Mọi người đến kinh thành trước khi cửa thành đóng cửa, vốn dự định là tìm một chỗ uống rượu, tiếp tục thắp đèn trò chuyện, nhưng thấy Thẩm Mặc có vẻ uể oải không có tình thần, biết y hơi mệt mỏi, lại còn thêm ngày mai phải triều kiến bệ hạ, nên liền bỏ ý định đó. Cuối cùng là đi vào Chính Dương môn, sau đó đều tự lên đường hồi phủ.
Thẩm Mặc nhìn theo chư vị tứ tán ra về, hít một hơi thật sâu, y không khỏi khẽ nói:
- Bắc Kinh hoan nghênh ngươi.
Lúc này mới xoay người lại vào ngõ, đi tới một căn nhà tận trong cùng...Căn nhà này là do Nhược Hạm bố trí vào 5 năm trước khi y vừa tới Bắc Kinh, giống như ngờ tới còn có một ngày trở về. Năm đó khi họ Nam hạ, Nhược Hạm cũng không bán nó, mà là cho mấy người Từ Vị ở. Sau đó mấy người đều tự đón gia quyến đến, tự nhiên phải tìm nơi ở khác, còn lại anh chàng độc thân Từ Vị thì ngại nhà to ở một mình buồn nên cũng dọn ra ngoài.
Cuối cùng chỉ để lại mấy hạ nhân ở đây, trông coi quét tước nhà cửa. Sau đó sợ họ lười biếng, còn nhờ chưởng quỹ của "Hối liên hào" thường qua đây kiểm tra.
Để tâm như vậy căn nhà tự nhiên sẽ được giữ gìn sạch sẽ như lúc đầu, vừa hồi kinh có thể ở được thoải mái, đỡ phải ăn nhờ ở đậu, lại còn thời gian đi tìm nhà.
Nhìn đèn lồng in hình chữ "Thẩm" đỏ chót treo trước cửa, Thẩm Mặc có chút cảm giác giống như cách một thế hệ, không khỏi thở dài, bụng bảo dạ: "Giờ trở lại kinh rồi, lại phải một điều nhịn chín điều lành thôi."
Thẩm An sớm đã trở về trước một bước, đi ra nghênh đón:
- Lão gia trở về sớm thế, ta còn tưởng rằng phải tới nữa đêm chứ.
Thẩm Mặc cười nói:
- Ta cũng không phải thần dạ du.
Rồi hỏi:
- Họ ăn cơm chưa?
Thẩm An nhỏ giọng nói:
- Vẫn chưa ăn, phu nhân đang dạy nhị vị tiểu công tử, giờ vẫn còn chưa quản đến ăn cơm.
"À..." Thẩm Mặc gật đầu, đang khi nói chuyện thì đã đi qua cửa thuỳ hoa vào nội viện, thấy Nhu Nương ôm hài tử, đứng ở ngoài chính ốc nhìn xung quanh. Nghe được có động tĩnh, nàng nhìn lại, vội vàng khẽ nói:
- Lão gia, ngài mau vào đi khuyên nhủ đi, bây giờ tỷ tỷ còn chưa cho A Cát và Thập Phân đứng dậy.
- Nàng đi nghỉ ngơi trước đi.
Thẩm Mặc đi vào chính ốc, thấy hai tiểu quỷ đang quỳ trên đệm, ủ rũ học thuộc Tam Tự kinh... Dù sao Nhược Hạm cũng là mẹ ruột, không muốn để cho con mình còn nhỏ mà phải quỳ trên sàn nhà cứng rắn. Nhưng nhiêu đây cũng làm cho hai đứa vốn bị Thẩm Mặc "giáo dục bằng tình thương" làm hư cảm thấy ủy khuất vô cùng.
Rèm vừa vén lên, tự nhiên sinh ra động tĩnh. Hai đứa bé đang đọc sách không hẹn mà cùng quay đầu lại, vừa nhìn thấy a cha ngày nhớ đêm mong rốt cuộc đã trở về, chúng cùng cắn môi dưới, ủy khuất khóc nức nở.
Thẩm Mặc vừa nhìn, không ngờ cũng cảm thấy cay mũi, vội vàng thầm mắng một tiếng: "Không tiền đồ, phải có hình dạng một người cha nghiêm." liền nghiêm mặt lên hỏi:
- Biết sai rồi sao?
Hai đứa bé gật đầu như giã tỏi, hình dạng tội nghiệp, thật khiến người trìu mến, Thẩm Mặc như đã mềm lòng, nghiêm khắc hỏi:
- Nói đi, sai ở điểm nào?
- Không nên hỏi vấn đề không nên hỏi. - A Cát mở to mắt nhìn Thẩm Mặc nói.
"Hả." Thẩm Mặc khó tin nhìn con trai, thầm nghĩ thằng này không phải là uống nhầm thuốc rồi chứ, dám nói mình như vậy.
