- Đệ đừng trách ta, ta làm thế là để giảm bớt rắc rối cho đệ thôi, cái loại đó không chạm vào được, để hắn xéo đi thì hơn.
- Chỉ lo là xéo không xa.
Thẩm Mặc lắc đầu thở dài:
- Đệ sợ bọn chúng cho chùng giứt dậu.
- Hắn dám à!
Chu Thập Tam mày dựng ngược:
- Đại đô đốc đã trách mắng bọn chúng, không cho làm khó huynh đệ, yên tâm đi Thẩm huynh đệ, ta giúp đệ để ý tới bọn chúng, không cho bọn chúng bày trò gì hết.
- Vậy thì quá tốt rồi.
Thẩm Mặc cười nói:
- Có câu này của huynh, đệ ngủ ngon hơn nhiều rồi.
Chu Thập Tam không muốn ở lại phủ nha lâu, liền từ chối Thẩm Mặc giữ lại dùng cơm, len lén rời đi từ cửa sau.
Tiễn khách trở về, Thẩm Mặc một mình ngồi ở Thiêm áp phòng, lấy kéo nhỏ trên bàn cắt phong thư của Lục Bỉnh ra, dốc xuống dưới, nghe "keng" một tiếng, Thẩm Mặc nhìn thấy một chiếc chìa khóa cổ quái.
Thẩm Mặc luồn tay vào phong bì, lấy ra một lá thư mỏng, chữ viết rất thoáng của Lục Bỉnh lộ ra trước mắt. Chỉ là một lá thứ ngắn, không quá trăm chữ, trước tiên bày tỏ tình cảm sau khi chia tay, tiếp đó nói chuyện của Lục gia Bình Hồ ông ta không hề hay biết, là do đám tiểu bối dựa quyền thế, làm xằng làm bậy.
Còn nói hắn đã viết thư giáo huấn bọn chúng thật nghiêm khắc, với phiền toái tạo thành cho Thẩm Mặc, trừ biểu thị xin lỗi chân thành, còn có chút bồi thường.
Cẩm lấy chiếc chìa khóa bằng đồng chạm vào tay mát lạnh kia, đó là bổi thường mà Lục Bỉnh nói. Những chiếc rương kia vốn là của Lục Bỉnh, do thợ khéo trong đại nội làm ra, kỹ thuật thần kỳ, dân gian không ai có thể mở được, cho nên trước nay luôn dùng để vận chuyển lễ vật quan trọng giữa kinh sư và Bình Hồ. Lần này "Lục Tích" vốn vận chuyển nó tiến kinh, kết quả bị Thẩm Mặc chặn lại giữa đường.
Lục Bỉnh viết:" Có thể thấy thứ ở bên trong định sẵn là của đệ, trước tiên đem bánh xe trên rương xoay theo chỉ dẫn của ta, sau đó dùng chìa khóa mờ, lấy thứ bên trong, còn rương trả ta. Không phải sư huynh nhỏ nhen, mà là người chế tạo cái rương này đã qua đời, kỹ thuật thất truyền, không ai làm ra thêm được nữa."
Thẩm Mặc tất nhiên không báu gì mấy cái rương, y dùng hơn trăm phương pháp mà không mở được rương ra, nhìn thấy là tổn thương tự tôn! Nhưng y quả thực tò mò với thứ bên trong vô cùng, liền cất thư vào trong lòng, cầm chìa khóa về hậu viện.
Vừa thấy Nhược Hạm y gấp gáp hỏi ngay:
- Phu nhân ơi, mấy cái rương kia cất đâu rồi?
Nhược Hạm nghi hoặc đáp:
- Nhìn thấy mà ngứa mắt, thiếp sai người chuyển vào phòng chứa củi rồi.
- Mau mau đi theo ta.
Thẩm Mặc khoe chìa khóa:
- Xem xem bên trong là cái gì.
Nhược Hạm cũng cố thử mở nó mà không được, đầy một bụng lửa giận, liền đi theo y.
Vào trong nhà chứa củi, sai đám Thiết Trụ canh bên ngoài không cho ai tới, hai người tới trước mấ cái rương gật đầu với nhau, Thẩm Mặc vặn bánh răng, mở khóa...
