳng phải nằm mơ nói mộng sao?

- Vậy phải ứng phó ra sao?

Quy Hữu Quang mặt nặng nề nói.

- Cho bọn chúng một chậu nước lạnh để bọn chúng tỉnh táo lại.

Thẩm Mặc cười khổ:

- Hiện giờ ta chỉ làm tới đó được thôi.

Bất tại kỳ vị bất mưu kỳ chánh, đó là điều cấm của y.

Tức là không ở vị trí đó, không làm việc ấy và không hiều về nó thì xin đừng chen vô

~~~~~

Sáng sớm ngày hôm sau, cửa còn chưa mở đã có mấy vị đại gia lặng lẽ tới cửa nha môn, chờ đợi cầu kiến. Đêm hôm qua bọn họ thương lượng rất lâu, cho rằng gặp phải vị phủ tôn cứng rắn như thế, ngoan ngoãn cúi đầu là hơn, nhưng quan trọng là tranh trước người khác, kiếm lấy cái công "hàng" này, để hưởng đãi ngộ khác nhau.

Nhưng người tới sớm nhất kia đến chẳng bao lâu, đã thấy cả một đám, đôi bên xấu hổ gật đầu với nhau.

- Đến rồi hả?

- Ừ đến rồi.

- Sớm quá nhỉ.

- Ông cũng đâu có muộn.

Rồi cúi đầu "đếm kiến".

Đợi tới khi nha môn mở cửa, các đại hộ hôm qua đã tới bảy tám phần, thậm chí Phan Thỏa bị cắn sứt tai hôm qua của quấn đầu, cúi gằm mặt theo lưng Bành Tỳ, hạ mình tới mức không hạ thêm được nữa.

Lần này gác cửa không làm khó bọn họ nữa, không những mời bọn họ tới nhị đường ngồi, còn mang trà lên, hỏi đã ăn sáng chưa. Bọn họ nôn ruột cả đêm, lại dậy thật sớm, làm gì có ai ăn sáng, nhưng vẫn phải khách khí nói:

- Ăn rồi, cám ơn...

Cùng với một tiếng "Phủ tôn đại nhân tới!" Không có bất kỳ ai chi huy các vị đại lão gia đồng loạt đứng dây, cúi đầu, vấn an, tỏ ra hết sức ngoan ngoãn.

Thẩm Mặc cũng không gây khó dễ gì, ngồi xuống chủ vị, rồi nói:

- Các vị ngồi xuống cả đi.

- Tạ ơn đại nhân.

Cả đám hoảng sợ nói, chỉ dám đặt một phần bốn cái mông lên ghế.

Thẩm Mặc cười tủm tỉm, ánh mắt liếc qua mọi người, cười nói:

- Ai nấy mắt đò kẻ, xem ra đem qua ngủ không được ngon hả.

Bành Tỳ mặt đầy day dứt nói:

- Qua giáo huấn ngày hôm qua của đại nhân, chúng tôi như tỉnh giấc mộng, áy náy vô cùng, khiến cho không sao ngủ được, sáng hôm nay tới thỉnh tội với ngài.

Mọi người đều gật đầu phụ họa:

- Đúng thế, đại nhân, chúng tôi đều nhận ra cái sai của mình rồi, thật lòng tới thỉnh tội với ngài đây.

- Thật sao?

Thẩm Mặc thu lại nụ cười:

- Sai ở đâu, thử nói ra xem.

Thế là đám đông nhao nhao lên, có người nói:

- Chúng tôi quá ích kỷ, chỉ biết nghĩ tới mình, không biết nghĩ tới Tô Châu.

- Chúng tôi quá hồ đồ, người ta nói sao tin vậy.

- Chúng tôi quá ngây thơ...

V...v...v...

Có người tình cảm phong phú tuyến lệ phát triển còn khóc lóc sụt sùi, dậm chân đấm ngực, chửi mình không phải là người.

Thẩm Mặc biết nhưng lời này kỳ thực đều bị y ép quá mà nói, đương nhiên y cũng chẳng hi vọng bọn chúng biết kiểm điểm từ tận sâu trong linh hồn, y cần, là một thái độ hạ mình thần phục mà thôi. Thấy bọn họ nói cũng kha kha rồi, y mới gật gù, nói thấm thía:

- Chư vị, một bái học rất nặng nề, nhưng có thể giúp chúng ta nhận ra sai lầm, thì đáng để trân trọng.

Mọi người nghe thấy có hi vọng rồi, thái độ càng trở nên thành khẩn, nghe Thẩm Mặc nói tiếp:

- Có câu, biết sai biết sửa, là điều may lớn. Bản quan cho các vị một cơ hội làm lại từ đầu.

Đám đông gật đầu như gà mổ thóc, dè dặt hỏi:

- Không biết đại nhân chuẩn bị trả lời cho bên trên như thế nào?

