Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 492: Liễu Ám Hoa Minh (2).

Chương 492: Liễu Ám Hoa Minh (2).




Dịch:lanhdiendiemla.

Một cuộc chiến tranh lương thực sấm vang chớp động đã làm quan trường đông nam đều biết sức mạnh của Thẩm Mặc, Chúc Càn Thọ chỉ là một tri huyện nho nhỏ, tuyệt đối không dám cãi lời vị cấp trên này, sau khi từ Tô Châu trở về, bắt đầu sắn tay vào điêu tra.

Hiện giờ đã nửa tháng trôi qua, hai nhiệm vụ đều đã có manh môi, hắn nhìn Hải Thụy và Quy Hữu Quang, hai người liều biết ý tranh đi. Đợi cả hai đi xa rồi, Chúc Càn Thọ mới nói:

- Trước tiên nói về vụ án kia, đó là sự thực.

"Ài.." Thẩm Mặc buông một tiếng thở dài khó hiểu, gật đầu nói:

- Ngươi tiếp tục đi.

- Sợ động tĩnh quá lớn, đánh cỏ động rắn, hạ quan liền giả bộ tới thôn Ngụy Hữu Điền, nói là thân thích của ông ta, nghe ngóng mấy người, đều nói không khác là bao, đúng là có kẻ đánh chết con trai thứ hai của ông ta, bắt hai người còn lại đi.

Chúc Càn Thọ cũng thở dài theo:

- Bọn họ đều nói, hôm đó người của ti tuần kiểm Côn Sơn tới... Đám người đó thường xuống thôn quấy nhiễu người dân, cho nên bọn họ không nhận nhầm được.

Nói rồi tựa hồ có chút vui mừng:

- Nhưng đánh chết người và bắt người đi không phải là người của ti tuần kiểm, mà là một nhóm người khác tới cùng bọn chúng... Hạ quan hoài nghi là huynh đệ Từ Ngũ.

Thẩm Mặc không phát biểu bình luận gì, chỉ hỏi:

- Về sau thế nào?

- Không có về sau nữa.

Chúc Càn Thọ lắc đầu:

- Vì sợ đánh cỏ động rắn, cho nên tạm thời hạ quan chưa xử trí người của ti tuần kiểm, chính đang định xin chỉ thị đại nhân xem bước tiếp theo có nên bắt Từ Ngũ hay không.

- Trước tiên nói sự kiện thứ hai đi.

Thẩm Mặc khẽ nói:

- Từ gia ở Côn Sơn rốt cuộc có sản nghiệp lớn cỡ nào.

- Không tra thì không rõ, tra một cái phải giật mình.

Chúc Càn Thọ tặc lưỡi nói:

- Nếu như dựa theo tiêu chuẩn của đại nhân, khống chế trực tiếp và gián tiếp tổng cộng có năm vạn bảy nghìn mẫu ruộng tốt, trong đó đại bộ phận ra ruộng sông phì nhiêu nhất, chiếm quá nửa ruộng sông của toàn huyện. Ngoài ra còn có hai hiệu cầm đồ, trong đó có một do Từ Ngũ mở, ngoài ra òn có tiền trang chuyên cho vay nặng lãi, hiệu tơ lụa, hiệu thuốc, đổ trường, tổng cộng tất cả lại chiếm mất một nửa của huyện.

Thẩm Mặc không nhịn được cảnh cáo:

- Ngươi phải cẩn thận một chút, nếu không hôm nào đó tỉnh lại, cả huyện nha cũng thành của người ta.

Chúc Càn Thọ ngượng chín mặt:

- Đại nhân, quyên hiến chia làm hai loại, tự hiến và hiến càn, loại đầu còn được, loại thứ hai căn bản không cho người ngoài hay biết, tất cả đều phải âm thầm tiến hành, nếu chẳng phải hạ quan dùng trăm cách nghe ngóng, thì chút tình hình này cũng không thể bết.

- Ngươi đừng để ý, ta nói vui thôi.

Thẩm Mặc cười ha hả:

- Đúng rồi, vừa rồi ngươi vừa hỏi ta cái gì nhỉ?

- Hỏi Từ Ngũ ạ, có nên bắt không.

- Được, hiện giờ ta trả lời ngươi.

Thẩm Mặt gật đầu, gằn giọng nói một chữ:

- Bắt.

- Đại nhân, xin thứ cho hạ quan mạo muội, nhưng Từ Ngũ hiện giờ là người của Từ gia rồi, người nhà bọn họ đều thích bao che nhau...

Chúc Càn Thọ giải thích rõ hơn:

- Kỳ thực đều là đám tiểu nhân về sau dựa dẫm vào nhà họ Từ, còn có Chu Đường đổi tiên thành Từ Đường, Thẩm Tín đổi tên thành Từ Tín, Vương Trung đổi thành Từ Trung, Thẩm Cứu Học đổi Từ Học Cửu, ỷ vào quyền thế của Từ gia làm càn làm bậy, hoành hành bá đạo, nhưng lúc nào cũng lấy danh nghĩa Từ lão nhân gia... Mà xảy ra chuyện đúng là Từ tam công tử sẽ giải thoát cho, nên bọn chúng càng trở nên ngông cuồng, làm người ta không thể làm gì được.

Lại nghĩ tới chuyện gì, nói thêm:

- Tên tú tài cầm đầu gây chuyện kia chính là Từ Thanh Chi con trai Từ Cứu Học, cho nên hạ quan hoài nghi, chuyện này có liên quan tới ngũ hổ.

Hắn nói đầy chân thành:

- Mong đại nhân hãy cân nhắc thật kỹ, tránh đánh cỏ động rắn.

- Rất tốt, ngươi đúng là đã bỏ công sức không ít.

Thẩm Mặc gật đầu tán thưởng một câu, rồi cười nhạt nói:

- Nhưng phải bắt thì vẫn bắt, ngươi đâu bắt hắn vì việc "ruộng sông" mà là vì chuyện của Ngụy lão hán, chỉ cần nhắm vào vụ án này, thì bọn chúng không kích động nổi người dân...

Giọng y lạnh dần:

- Như thế, chỉ cần bốn con hổ kia dám gây chuyện vì Từ Ngũ thì bắt hết cả lại! Không rút ép cạn bọn chúng, thì bọn chúng không biết thế nào là huyện lệnh phá gia, phủ doãn diệt tộc.

- Đại nhân.

Chúc Càn Thọ nghiền ngẫm lời Thẩm Mặc rất lâu mới nói:

- Thuộc hạ ban đầu còn lo ngài là chính nhân quân tử, sao đấu lại đám tiểu nhân gian trá kia.

- Cho dù có là chính nhân quân tử cũng phải âm hiểm gian trá hơn đám tiểu nhân. Nếu không làm sao có thể giương cao chính nghĩa.

Thẩm Mặc nói rất trang trọng, thậm chí làm y thấy mặt bản thân nóng cả lên

May là Chúc Càn Thọ không nhìn ra, còn đang đứng đó nhẩm lại câu nói cuối cùng của Thẩm Mặc, nghiễn ngẫm nửa ngày trời mới vỗ tay nói:

- Đại nhân nói chí lý, muốn đánh bại hồ ly, thì phải giảo hoạt hơn hồ ly mới được, có ý tứ đó không?

- Đúng như thế đấy.

Thẩm Mặc cười lớn.

- Thuộc hạ hiểu rồi.

Chúc Càn Thọ chắp tay:

- Cho dù bốn con tiểu hổ kia không muốn giúp Từ Ngũ, hạ quan cũng sẽ nghĩ cách hãm hại, đem toàn bộ bọn chúng nhốt vào tù.

- Cái này ta không dạy ngươi đâu đấy.

Thẩm Mặc vã mồ hôi, thầm nghĩ:" Không khéo mình vừa vừa làm sinh ra một tên gian quan."

- Thuộc hạ tự phát huy.