Cùng với bụi mù khẽ bay lên, chiếc rương sắt lớn thủy chung không chịu lộ chân tướng cuối cùng cũng lặng lẽ mử ra, không ngờ là đầy một rương bạc, làm cả gian phòng phát sáng, làm cặp phu thê kia hoa cả mắt, lâu lắm mới tỉnh lại, Nhược Hạm khẽ thốt lên.
- Là Ưng Dương.
Ưng Dương là ngân tệ mà người Tây Dương dùng, vì phía chính diện khắc chim ưng mà mang tên đó. Trong mậu dịch đối ngoại, Đại Minh chỉ nhận vàng bạc, cho nên người Phật Lãng Cơ, người Tây Ban Nha muốn mua được thương phẩm phải lấy vàng bạc ra đổi, mà loại "Ưng Dương" chất bạc đủ, làm tinh xảo, xưa nay luôn được người Đại Minh yêu thích nhất vì thế nó được người ta ưa chuộng hơn cả nguyên bảo.
Mở một cái rương khác vẫn là đồng Ưng Dương sáng loáng, mở một rương nữa, là kim tệ vàng chói lọi, rương tim theo là bảo thạch sáng long lanh; tiếp đó là rương mã não, rồi vàng, bạc... Nhìn vàng bạc châu báu đầy phòng, Thẩm Mặc lẩm bẩm:
- Ta nghĩ biết nó từ đâu ra rồi.
Nhược Hạm nín thở hỏi:
- Đâu ra?
- Năm người Hào Kính Úc người Phật Lãng Cơ mua một đợt tơ lụa của Hoàng Cẩm, trị giá đạt tới năm sáu trăm vạn, về sau bị Lục gia câu kết với giặc Oa, nuốt hết toàn bộ số hàng lẫn tiền.
Thẩm Mặc nhìn đống châu báu làm người ta lóa mắt kia, nói:
- Giặc Oa Tân Ngũ Lang cướp được hàng, xem ra Lục gia nuốt chửng tiền của người tây, số này ít nhất phải một nửa trong đó.
Nhược Hạm ước tính sơ qua:
- Ít nhất phải hai ba trăm vạn lạng.
- Làm sao bây giờ?
Hai phu thê đồng thời hỏi, vị công công Hoàng Cẩm đang thương kia còn đang ẩn trốn không dám lộ diện, có nên dùng số tiền này để dẹp yên chuyện kia không?
Nhưng suy nghĩ này vừa hiện lên trong đầu, liền bị Thẩm Mặc phủ định ngay, lý do đường hoàng:
- Các tiền trang hiệu cầm đô trong thành Tô Châu còn cần số tiền cứu mạng này hơn.
- Vậy Hoàng Cẩm phải làm sao, thương nhân tơ lụa phải làm sao?
Nhược Hạm hỏi, thương nhân tơ lụa nợ như chúa chổm, không có tiền sản xuất, cuộc sống vô cùng gian nan.
- Đợi ta chỉnh hợp xong những cửa hiệu và tiền trang kia, sẽ có trả lời thỏa đáng với họ.
Thẩm Mặc ngồi lên một cái rương bạc:
- Gọi những thương nhân tơ lụa kia tới Tô Châu, ta cho bọn họ vay không lãi, như thế Hoàng Cẩm thoát nạn, bọn họ có tiền sản xuất.
Chỉ có điều làm như thế thì những thương nhân vốn nghe lệnh Hoàng Cẩm kia bị y quản chế.
- Làm như vậy phải chăng hơi chút bất nghĩa.
Nhược Hạm nhỏ giọng hỏi.
- Có gì mà bất nghĩa?
Thẩm Mặc thản nhiên nói:
- Tiền có phải là ta cướp đâu.
Nói rồi cười lạnh:
- Nàng cũng đã thấy đám đại hộ thương nhân kia bản chất ra sao rồi đấy. Ai cho bú người đó làm mẹ, để bọn chúng cám ơn ân đức, còn không bằng để mình làm ra sữa.