Thẩm Mặc bình thẩn đáp:

- Chỉ bị uy hiếp làm điều ác, chư vị thấy sao?

- Đại nhân nhân từ.

Đám đông thở phào nhẹ nhõm, chuyện tới nước này rồi, không giao vài con dê thế tội ra là không qua cửa được, liền nói:

- Đều do Lục Đỉnh và Vương Tử Nhượng sai phái.

Sớm đoán được bọn chúng sẽ đem trách nhiệm đẩy lên người kẻ không có mặt, Thẩm Mặc thầm cười lạnh, nhưng mặt nghiêm túc nói:

- Manh mối này rất quan trọng, quan phủ sẽ điều tra tử tế.

Đem trang cũ lật qua, mới tiến vào chủ đề chính, Bành Tỳ nói:

- Đại nhân, hiện giờ giá cả Tô Châu sụt giảm mạnh, giá phiếu khoán mất giá nghiêm trọng, chúng tôi nhập phiếu khoán giá cao, tổn thất nặng nề, xin đại nhân ra tay cứu viện, đỡ chúng tôi một chút.

- Vật giá thành Tô Châu đúng là một vấn đề.

Thẩm Mặc thong thả gật đầu:

- Cứ kéo dài như thế sẽ loạn mất

Nói tới đó nhìm đám đông, cười:

- Bản quan cũng không biết làm sao, có câu ba người hợp lại hơn Gia Cát Lượng, không biết chúng ta hợp sức hợp trí có biện pháp này hay không?

Cả đám giả vờ nghĩ ngợi chốc lát nói:

- Ngài xem xem có thể bảo những thương gia kia thu phiếu khoán lại với nguyên giá được không?

Rồi chột dạ bổ xung:

- Đương nhiên nửa giá cũng được, lần này chúng tôi phạm sai lầm, đáng bồi thường! Nhưng cũng phải để lại cho chúng tôi con đường sống chứ kiếm cơm ăn chứ phải không ạ.

- Điều này kỳ thực ta đã hỏi qua Cổ hội trưởng thương hội Lương Du.

Thẩm Mặc cau mày:

- Nhưng ông ta nói, liên tục mấy tháng tăng vọt, bọn họ bị giá phiếu quyển liên lụy, giá bán ra thấp hơn giá bán vào, kỳ thực tổn thất là rất lớn, nếu như bắt bọn họ nhận lại phiếu khoán, thì bọn họ sẽ phải đóng cửa hết.

Rồi thở dài:

- Lần này thành Tô Châu chúng ta là ngao cò tranh nhau ngư ông đắc lợi, bị ngư ông người ta đắc lợi rồi, cũng không nên hi vọng vào những thương buôn kia nữa.

Cả đám mặt mày sầu thảm:

- Chẳng lẽ đại nhân thấy chết mà không cứu sao?

- Cứu, đương nhiên là phải cứu rồi.

Thẩm Mặc gật đầu khẳng định:

- Nhưng không thể dựa vào chuộc lại, mà phải nghĩ cách khác.

Y vỗ tay nói:

- Ta có kiến nghị này, chư vị thử nghĩ xem sao, nếu như vấn đề nằm ở phiếu khoán mất giá, vậy chúng ta nghĩ cách cho nó tăng giá là được.

Cả đám nghĩ:" Nói thì dễ lắm." Cười méo xẹo:

- Thời gian trước giá của nó quá cao, e rằng sẽ phải rớt giá một thời gian rất dài, muốn phiếu khoán tăng giá trở lại đâu phải dễ dàng gì.

- Nếu như phiếu khoán không phải là khoán nợ chưa trả.

Thẩm Mặc trầm giọng:

- Mà biến thành cổ phần thương hiệu thì sao?

Đám đông có chút mù mờ:

- Đại nhân, ý ngài là sao?

- Ý của ta là, nếu như bọn họ không có cách nào trả được khỏan tiền đó, hay chăng các vị đem phiếu khoán trong tay, chuyển hóa thành cổ phần của bọn họ. Đem khoán vốn là "thấy khoán trả hàng" thành phần trăm hoa hồng.

- Như thế các vị thành cổ đông của bọn họ, có thể tham dự vào quyết sách trọng đại của bọn họ, nhưng không can thiệp vào kinh doanh bình thường.

Dừng lại một chút mới bổ xung:

- Nhưng có thể dựa theo cổ phần đóng góp chia sẽ lợi nhuận tương ứng của bọn họ, biện pháp này như thế nào?


















trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch