Du Đại Du có một cái ngoại hiệu, gọi là "vững như Thái Sơn", có nghĩa là trước khi tác chiến, ông ta sẽ phân tích thật tỉ mỉ tình hình địch ta, nếu như không nắm chắc, ông ta tuyệt đối không xuất kích; nói một cách khác, một khi ông ta xuất kích là đã nắm chắc phần thắng!
Trận đánh này không có gì hồi hộp nữa.
Nhưng vì sao vị danh tướng này xuất hiện ở đây, lão huynh này không phải là bị bắt mang tới kinh thành rồi sao? Tin rằng Từ Hải và các vị cũng rất muốn biết là vì sao, vậy cho ngộ kể đơn giản qua cái lớ...
Lại nói ngày đó Du Đại Du bị bắt vào kinh thành, đưa vào đại lao Cẩm Y Vệ, mắt thấy một vụ án oan nữa sắp thành, đúng vào lúc quan trọng, đột nhiên Lục Bỉnh đứng ra.
Phải nói Lục đô đốc và Du tướng quân không thân chẳng quen, vì sao đưa tay ra vào lúc này? Từ việc ông ta xưa nay hay làm người tốt, muốn giữ cho quốc gia một vị tướng quân hiếm có; quan trọng hơn là có lời nhờ cậy từ một ai đó.
Thẩm Mặc gửi thư tới trước cả khi Du Đại Du tới được kinh thành, nội dung lá thư trên bàn Lục đô đốc rất đơn giản, là bất kể thế nào cũng xin Lục đô đốc phải bảo vệ Du Đại Du, y sẵn sàng trả mọi giá. Đưa cùng bức thư là quan phiếu 100 vạn lạng, đủ tỏ thành ý của Thẩm Mặc.
Kỳ thực Thẩm Mặc cũng không cần phải hạ mình như thế, vì Lục Bỉnh cũng cần một cơ hội để tu bổ quan hệ với y.
Trong lúc thành Tô Châu dầu sôi lửa bỏng, Lục Bỉnh lại đặt mình bên ngoài, bàng quan theo dõi chuyện xảy ra, ông ta thấy rõ được thủ đoạn thần kỳ của Thẩm Mặc, cũng nhìn rõ được địa vị của tên tiểu tử này trong lòng hoàng đế.
Hơn nữa thực lòng mà nói, ông ta cũng rất muốn quan hệ tốt đẹp trở lại với Thẩm Mặc.
Còn có một nguyên nhân quan trọng nữa, Lục Bỉnh cảm thấy mình có thể lợi dụng cơ hội nữa để hòa hoãn lại quan hệ căng thẳng với Nghiêm gia, mọi người ngẩng đầu cúi đầu thấy nhau, lại chẳng ai làm gì được ai, cứ cương mãi chẳng phải là hay.
Vì thế ông ta chuẩn bị một phần hậu lễ, tới thẳng Nghiêm gia bái phỏng, lúc ấy Nghiêm Tung trực ở Trị Lư, nên nhi tử Nghiêm Thế Phiên tiếp đón thay.
Mọi người đi guốc vào bụng nhau cả, chẳng cần phải rườm lời, khách khí vài câu, Lục Bỉnh bóng gió đi vào chủ đề, đưa một xập ngân phiếu dầy tới trước mặt Nghiêm Thế Phiên, luôn miệng nói:
- Vạn sự xin nhờ Đông Lâu huynh trượng nghĩ tương trợ.
Thái độ khiêm nhường khách khí này làm Nghiêm Thế Phiên cảm thấy không quen lắm.
Nghiêm Thế Phiên không biết Lục Bỉnh muốn bày trò gì, vì sao vì tên võ tướng quan hệ xa lắc xa lơ bắn đại bác chẳng tới phí công sức như thế.
Nhưng đầu óc hắn xoay chuyển rất nhanh, thoáng cái đã đoán ra. Mặc dù Du Đại Du và Lục Bỉnh chẳng có liên quan gì, nhưng Du Đại Du và Thẩm Mặc rồi Thẩm Mặc và Lục Bỉnh thì có quan hệ.
"Xem ra là tên tiểu tử đó rồi." Nghiêm Thế Phiên híp con mắt nhỏ lại:" Ta luôn nói y chẳng qua là tên tri phủ nho nhỏ, hoàng đế lúc cần thì dùng tạm, sau đó sẽ quên thôi. Nhưng Lục Bỉnh có thể vì y mà hạ mình thế này, xem ra chuyện hoàn toàn khác rồi." Vì thế cấp bậc Thẩm Mặc trong lòng hắn tức thì nâng lên mấy bậc liền.
Huống hồ hắn cũng có suy nghĩ tu bổ quan hệ với Lục Bỉnh, liền thống khoái đồng ý, sai người thiết yến, cùng Lục đô đốc chén tạc chén thù, quay lại như xưa.
Có được sự giúp đỡ của Nghiêm Thế Phiên, chuyện lớn đến đâu cũng chẳng là gì. Huống hồ qua một thời gian, Gia Tĩnh đế cũng đã bình tĩnh trở lại, mới nhớ ra dù sao Du Đại Du cũng là võ tướng mạnh nhất đông nam, bất kể là trận thắng hay số lượng địch giết được đều hơn xa những tướng lĩnh khác.
Giờ đang là lúc dùng người, sao có thể vì một cái tội danh vô căn cứ mà phế bỏ một viên đại tướng? Cho nên qua một phen khuyên nhủ của Nghiêm Tung, Gia Tĩnh đế không trúy cứu trách nhiệm nữa.
Hoàng đế không quản nữa thì chuyện dễ xử lý rồi, hinh bộ, binh bộ đều nằm trong tay cha con Nghiêm gia, mau chóng phối hợp đưa ra kết luận "không có chứng cứ xác thực", "phục hồi nguyên chức".
Vì an ủi Gia Tĩnh đế còn đặc biệt cho Du Đại Du thế tập, nhẹ nhàng vỗ về vài câu, lệnh cho ông ta mau chóng nam hạ, quay về tiền tuyến kháng Oa.
Du Đại Du bản tính thô hào, nhưng không hồ đồ chút nào, nguyên nhân lần này được Lục đô đốc ra tay tương trợ ông ta hiểu rất rõ, cho nên cảm phục sự giúp đỡ vô tư của Thẩm Mặc.
Song ông ta không phải là người giỏi biểu đạt, nên phần cảm kích này giấu sâu trong lòng, thể hiện nó bằng hành động.
Thẩm Mặc mời ông ta lập tức tiếp quản bộ đội, thiếp lập mai phục địch, Du Đại Du không do dự chút nào, lập tức vác đao tới đảo Sùng Minh.
Còn về phần Lưu Hiển, chỉ đành tạm chưởng quản tổng binh, hiện giờ "vợ cả" về rồi, hắn nhường vị trí ra là hợp tình hợp lý, chẳng có gì mà mất mặt.
Huống chi Hồ Tôn Hiến đã tìm cho hắn ta chỗ ngon lành khác, quan tổng binh bố chính sứ ti Phúc Kiến, lần này mới là làm tổng binh thật sự.
Binh là uy của tướng, tướng là dũng của binh, hiện giờ Du tướng quân đã quay trở về Du gia quân, đám tướng sĩ tất nhiên có uy rồng dũng hổ, sĩ khí và sức chiến đấu thay đổi hẳn, như mãnh hổ xuống núi, giao long ra biển, từ bốn phương tám hướng xông tới, đánh cho Từ Hải tơi bời hoa lá, không còn đường thoát.
Đối diện với tường đồng vách sắt của quân Minh, Từ Hải tức giận vô cùng, nhưng vô kế khả thi, hắn chỉ huy chiến hạm tả xung hữu đột, đều bị Du Đại Du vận dụng kỹ thuật chỉ huy cao siêu, luôn hình thành ưu thế binh lực cục bộ, chặn đứng hết đợt phản kích này tới đợt phản kích khác.
Huyết chiến từ lúc tờ mờ sáng tới sáng hẳn, huynh đệ bên cạnh Từ Hải tử thương thảm trọng, chiến thuyền cũng bị tổn hại tới bảy tám phần, bản thân hắn cũng bị thương, tay treo lủng lẳng trước ngực, mặt đầy vết máu, nhếch nhác chưa từng có.
- Đại ca, chúng ta phải làm sao bây giờ?
Nhìn đệ đệ mặt mày lo lắng, Từ Hải lần đầu tiên có cảm giác cùng đường, hắn chán nản lắc đầu, ngồi xuống một cái rương gỗ, day thật mạnh trán, cuối cùng đưa ra quyết định:
- Đệ trói ta lại đầu hàng đi...
Đối diện với tình cảnh không lối thoát thân, không ngờ hai huynh đệ này có phản ứng y hệt nhau.
- Đại ca...
Từ Hồng lệ nóng tràn mi, nghiến răng nói:
- Có chết đệ cũng không rời đại ca...
- Đệ đúng là ương bướng.
Trong khói lửa ngợp trời, hai huynh đệ ôm nhau khóc rống lên.
Chính đang ôm nhau khóc thống khoái, đột nhiên nghe tiếng chém giết tiếng pháo nổ xung quanh nhỏ lại, hai tên hoang mang nhìn quanh:
- Sao thế, bọn chúng đầu hàng rồi à?
Người bên cạnh dè dặt nói:
- Khởi bẩm hai vị tướng quân, quân Minh đột nhiên ngừng công kích, tựa hồ còn nhường cho một con đường.
- Hả?
Từ Hải vội vàng đẩy ngay đệ đệ bám dính trong lòng ra, chạy tới bên thuyền nhìn bốn xung quanh, quả nhiên thấy quân Minh thu lại thế trận, còn nhường ra một con đường ở phía hạ du.
- Rút!
Không kịp nghĩ nhiều, Từ Hải suất lĩnh đám tàn binh bại tướng còn lại, bỏ chạy từ con đường quân Minh nhường ra.
Nhìn đám Từ Hải đã chạy xa, Du Đại Du lắc đầu than:
- Thật đáng tiếc, đáng tiếc...
Thẩm Mặc đứng đằng sau ông ta mỉm cười hỏi:
- Du đại ca giành được toàn thẳng, tẩy sạch vận rủi trước kia, cớ sao lại còn thở ngắn than dài.
Du Đại Du quay đầu lại nuối tiếc nói:
- Lần này Từ Hải chắp cánh cũng khó bay, không biết còn có cơ hội tốt được như vậy nữa không.
- Thì ra là như thế... Du đại ca, binh pháp có chiêu dục cầm cố túng, tiểu đệ bất tài, chính đang có tính toán này.
- Dục cầm cố túng ư?
Du Đại Du hỏi lại.
- Đúng thế.
Thẩm Mặc gật đầu:
- Một mặt hôm nay chỉ là một phần binh lực của Từ Hải, chủ lực của hắn bị mất, khó tránh khỏi chó cùng giứt giậu; một mặt khác, Diệp Ma và Tân Ngũ Lang vẫn vô cùng khó giải quyết, chẳng bằng thả cho Từ Hải về, để bọn chúng chó cắn chó, còn chúng ta đứng ở một bên xem trò hay...
Nói tới đó cười lạnh một tiếng:
- Để xem cái giặc cỏ này trong lúc hốt hoảng kinh hoàng sẽ diễn trò hề gì.
- Không biết đại nhân để con chó nào thắng?
Du Đại Du nhìn nụ cười của y mà sởn gai ốc.
- Chẳng con nào thắng cả.
Thẩm Mặc lắc đầu:
- Để bọn chúng cắn xé lẫn nhau không phải là để kẻ mạnh nuốt kẻ yếu, mà là tước bớt thực lực của nhau; bất tri bất giác chuyển biến từ thế mạnh sang thế yếu.
Ánh mắt của y chớp lên nhìn sang Du Đại Du:
- Du đại ca, huynh nhất định nắm cho chắc chừng mực đấy.
Du Đại Du là ai chứ, chớp mắt một cái là hiểu ngay ra ý tứ của Thẩm Mặc, chậm rãi gật đầu nói:
- Ý tứ của đại nhân là, giúp yếu không giúp mạnh, chuyên đánh kẻ vươn lên.
- Đúng là như thế.
Thẩm Mặc tán thưởng:
- Giờ chúng ta ngồi xem biến hóa đã.
~~~~~~~~~~~~
Tạm chưa nói về tên Thẩm Chuyết Ngôn đầy một bụng mưu mô xấu xa, tạm nói Từ Hải hốt hoảng chạy thoát khỏi vòng vây, chạy một lèo mười mấy dặm mới dừng lại thở, nghĩ lại rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra.
" Chẳng lẽ là Bồ Tát phù hộ, bà cô tổ hiển linh? Hay là Du Đại Du đang chơi trò mèo bắt chuột, cố thả để bắt?" Tư Duy của Từ Hải trải qua một phen hỗn loạn cuối cùng cũng hiểu ra, mình có thể thuận lợi đột phá vòng vây, chắc phải là vận may bộc phát, mà chỉ có một khả năng duy nhất, Thẩm Mặc tha cho hắn một đường sống.
Khi hắn đem suy luận này nói ra với đệ đệ, Từ Hồng không hiểu hỏi:
- Y làm thế là vì sao?
- Nếu như nói lần trước Vương tú tài tới chỉ là một sự cảnh cáo...
Từ Hải giọng run lên:
- Vậy lần này, chính là bài học bằng máu, Thẩm Mặc... Không, Thẩm đại nhân chứng minh lời nói của mình không phải giả dối, quan quân đúng là đã ở thế thắng chắc rồi.
Nói tới đó hai huynh đệ đồng thời nhớ tới lời cảnh cáo nghiêm khắc của Vương Tích Tước:" Hiện giờ mấy vạn đại quân bên ta đã tập kết xong, tiêu diệt ngươi hay không chỉ trong một suy nghĩ cả đại nhân. Nhưng không nỡ thấy tướng quân một đời hào kiệt, rơi vào cảnh thân bại danh liệt, cho nên đại nhân nhà ta mới kiên nhẫn chờ đợi. Có điều hiện giờ đại nhân nhà ta đã mất hết kiên nhẫn rồi..."
Mặc dù trước mắt toàn khung cảnh tươi đẹp của mùa xuân, nhưng hai huynh đệ họ Từ cảm thấy như trong mùa đông giá rét, bọn chúng đã hoàn toàn mất hết dũng khí đối địch với quan phủ.
Từ Hải phát hiện ra mình phải bỏ đi ảo tưởng, hắn đã không còn ưu thế nào để đàm phán nữa, chỉ còn cách ngoan ngoãn nhận thua thôi. Mà Du Đại Di thả cho hắn đi, chính nói rõ Thẩm Mặc không muốn đuổi cùng giết tận, vẫn muốn cho hắn một con đường sống...
Vậy là mưu kế của Thẩm Mặc cuối cùng đã thành công, bắt đầu từ lúc tiêu diệt Từ Hồng, cho tới tận hôm nay Du Đại Du tập kích Từ Hải, y đã thông qua đủ các loại thủ đoạn, từng chút từng chút một tiêu hao hết hào khí, khí phách, nhuệ khí của một tay kiêu hùng cái thế.
Có thể nói không hề khoa trương rằng, Thẩm Mặc đã giết chết tên thủ lĩnh giặc Oa Từ Hải tung hoành vô địch ở đông nam, hiện giờ kẻ còn sống, chẳng qua là một cái xác không hồn, chỉ là kẻ hèn nhát một lòng nghĩ tới bảo tồn tính mạng mà thôi.
Hốt hoảng quay trở về đại doanh, Từ Hải vùi đầu vào lòng thê tử, hắn cần hơi ấm nữ nhân, cần lời êm ái để xoa dịu trái tim đã tổn thương của mình.
Vương Thúy Kiều lần này không khuyên hắn nữa, bởi vì từ vẻ mặt suy nhược mỏi mệt của trượng phu, là biết hắn đã tới mép bờ suy sụp, nàng không nhẫn tâm thúc giúc nữa, thầm nghĩ:" Hết rồi, bất kể kể nào, ta cũng chấp nhận..."
Nhưng ngày hôm sau, Từ Hải bình tĩnh nói với nàng là hắn đã nghĩ thông suốt, chuẩn bị quy thuận quan phủ.
Vương Thúy Kiều hoan hỉ vô hạn, nhưng có chút không tin:
- Thật sao? Lần này chàng nghĩ thông thật rồi à?
Từ Hải đưa bàn tay to lớn thô kệch khẽ vuốt gò má non mịn của thê tử, mỉm cười gật đầu, nói nhỏ:
- Đúng thế, ta nghĩ thông suốt rồi, lần này sẽ nghe theo lời nàng.
Vương Thúy Kiều vui sướng cười tít mắt lại, gầu đầu liên tục:
- Tướng công tốt nhất trên đời.
- Nàng nghỉ ngơi trước đi, ta tới trước an bài.
Vương Thúy Kiều tất nhiên nghe lời, ngoan ngoãn như một con mèo nhỏ.
Nàng chẳng hề biết rằng, dưới nụ cười của trượng phu, là một trái tim không ngừng nhỏ máu.
Siết chặn lại đai lưng, Từ Hải phấn chấn tinh thần đi tới đại trướng phía trước, Hà Tâm Ẩn chính đang kiểm kê từng chiếc rương gỗ, bên trong rương chứa đầy vàng bạc châu báu, còn có thứ kỳ trân dị bảo mà bao năm qua hắn cướp bóc được... Chỉ nghe Hà Tâm Ẩn vừa đối chiếu với sổ sách, vừa đọc:
- Hai cái đỉnh đồng thời Hán, mười thanh cổ kiếm, mười pho tượng ngọc, một bộ la hát vàng đen....
Từ Hồng cũng ở bên trong phòng, những thứ này đa phần là do hắn cướp được, Hà Tâm Ẩn đọc một câu là như có một mũi dao đâm vào tim hắn, làm hắn đau đớn tới nhăn nhúm mặt mày, máu tươi ộc ra miệng, cuối cùng không nhịn được khẽ rên lên:
- Đủ rồi.
Nói xong quỳ thẳng xuống trước mặt Từ Hải:
- Đại ca, huynh đem cả đệ đi theo đi, tách khỏi những thứ này đệ sống chẳng bằng chết.
Thấy nhị đương gia thất thố, Hà Tâm Ẩn vội vàng gập sổ sách lại, quát lui trướng phòng đang tính toán, trong đại trướng chỉ còn lại ba người bọn họ.
- Lão nhị.
Từ Hải ngồi xuống trước mặt Từ Hồng, nhẹ nhàng vỗ vai đệ đệ:
- Ta nói với đệ không biết bao nhiều lần rồi, hậu quả của việc không dứt bỏ được tiền tài, tất yếu là mất cả mạng lẫn tiền tài. Hiện giờ huynh đệ chúng ta vượt qua được lúc này mới là quan trọng...
Hắn hít một hơi nói:
- Có một chuyện ta giấu không nói với hai đệ, thầy tướng số nói, trong năm tuổi thứ ba của ta, sẽ có một kiếp nạn lớn, qua được kiếp này còn bay xa bay cao, năm nay là năm Mậu Ngọ, chính là thời khắc đó...
Từ Hồng và Hà Tâm Ẩn cuối cùng đã hiểu ra, vì sao năm nay Từ Hải lại trở nên do dự thiếu quyết đoán, tự mâu thuẫn với bản thân như thế, té ra là còn có nguyên nhân này.
Đại ca đã nói thế rồi, Từ Hồng chỉ đành gạt lệ, nhịn đau cắt bỏ tài vật, ai ngờ đại ca hắn không định để hắn và tài bảo tách nhau. Chỉ nghe Từ Hải nói:
- Hảo đệ đệ, ngu huynh còn có một việc nữa cầu đệ, mong đệ nhất định nhận lời.
- Đại ca cứ nói.
Từ Hồng đối với đại ca thì khỏi phải nói, núi đao biển lửa cũng không ngại:
- Đệ chắc chắn sẽ đồng ý.
- Đệ hãy đem những thứ này còn với cả kim quan, bảo kiếm của ta đưa tới thành Tô Châu, đích thân giao cho Thẩm đại nhân.
Từ Hải chầm chậm nói.
Nghe đại ca nói như thế, Từ Hồng không kìm được bật cười:
- Dào, đệ còn tưởng là chuyện gì chứ...
- Ta còn chưa nói hết, sau khi đem đồ tới, đệ cũng ở lại đó một thời gian.
- Hả...
Từ Hồng trố mắt ra, mồm há hốc:
- Vậy tức là sao?
- Chính là bảo Nhị gia làm con tin.
Hà Tâm Ẩn ở bên cạnh nói:
- Đại tướng quân, để thuộc hạ đi cho.
- Dù sao đệ không phải họ Từ.
Từ Hải cảm động nhìn hắn, nhưng cự tuyệt:
- Phải thân đệ của ta đi mới bày tỏ được thành ý.
Rồi nói với Từ Hồng chết lặng tại chỗ:
- Huynh đệ không cần phải lo, chỉ cần ca ca ngày nào còn ở bên ngoài, đệ nhất định ăn sung mặc sướng, không một ai làm khó đệ hết.
- Vậy nửa đời sau đệ ngồi tù sao?
Từ Hồng mấp máy môi.
- Không đâu.
Từ Hải an ủi hắn:
- Cùng lắm chỉ là một năm, đợi ta và quan phủ làm rõ hết quan hệ, Thẩm đại nhân không lo cơm cho đệ nữa đâu...
- Vậy... Thôi được...
Từ Hồng nói như mếu:
- Đại ca, huynh không được quên đệ đâu đấy.
- Đương nhiên là không rồi.
- Cũng đừng làm việc gì không phải với quan phủ đấy.
Tên gia hỏa này thay đổi lập trường rất nhanh, còn chưa tới thành Tô Châu đã đương nhiên coi mình thành con tin cho người ta giết mổ rồi.