Chúc Càn Thọ phản ứng rất nhanh, nói xong hai người cười ha hả.

~~~~~~

Chúc Càn Thọ trở về bắt ngưồi, Hải Thụy và Quy Hữu Quang quay trở lại, Thẩm Mặc chắp tay thi lễ thật sâu:

- Cương Phong huynh bị ủy khuất, hai vị vất vả rồi.

Hai người vội hoàn lễ, Quy Hữu Quang nói:

- Đại nhân, vừa rồi chúng tôi hợp kế với nhau, nếu như muốn giải quyết vấn đề trước mắt, chỉ đành vứt bỏ sông cũ không dùng, tìm một con đường thông ra biển khác, có điều khả năng...

- Sông Hoàng Phố.

Quy Hữu Quang còn chưa nói xong, Thẩm Mặc đã vọt miệng nói, hai người kia ngẩn ra, vì bọn họ thình lình nhớ ra, con sông lớn mà ngắn đó chính bắt nguồn từ hồ Điến Sơn trong địa phận huyện Côn Sơn.

- Có điều sông Hoàng Phố tựa hồ chạy về phía nam mà.

Quy Hữu Quang đột nhiên cau mày.

- Địa đồ.

Thẩm Mặc nghiêm giọng quát.

Tùy tùng vội vàng đem bản đồ thủy văn hạ du Thái Hồ, nhào tới một tảng đá xanh lớn bằng phẳng, ba người châu đầu vào làm một, chỉ thấy sông Hoàng Phố sau khi bắt nguồn từ hồ Điến Sơn đúng là trước tiên chảy về phía nam, nhưng sau mươi dặm sau chảy sang phía đông, bảy mươi dặm sau đó lại chuyển hướng bắc, cuối cùng đổ vào biển.

Tòan bộ con sông dài chỉ có hơn hai trăm dặm, nhưng chảy thành hình chữ "U"! Mà khi dòng chảy hướng bắc thì càng ngày càng gần hạ du sông Ngô Tùng.

Khi nhìn tới đây, Quy Hữu Quang thình lình nhớ ra, nói:

- Năm mươi năm trước tri phủ Tô Châu Lý Doãn chính tại hạ du sông Ngô Tùng, khai thông một đoạn kinh thông lên Bắc Tân Kính tới đoạn sông Tào Giao Độ, liên tiếp mở rộng Tào Gia Độ tới Tống Gia Banh, đưa nó vào sông Hoàng Phố. Mà Bắc Tân Kinh chính là hạ du cách chỗ mà chúng ta đang đứng hai mươi dặm.

Nói tới đó giật mình:

- Đại nhân tại sao biết được câu chuyện này.

- Có lẽ là ý trời.

Thẩm Mặc cười ha hả, y đương nhiên y không thể nói là nhớ tới ( Tô Châu Hà) của Châu Tấn, tựa hồ thời đại đó sông Ngô Tùng thành nhánh của sông sông Hoàng Phố!

*

Phim Tô Châu Hà, nữ diễn viên chính Châu Tấn.

Đây đúng là sơn cùng thuỷ tận ngờ hết lối, liễu rủ hoa cười lại gặp làng! Ba người hưng phấn chèo thuyền tới hạ du sông Ngô Tùng. Có dân nhà nghề như Quy Hữu Quang, trong vùng kênh rạch chằng chịt này, tìm một dòng sông cái không khó. Thuyền nhẹ thuần dòng tới dải Bắc Tân Kính.

Quả nhiên là tìm được "con đường cũ" do Lý Doãn để lại năm nào, đúng là có thể làm sông Ngô Tùng tiết lũ Thái Hồ, từ sông Hoàng Phố đổ vào biển, đồng thời xác định được mặt sông rộng tới ba mươi trượng.

Như thế là không cần tới con sông cũ trước kia nữa, mà đem sông Ngô Tùng biến thành chi nhánh của sông Hoàng Phố, vấn đề vốn không thể giải quyết theo đó được giải quyết.

Thẩm Mặc không khỏi cảm khái hai kiếp làm người thật là tốt.


















trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch