Trong phòng Thiêm áp tri phủ nha môn, đàm phán vẫn còn đang tiếp tục...
Thẩm Mặc tiếp theo thì thầm: "Nhưng trong lúc đó, khi tới địa phương của Trung Quốc, dư đảng thuận gió xuôi lên biển, Nam xâm Lưu Cầu, Bắc lược Cao Ly, sau đó quy tụ tại Tát Ma châu của bổn quốc. Thử thần phụ tâm khắc cốt, muốn lắp cánh để mà thượng đạt ngu trung; xin làm thuyết khách du thuyết chư quốc, tự cấm trị lẫn nhau."
Kế tiếp là tự thuật tình hình gần đây của Nhật Bản: "Nhật Bản mặc dù chế độ một quân vương, gần đây quân nhược thần cường, chẳng qua chỉ còn lại cái danh hào mà thôi, ngoài ra nó vẫn còn sáu mươi sáu nước, hùng trường lẫn nhau. Phần lớn bọn tặc xâm phạm Trung Quốc đều xuất phát từ vùng duyên hải Cửu Châu, còn có mười hai đảo khác, thần đã đi qua các nơi, khuyên nhủ họ tự ước thúc, năm nay thuyền của giặc Di gần như đã ít đi rồi!" Thấy được điều này, Thẩm Mặc nhịn không được phì cười một tiếng.
Việc này thật quá không nên, ngay cả chất phác khả ái như tên tiểu Mao cũng thay đổi sắc mặt nói:
- Đại nhân cười cái gì?
"A..." Thẩm Mặc đương nhiên không thể nói, ba nuôi của ngươi thật đúng là có thể bóc ra thịt trên mặt mình, y liền làm bộ cười liên tục, nhanh chóng nghĩ ra một lí do thoái thác:
- Xem qua thư của lão thuyền trưởng thì mới biết Oa quốc là một nơi nhỏ bé, trong đó lại có sáu mươi sáu nước.
Rồi vẻ mặt buồn cười nói:
- Vậy một quốc gia chắc cũng lớn bằng một thôn của Đại Minh chúng ta chứ?
Mao Hải Phong thoải mái cũng bật cười ha ha:
- Quả thực rất buồn cười, nhưng không đến mức như một thôn, đại danh của bọn họ...cũng chính là thuộc địa của các đại chư hầu, đại khái lớn như một thôn vậy, chỉ có mấy cái rất lợi hại mới xấp xỉ như một huyện của chúng ta.
- Hiện tại thì đại danh của người nào là lớn nhất?
Thẩm Mặc rất hối hận, lúc trước nếu như chơi game của Quang Vinh nhiều hơn, hiện tại cũng có thể bày mưu nghĩ kế một phen, y thích nhất là chơi game Đại hàng hải thời đại... Hình như cũng là của Quang Vinh.
/Quang Vinh là công ty game của Trung Quốc.
- Trên danh nghĩa Túc Lợi Nghĩa Huy là người thống lĩnh chư hầu. Mạc phủ tướng quân.
Tình huống điểm này thì Mao Hải Phong vẫn biết, hắn liền nói với Thẩm Mặc:
- Chẳng qua người này mặc dù võ công cao cường, được xưng Kiếm Hào tướng quân, nhưng chí lớn tài mọn, đại chính đều bị hào tộc Tam Hảo gia nắm trong tay, năm ngoái còn bị Tam Hảo Trường Khánh đánh bại, phải chạy đến Cận Giang để nương tựa vào Lục Giác thị. Khi ta tới có nghe nói hắn cùng với Tế Xuyên Tình Nguyên chuẩn bị lần thứ hai phát binh thượng Lạc, còn từng mời Chức Điền Tín Trường, tuy nhiên hình như hắn không có hứng thú mấy...Nhưng nghĩa phụ ta nói, Tam Hảo gia tất không lâu dài được, bởi vì hắn tương đối xem trọng Chức Điền gia.
Nghe hắn nói đâu đâu một hồi, Thẩm Mặc ngoại trừ Chức Điền Tín Trường thì không hiểu một cái mô tê gì, không khỏi thầm tự trách: "Sao có thể cuồng vọng tự đại như vậy, không gặp lân bang à?" Kỳ thực là do nếp sống xã hội gây nên, quan viên bách tính của Thiên triều thượng quốc không hề quan tâm chút nào tới mấy nước nhỏ hẹp ở trên biển.
Nếu đã ý thức được, Thẩm Mặc liền thầm hạ quyết tâm, phải tìm cách trường kỳ thu thập tin tình báo của Nhật Bản, bởi vì sách lịch sử đã nói cho y, trong năm Vạn Lịch có một trận kháng Oa đã hướng tới đại chiến, phỏng chừng mình chỉ cần không bệnh không tai thì sẽ có thể sẽ vượt qua, nên lo trước tính sau thì vẫn tốt hơn.
~~
Xem tiếp nữa thì thấy Vương Trực càng thêm dõng dạc nói: "Thần lường trước Cửu Châu nhiều giặc Di, trải qua thần phủ dụ, tất không dám công phạm. Thần trưng binh của năm hòn đảo để tiêu diệt, lấy Di công Di! Nếu như hoàng thượng nhân từ xá tội, thần nguyện hiệu khuyển mã chi lao, Giang Chiết chọn một bến tàu, vẫn sẽ như ví dụ tại Việt Trung, thông quan nộp thuế, vừa không để mất cống phẩm mỗi kỳ; tuyên dụ chư đảo, chủ các hòn đảo đều bị cấm chế, Oa nô không thể hống hách, đây là cái gọi bất chiến nhi khuất nhân chi binh. Dám không hy sinh thân mình đền đáp, chuộc tội chết muôn lần."
/bất chiến nhi khuất nhân chi binh: không đánh nhưng khuất phục được người khác.
Đoạn này là điều kiện đàm phán của Vương Trực: Nếu như ngươi đáp ứng xoá bỏ lệnh cấm, thông quan, có thể tiếp thu chiêu an, học Tống Giang kia chinh phạt Phương Tịch, giúp ngươi đối phó Oa loạn... Tuy nhiên có ẩn ý là, ta tự tin sẽ không rơi vào tình cảnh như của Tống Giang.
Sau khi xem xong, Thẩm Mặc lại có chút mơ hồ, phong thư này tuy đã bại lộ khuyết điểm của tên đầu lĩnh hải tặc thích khoác lác, không biết quy củ, tuy nhiên cũng không hoàn toàn coi đó là hồ ngôn loạn ngữ, như một đoạn cuối cùng "bất chiến nhi khuất nhân chi binh" nghe có vẻ khá êm tai, có lẽ thực sự có thể đả động nhân chủ(vua)... Hắn biết rõ Gia Tĩnh hoàng đế là một lão nhân gia sợ phiền phức, nhưng mâu thuẫn chính là, ông ta lại là một hoàng đế chết vì sĩ diện. Thẩm Mặc cũng đoán không ra ông ta thấy được phong thư này thì sẽ có phản ứng gì.
Tuy nhiên nói đi thì cũng nói lại, không quản triều đình có tiếp thu sự đầu hiệu của Vương Trực hay không, khai phụ thì cũng đã mở rồi, như vậy song phương đã có cơ sở để hợp tác, có thể kiếm tiền trước rồi mới tính cũng được.
Cho nên Thẩm Mặc quyết định trước tiên gác lại vấn đề nan giải này, nghĩ biện pháp kéo dài thời gian, chờ cho triều đình nhìn thấy chân kim bạch ngân rồi mới báo lên việc Vương Trực đầu hiệu, để xem triều đình có đáp ứng hay không.
Đến lúc này đành phải chọc vào một câu, có người đọc muốn hỏi, không quan tâm Vương Trực này đầu hiệu là thật hay giả, chỉ quản cùng hắn lá mặt lá trái, viết một ví dụ, cho hắn một chức vị tổng binh hữu danh vô thực, rồi bảo hắn đi đấu với người Nhật Bản, cử động này có lợi mà vô hại, có thể nói ban ơn mà không tốn công, không lợi dụng thì chính là một kẻ ngu rồi.
Mọi người đừng có nói, người đọc sách và kẻ ngu si của Đại Minh triều xác thực là có công hiệu dị khúc đồng công, Thiên triều thượng quốc, tư tưởng duy ngã độc tôn đã thâm căn cố đế, tại quan hệ đối ngoại từ trước đến nay cường ngạnh vô cùng, không phục thì đánh, đánh không lại cũng muốn đánh, bị đánh bại cũng không cầu hoà, không đền tiền, không hỗ trợ, cái loại tín niệm thiên hạ đệ nhất cường quốc này đã ăn sâu vào trong xương tủy.
Nếu nói vào lúc đối phó với khởi nghĩa nông dân, chiêu an tự nhiên không thành vấn đề, đó thuộc về nội bộ mâu thuẫn, làm thế nào cũng được; nhưng hiện tại là chiến tranh kháng Oa, mặc dù biết rõ "Oa thật" không phải là chủ lực, nhưng nhóm đại lão của triều đình vẫn khai trừ bọn phản bội "Oa giả" đã coi là quên nguồn quên gốc ra khỏi quốc tịch Trung Quốc, nói kiểu khác, chính là khinh thường làm bạn với chúng.
Nói cách khác nữa, đối với những kẻ "phản quốc" này triều đình đều đã hạ qua lệnh phải giết, mặc dù cam chịu tại địa phương có thể lợi dụng một chút, hoặc là tạm thích ứng cho qua, nhưng rất ít khả năng công khai thừa nhận chuyện này.
Am hiểu sâu đặc tính tại triều đình, Thẩm Mặc biết bây giờ mà như trình lên phong thư này có thể sẽ dẫn phát ra một cơn phong ba lớn. Đám Thanh Lưu nhàn rỗi đó tất nhiên sẽ gọi đánh gọi giết, một chút thành quả mà y khổ công đạt được cũng khó mà giữ vững.
Mà người từng trải như Vương Trực dù sao cũng là dân giang hồ, không hiểu nhân tâm thái trong triều, lại còn ôm ý nghĩ chiêu an, vậy chỉ cần kết quả cuối cùng không xuất hiện, hắn sẽ không gây khó dễ với triều đình nữa.
Nói cách khác, một cản trở cuối cùng để Tô Châu khai phụ đã được dẹp tan!
~~
Cẩn thận cất đi bức thư, Thẩm Mặc nhỏ nhẹ nói:
- Huynh trở lại nói cho lão thuyền trưởng, việc khai phụ ta có thể làm chủ, tự nhiên tuyệt không thành vấn đề; thế nhưng cho lão thuyền trưởng chức vụ gì, an bài thế nào, không phải một Đề cử của ti Thị bạc như ta có thể định đoạt.
Nói rồi uống một ngụm nước chè xanh:
- Nhưng ta sẽ mau chóng thượng báo với tổng đốc đại nhân, mời triều đình định đoạt.
Mao Hải Phong đã xem qua hai phong thư kia của Hồ Tôn Hiến, "biết" hiện nay thái độ của triều đình vẫn là có khuynh hướng hoà đàm chiêu an, cho nên không có hoài nghi lời nói của Thẩm Mặc. Hắn như trút được gánh nặng cười nói:
- Không thành vấn đề, ba nuôi ta đã nói, việc đầu hiệu cũng không vội, chờ tương lai lập được công rồi, có lẽ càng có lợi hơn.
"Xem ra Vương Trực cũng có nghi ngờ với triều đình?" Thẩm Mặc thầm nghĩ, như vậy vừa khéo, mọi người lợi dụng lẫn nhau, cùng nhau kiếm tiền, phương diện khác thì chưa cần quan tâm.
Nếu song phương đã bắt đầu đạt thành chung nhận thức, Mao Hải Phong liền đại biểu nghĩa phụ hắn đưa ra yêu cầu thực tế -- đội thuyền treo Ngũ Phong kỳ có thể tự do ra vào sông Ngô Tùng, mậu dịch cùng thương nhân của phủ Tô Châu, đương nhiên sẽ nộp thuế dựa theo thuế suất của triều đình.
Vừa mới nói điều thứ nhất, Thẩm Mặc liền không chịu rồi, thuế quan thuế suất của triều đình là ngũ thập thuế nhất, thấp đến mức khiến người khác giận sôi lên... Nếu như dựa theo thuế suất này mà thu thuế, vậy thuế thu phải đạt thành 200 vạn lượng bạc tổng ngạch, lượng mậu dịch phải đạt 100 triệu lượng; đây vẫn là yêu cầu của năm nay, bắt đầu từ năm sau, hàng năm tăng lên 200 vạn lượng, đến năm thứ 5, thu nhập thuế quan mà Gia Tĩnh yêu cầu là 1000 vạn, vậy tổng lượng mậu dịch một năm phải là 500 triệu lượng bạc.
Chí ít tại trong đoạn thời kỳ rất dài thì không có khả năng.
Hơn nữa cho dù có khả năng, Thẩm Mặc cũng sẽ không mắt thấy bạc trắng bóng toàn chảy tới tay phú hộ... Trong tay y phải có tiền, như vậy mới có thể nghĩ cách dẫn đạo đám phú hộ này, không phải có nhiều tiền thì mua ruộng mua đất, hoặc là chôn xuống hố, mà là khiến cho số tiền này được lưu động, chân chính trở thành nguồn suối làm cho xã hội phồn vinh cùng tiến bộ.
Cho nên hắn không cách nào tiếp thu điều này, không thể cho phép tự do mậu dịch. Trầm ngâm chốc lát y mới nhỏ nhẹ nói:
- Xin hỏi Hải Phong huynh, lẽ ra buôn lậu không cần nộp thuế, lợi nhuận hẳn là phải cao hơn nhiều so với khai phụ hỗ thị, vì sao lão thuyền trưởng chấp nhất như vậy, muốn mở hải cấm, thông quan nộp thuế
/hải thị: cách gọi về buôn bán giữa vương triều Trung Quốc với ngoại quốc vào thời xưa.
"À..." Mao Hải Phong suy nghĩ một chút, gật đầu nói:
- Mà thôi, đại nhân đối xử với ta đã rất tốt rồi, ta cũng không thể giấu diếm đại nhân.
Rồi hạ giọng nói:
- Ngũ Phong kỳ chúng tôi mặc dù có thể đi khắp đại dương, nhưng không có cách nào để lên bờ. Trước kia nếu như muốn buôn bán thì phải hợp tác cùng với một số đại hộ tại vùng duyên hải, nhưng những người đó rất xấu xa, khi bán hàng cho chúng tôi cò kè mặc cả thì không nói, bình thường còn lấy hàng giả, hàng kém chất lượng, thiếu cân thiếu lượng, làm cho thu nhập và danh tiếng của chúng tôi đều bị tổn hao rất nghiêm trọng.
- Quả thực là một vấn đề. - Thẩm Mặc gật đầu mỉm cười nói.
- Nhưng việc này miễn cưỡng còn có thể tha thứ.
Mao Hải Phong căm giận nói:
- Khiến người khác không thể nhịn được chính là biểu hiện của họ khi bán hàng cho chúng tôi, quả thực là thiếu đạo đức đến không chịu nổi!
Sợ Thẩm Mặc không rõ, hắn giải thích:
- Đao võ sĩ của Nhật Bản, hương liệu Nam Dương, xa xỉ phẩm của Tây Dương, từ trước đến nay cũng đều có nguồn tiêu thụ... Chúng tôi để mấy thứ này ở chỗ của họ để bán hộ, và đã hẹn định kỳ để kết toán, nhưng bọn họ lại nói bị ế hàng, chỉ có thể bán ra với giá rẻ; chính là nói tra xét nghiêm ngặt quá, cố ý kề cà, không trả nổi tiền hàng của chúng tôi, chiếm tiện nghi của chúng tôi ngày càng táo tợn! Nếu như cưỡng bức, bọn họ sẽ dẫn quan phủ tới bắt người, khiến chúng tôi cũng không biết làm sao.
Xem ra ở trước mặt hải thương Mân Chiết với cửu đại gia là chỗ dựa, cường đại như Vương Ngũ phong giả cũng phải tự giác là một thành viên của nhóm bị bắt nạt.
Lời Mao Hải Phong nói chính là sự thật, Vương Trực sở dĩ nhiều lần yêu cầu mở hải cấm, đương nhiên không phải vì hắn hắn ưu quốc ưu dân, mà là không thể chịu đựng được nguồn tài phú vốn thuộc về mình, bị hải thương Mân Chiết lừa gạt mà thôi.
~~
- Huynh cũng biết năng lượng của những đại gia tộc này, bọn họ thế đại tài hùng, rễ sâu lá tốt.
Thẩm Mặc không nhanh không chậm nói:
- Không phải một đồng tri nho nhỏ như ta có thể đối kháng được, nếu như mặc cho nó tự do mậu dịch, khó tránh khỏi sẽ bị bọn họ thao túng cả thị trường, huynh và ta song phương thì lại không có biện pháp nào... Đến lúc đó ti Thị bạc chỉ là thùng rỗng kêu to, mọi việc vẫn do bọn họ định đoạt, chúng ta chẳng khác nào đã làm không công phí sức mà chẳng được gì.
Rồi cười khổ một tiếng nói:
- Hải Phong huynh có nghe qua cuộc chiến lương thực Kim Xuân rồi chứ?
- Có nghe nói qua.
Mao Hải Phong vẻ mặt kính phục nói:
- Đại nhân nhất trụ kình thiên, ngăn cơn sóng dữ, làm thất bại âm mưu của những người đó, ba nuôi ta đã khen không dứt miệng, nói đại nhân là kỳ tài, còn muốn diện kiến đại nhân để mà tham thảo một chút nữa chứ.
Thẩm Mặc nghiêm mặt nói:
- Có cơ hội nhất định phải gặp lão thuyền trưởng lãnh giáo.
Thái độ tôn trọng của y đối với Vương Trực làm cho Mao Hải Phong hết sức thoải mái, hắn liền thân thiết hỏi:
- Không biết đại nhân có cách gì giải quyết không?
- Chuyện này ti Thị bạc không tiện đứng ra.
Thẩm Mặc mỉm cười nói:
- Nhưng có thể thành lập một đấu giá hội, mỗi một khoản giao dịch đều tại phòng đấu giá, lấy hình thức đấu giá kín mua vào bán ra, như vậy sẽ không sợ có người thao túng giá thị trường rồi.
Đợi Thẩm Mặc nói xong, Mao Hải Phong hai mắt đăm đăm, gãi gãi đầu, xấu hổ cười nói:
- Đại nhân đừng để ý, ta nghe không hiểu lắm.
- Không ngại thì buổi chiều đến phòng đấu giá xem, bọn họ sẽ tại chỗ biễu diễn cho huynh xem. - Thẩm Mặc mỉm cười nói.
- Vậy thì tốt quá! - Mao Hải Phong vui vẻ nói: - Đại nhân còn có dị nghị gì nữa không?
- Còn có. - Thẩm Mặc nhỏ nhẹ nói: - Trước khi triều đình hạ chỉ dụ, song phương chỉ là tạm thời đình chiến. Sông Ngô Tùng là thuộc Đại Minh, các đội thuyền qua lại nếu treo Ngũ Phong kỳ thì thuỷ quân Đại Minh sẽ coi là khiêu khích trắng trợn. Vì tránh xảy ra phiền phức không cần thiết, cứ đợi thuyền ra biển rồi thì mới treo cờ cũng không muộn.
- Việc này không thành vấn đề. - Mao Hải Phong tiến thêm một bước thỏa hiệp: - Ta có thể thay ba nuôi đáp ứng.
Dù sao cũng chỉ là chuyện mặt mũi, không cần thiết phải tính toán chi li, đây là điểm khác biệt lớn nhất giữa thương nhân cùng chính khách.
- Rất tốt.
Thẩm Mặc trầm giọng nói:
- Vậy buổi chiều chúng ta sẽ đến đấu giá hội xem, huynh nhanh đi viết thư cho lão thuyền trưởng đi.
Rồi cười khổ một tiếng nói:
- Không gạt huynh, năm nay ta còn có nhiệm vụ 200 vạn lượng thuế quan nữa đấy.
- Ta coi như bao nhiêu. - Nói đến việc này, Mao Hải Phong đột nhiên cười nói: - Mặc dù ti Thị bạc chưa có mở, nhưng đại nhân buôn bán với chúng tôi không tính là trái pháp luật đấy chứ?
- Ta nói không tính sẽ không tính.
Thẩm Mặc cũng cười rộ lên. Hiện tại đã giải trừ hải cấm, nhưng ti Thị bạc vẫn còn chưa lập lên, chính là một kẽ hở có thể chui vào...A, không, phải nói là hợp lý lợi dụng quy tắc.
- Vậy thì chuyện thu mua thu mua lần trước đã nói qua với đại nhân.
Lần trước khi rời khỏi Tô Châu Mao Hải Phong đã từng nhờ Thẩm Mặc cố gắng thu mua tơ sống, hắn chuẩn bị chuyến này khi trở về sẽ mang theo.
Vì sao là tơ sống, không phải là tơ lụa chứ? Bởi vì tơ lụa là vật dụng hàng ngày, mà tơ sống tại Nhật Bản có công dụng chủ yếu là chế tạo khôi giáp và đao võ sĩ, thuộc về vật tư quân bị! Nhật Bản đang đứng ở thời đại Chiến quốc nên nhu cầu đối với loại vật tư này vô cùng to lớn, mà sản lượng tơ sống của Nhật Bản lại rất thấp, ngay cả 1/3 số còn thiếu cũng không thể bù đắp được.
Vả lại chúng ta đều biết, lúc này Nhật Bản bị vây tại thời đại Chiến quốc, vật tư rất thiếu thốn, lại bởi vì thừa thãi bạc, dẫn đến giá hàng rất cao. Theo Thẩm Mặc từ nhiều phương diện lý giải được, lúc này tại Nhật Bản 150 lượng bạc mới có thể mua một trăm cân tơ sống; mà tơ gấm càng cao cấp thì cần phải 400 lượng mới có thể mua được một trăm cân.
Mà ở Đại Minh, giá cả bình thường là tơ sống 15 lượng một trăm cân; tơ gấm 40 lượng một trăm cân. Cho nên cũng một mặt hàng, giá bán tại Nhật Bản sẽ gấp 10 lần ở bản thổ Đại Minh! Giá chênh lệch lớn đến vậy, ngoại trừ quan hệ cung cầu bất đồng, còn bởi vì bạc của Nhật Bản rất rẻ, mà Minh triều lại quý, hai cái tồn tại chênh lệch giá rất lớn -- một lượng bạc Nhật Bản tại bản thổ có thể đổi 250 văn tiền, khi đến Trung Quốc lại có thể đổi 750 văn! Giá chênh lệch đủ gấp ba!
Các loại nhân tố khiến tơ sống và tơ gấm cao cấp hơn đã trở thành thương phẩm kiếm tiền nhiều nhất, cho nên trong nhiều lần giặc Oa cướp đoạt, tơ sống và tơ gấm đều là mặt hàng giặc Oa thích nhất, bọn họ thậm chí sẽ cướp đoạt nhân khẩu, chuyên môn ươm tơ để kiếm lấy lợi nhuận cho họ.
~~
Có người muốn hỏi, nếu lợi nhuận lớn như vậy thì còn cướp đoạt làm gì? Trực tiếp cầm tiền đi mua tơ sống của dân chúng không phải tốt hơn sao? Nếu như mua được thì đương nhiên không thành vấn đề, có thể có cửu đại gia cùng các đại hộ vùng duyên hải ở đây thì nhất định sẽ làm cho bọn Vương Trực không thể mua được.
Bọn họ lũng đoạn việc xuất khẩu tơ sống, khống chế giá bán tại quốc nội đến bảy tám lần. Nếu như Mao Hải Phong dựa theo giá cả này mà nhập hàng thì cũng kiếm không được vài đồng tiền bạc, cho nên khi lần trước hắn tới đàm phán liền xin Thẩm Mặc giúp đỡ tận lực thu mua chút tơ sống hoặc là tơ gấm.
Thẩm Mặc thì đang vì chỉ tiêu năm nay mà phát sầu... Hiện tại y mặc dù có sẵn tới bảy tám trăm vạn lượng bạc, nhưng tất cả đều là trên sổ sách, nếu như giao ra nhiều hiện ngân như vậy, các ngành nghề bí mật chắc cũng sẽ bị tê liệt hết. Song phương ăn nhịp với nhau, Thẩm Mặc liền bắt đầu lấy danh nghĩa của cục Chức tạo yên lặng thu mua tơ sống.
Năm nay bởi vì nguy cơ lương thực đã dẫn phát tới cuộc khủng hoảng tài chính, khiến rất nhiều công trường tơ lụa sản xuất không đủ, nhu cầu tơ sống cũng không bằng phân nữa năm vừa rồi, giá cả tơ sống tự nhiên hạ xuống. Thẩm Mặc nhìn chuẩn cơ hội đã mua vào với số lượng lớn, kim ngạch tiêu hao cũng chỉ bằng sáu thành so với bình thường...Ấy vậy mà còn làm cho mấy đại hộ ươm tơ chạy đổ xô vào mới ghê chứ!
Cuối cùng Mao Hải Phong lấy giá 1 cân 1 lượng bạc, thu mua tơ sống tổng cộng là 80.000 cân, lấy giá 100 cân 250 lượng bạc, thu mua 40.000 cân tơ gấm. Thẩm Mặc trừ đi tiền vốn, cùng với chi phí các hạng mục, không ngờ chỉ một lần buôn bán đã kiếm lời tới 100 vạn lượng.
"Được rồi bệ hạ, nhiệm vụ mà ngài dặn dò ta đã hoàn thành phân nửa rồi." Trong báo cáo Thẩm Mặc đang viết cho hoàng đế có viết thế này: "Còn chưa đến nửa năm thời gian, vi thần tin tưởng nhất định có thể hoàn thành một nửa còn lại!" Đương nhiên sẽ không nói trắng ra như thế.