Có món tiền này, thiếu hụt cuối cùng coi như được lấp đầy, cuộc chiến lương thực kinh tâm động phách của Tô Châu đã hạ màn.
Thẩm Mặc đứng ở trên bậc thềm cao, năm trăm quan lại nha dịch của ba nha môn thành Tô Châu đứng chỉnh tề ở sân rộng trước đại đường, im phăng phắc nhìn phủ tôn đại nhân của bọn họ, ánh mắt không chỉ có tôn kính mà còn có sợ hãi.
Ngày hôm qua, có hơn ba mươi đồng liêu bọn họ bị giam vào ngục với tội danh "phản loạn" "thông địch", kẻ nào kẻ nấy chứng cứ xác đáng, không thể chối cái, làm người ta lần nữa chấn động về sức mạnh vị đại nhân trẻ tuổi này.
Thẩm Mặc ánh mắt sáng quắc quét qua mỗi một người, trải qua ba tháng rèn rũa, những người đó đều đen đều gầy đi nhiều, nhưng bản lĩnh hơn, điều này làm y rất hài lòng, gật đầu đề cao giọng nói:
- Rất nhiều đồng liêu nói với ta, mấy tháng qua trải bao sóng gió, tính ra so với mấy năm trước cộng lại còn khó sống hơn, có phải các ngươi cũng nghĩ thế.
Đám đông vang lên những tiếng tán đồng.
- Nhưng làm bản quan rất cảm động là, các ngươi luôn giữ vững cương vị, cuối cùng đồng tâm hiệp lực, nghênh đốn một thắng lợi mang tính cách mạng.
Thẩm Mặc cao giọng nói:
- Công lao này tuy không báo lên triều đình được, nhưng bách tính thành Tô Châu biết, Thẩm Chuyêt ngôn ta biết, các ngươi thực sự là anh hùng đã chèo chống Tô Châu qua gian nguy! Công cao như núi, tình lớn như biển.
Mọi người đều ưởn ngực, ngẩng cao đầu, vẻ mặt rất cảm động.
- Trước kia thi hành cách khảo hạch này, ta đã giao hẹn với các ngươi rồi, có công sẽ thưởng, có tội phải phạt, kẻ bị phạt đã vào ngục. Hiện giờ nên thưởng hay nên phạt.
- Thưởng! Thưởng! Thưởng.
Mọi người hô lớn, nhất là đám hưng phấn
- Được! Thưởng!
Thẩm Mặc phất tay, Thiết Trụ và Tam Xích liền lật tấm vải đỏ bên cạnh ra, thấy từng đống bạc được xếp chỉnh tế, nhìn một cái thôi làm mắt người ta hoa lên, không nhìn ra chỗ khác được nữa.
Quy Hữu Quang liền bắt đầu đọc tên, được thưởng thượng đẳng mười ba người, thưởng bạc trắng nghìn lạng, tơ lụa năm trăm xấp, cho nghỉ một tháng.
Thưởng trung đẳng 103 người, thưởng năm trăm lượng bạc trắng, tơ lụa hai trăm xấp, cho nghỉ nửa tháng.
Còn lại là thưởng 200 lượng bạc trắng, tơ lụa một trăm thất, nghỉ phép mười ngày.
Phần thượng lớn ngoài sức tưởng tượng của mọi người, cho dù phần thưởng cấp thấp nhất cũng tương đương với thu nhập cả năm rồi, hơn nữa còn hợp pháp, sao lại chẳng làm người ta không cao hứng, nhưng ngoài cao hứng, nhìn thấy người ta cầm nghìn lượng, năm trăm lượng có chút hâm mộ.
- Lần này người được thưởng ít đừng lo, phấn đầu lần sau kiếm được nhiều là được.
Thẩm Mặc cười ha hả:
- Bươc tiếp theo chúng ta khơi thông sông Ngô Tùng, đồng thời chính thức mở càng, chỉ cần các ngươi nhiệt tình như cũ, làm việc chăm chỉ, chấp hành đúng luật. Hãy tin tưởng, lần sau các ngươi có được thưởng thượng đẳng.