Nhược Hạm ở bên cầm chổi lông gà đứng dậy, trừng mắt nói:
- Ngươi dám lập lại lần nữa?
Vậy mà nhị nhi tử Thập Phân lại nói:
- Người lớn nói, tiểu hài tử không nên xen vào.
- Hảo tiểu tử, phản rồi, thật tưởng ta là mẫu thân thì không đánh ngươi a!
Nhược Hạm tức giận đi tới trước mặt hai tiểu quỷ, vung chổi lông gà lên mấy lần, nhưng đâu hạ thủ được, đành phải nhét vào trong tay trượng phu:
- Dưỡng bất giáo, phụ chi quá, chàng làm cha tự mà lo liệu đi.(nuôi con mà không dạy bảo, đó là lỗi của người cha)
- Hai đứa sao to gan quá vậy, sao cái gì cũng dám nói? Giờ thì tính sao đây?
A Cát và Thập Phân vô cùng tủi thân, nước mắt nước mũi tèm lem nói:
- Cha mẹ khi dễ người, nói thẳng cũng đánh, không thẳng cũng đánh, hu hu... tới cùng muốn tụi con làm sao?
- Sao khi dễ người? - Thẩm Mặc vẫn chưa hiểu.
- Con ở trên thuyền hỏi lung tung nên làm mẹ tức giận. - A Cát nức nở nói: - Cho nên con nói, không nên hỏi vấn đề không nên hỏi.
Thập Phân cũng nói:
- Con nghĩ, chắc là người lớn nói, tiểu hài tử không nên xen vào...
Thẩm Mặc triệt để hết chỗ nói rồi, y phỏng chừng hài tử lớn hơn vẫn không đến mức nhiều tâm nhãn thế này, được thôi, nếu như có thật, có thể ba tuổi đã đùa giỡn lão tử rồi, đó cũng là chuyện tốt mà.
~~
Cuối cùng nhờ Thẩm Mặc nói hộ, Nhược Hạm mới bỏ qua cho hai tiểu quỷ, cho hai đứa đứng lên... Kỳ thực cho dù Thẩm Mặc không nói, Nhược Hạm cũng sẽ cho đứng lên. Nhưng như vậy thì Thẩm Mặc mới làm được người tốt.
Nhìn hai tiểu quỷ ôm bắp đùi của Thẩm Mặc, trốn ở phía sau y nhút nhát nhìn mình, Nhược Hạm thực sự là dở khóc dở cười, lườm Thẩm Mặc nói:
- Mỗi lần đều thế này, chàng lại giả làm người tốt, ta lại làm người xấu.
Thẩm Mặc cười hì hì mãi:
- Đâu có đâu có, hiện tại ta sẽ trút giận cho phu nhân.
Rồi khom lưng, làm bộ đánh vài cái lên mông con trai, hung dữ nói:
- Còn dám nữa không?
Hai đứa bé cùng nhau ôm mông, ngoan ngoãn nói:
- Không dám không dám, đánh chết cũng không dám.
- Đánh không chết còn dám?
Thẩm Mặc cười mắng một tiếng nói:
- Thật không biết hai đứa này nghĩ không rõ hay là giả bộ hồ đồ.
Rồi buông hai đứa bé ra nói:
- Đi ăn cơm đi.
A Cát và Thập Phân vội vàng chào cha mẹ rồi nhanh như chớp chạy mất.
- Thực sự là trưởng thành a.
Nhìn bóng lưng hai đứa, Thẩm Mặc lắc đầu nói:
- Thảo nào người ta nói, người không đùa được nhất vĩnh viễn là con của mình.
- Chỉ do chàng không nghiêm chỉnh.
Nhược Hạm vẫn còn chưa hết giận:
- Trẻ con 4 tuổi thì biết cái gì? Còn không phải là chàng kiểu gì thì tụi nó kiểu đó? Như chuyện ngày hôm nay biết bao nhiêu nguy hiểm, vạn nhất truyền tới tai người có ý thì một nhà chúng ta làm thế nào?
Nàng hay nghe người ta nói. Ở kinh thành Cẩm Y Vệ lợi hại thế nào, có người nói hai phu thê đại thần buổi tối cãi nhau, ngày hôm sau hoàng đế có thể biết.
- Không nghiêm trọng như vậy đâu.
Thẩm Mặc cười ha ha ôm lấy vai phu nhân:
- Trước không nói lời đồn là thật hay giả, cho dù Cẩm Y Vệ có bản lĩnh đó thật thì cũng sẽ không dùng trên người chúng ta.
- Không quản lần này có chuyện hay không.
Nhược Hạm phụng phịu nói:
- Có câu là ba tuổi nhìn già, nếu như cứ tiếp tục tùy tiện thế này, tương lai sẽ có ngày có hại.
Rồi ghét quá véo Thẩm Mặc một cái:
- Chàng mới là người phải cẩn thận hơn đấy, dạy con mà cứ buông thả như vậy hả?
Thẩm Mặc cười, rồi nghiêm mặt nói:
- Ta đã như vậy rồi, đâu còn cách nào. Nhưng ta biết, trên đời này đẹp nhất là sao trên trời, cũng như sự ngây thơ của trẻ con. Nếu như còn nhỏ mà phải học cẩn ngôn thận hành, thậm chí nói ấp úng cũng không được, đến tương lai sau này cũng tự nhiên thoát không khỏi kết quả đánh mất bản thân mình, khẳng định làm không được đại sự.
- Chỉ biết khoác lác lừa gạt ta.
Nhược Hạm bị y làm cho nở nụ cười:
- Cho tới bây giờ chàng làm gì đều suy nghĩ cẩn thận, cũng chẳng phải là làm đại sự sao?
- Ta không giống tụi nó, ta là độc nhất vô nhị.
Thẩm Mặc nghiêm trang nói:
- Nếu chúng nó muốn trở nên độc nhất vô nhị, không thể dạy theo cách như người bình thường được.
- Miệng đầy ngụy biện.
Nhược Hạm khẽ véo y một cái:
- Chàng cứ làm tụi nó quen thân đi, đợi sau này đi học rồi, bị tiên sinh đánh cho, không khéo đánh trả lại cả tiên sinh.
- Ta sẽ không để cho mấy con mọt sách đó dạy, nếu như dạy thành mọt sách, ai đền cho ta hai đứa con tinh nghịch đây. - Thẩm Mặc nói.
- Lẽ nào chàng không cho hai đứa nó đi học? - Nhược Hạm khó tin nói.
- Sách tất nhiên phải đọc. - Thẩm Mặc chỉ tay vào mình: - Ta dù gì cũng là một Trạng Nguyên danh sư, chẳng lẽ dạy không được con của mình sao?
- Ta không quản nữa.
Nhược Hạm gần như phát điên nói:
- Dù sao thì nếu chàng mà dạy hai đứa con thành lưu manh, đời này ta sẽ không để yên cho chàng.
- Được được được, yên tâm đi. - Thẩm Mặc cười theo nói: - Hổ độc còn không ăn thịt con, sao ta lại hại con trai của mình chứ? - Nói rồi nửa đẩy nửa ôm phu nhân: - Đi nào, ăn cơm thôi.
Suốt đường đi, mặc dù chỉ là ngồi thuyền, nhưng cũng lắc lư khiến Thẩm Mặc rất mệt mỏi, buổi tối ăn qua loa xong liền gục đầu ngủ say. Hắn ngủ vốn không tạo ra động tĩnh, nhưng giờ ít thấy còn ngáy pho pho, làm cho Nhược Hạm thật sự ngủ không được. Nàng đành phải ngồi dậy, một bên đọc sách, một bên nhìn đồng hồ tại chân tường. Chờ đợi thời khắc nào đó đến.
Khi thấy kim đồng hồ ngắn nhất chỉ xuống chính phía dưới mặt đồng hồ, Nhược Hạm không khỏi thầm thở phào, bắt đầu gọi y dậy, nhưng đẩy vài cái y vẫn không tỉnh, tung chăn cũng vô dụng. Thấy người này vẫn ngủ say, Nhược Hạm liền nói:
- Ủa Tô Tuyết cô nương, sao cô lại tới đây?
Đây thực sự là thuốc đến bệnh trừ, một câu nói không lớn tiếng nhưng làm cho Thẩm Mặc đang ngủ say thoáng một cái giật mình bật dậy, mịt mờ mở to hai mắt nhìn xung quanh, miệng còn khẩn trương nói:
- Chết biết làm thế nào đây, biết làm thế nào đây...
Nhược Hạm vừa tức vừa cười, ném cho hắn cái quần:
- Thiếp đuổi cô ta ra ngoài rồi, lão gia bỏ cái ý đó đi.
Lúc này Thẩm Mặc cũng tỉnh lại, đâu thể không biết Nhược Hạm đang lừa mình, y một bên mặc quần một bên ngượng ngùng cười nói:
- Nàng xem mình kìa, mới sáng sớm đã nghịch rồi...
- Ai rảnh mà đi nghịch với chàng?
Nhược Hạm uể oãi duỗi thắt lưng, chỉ vào đồng hồ nói:
- Còn nửa canh giờ nữa thì vào thượng triều rồi, hôm nay là ngày đầu tiên sau khi hồi kinh, không thể chậm được.
Nói xong liền kéo chăn nằm ngủ. Nếu như bình thường, nàng nhất định sẽ hầu hạ Thẩm Mặc mặc quần áo ăn cơm, nhưng hôm nay cả đêm không ngủ, lại còn ăn phải dấm chua của "Tô đại gia" kia, nàng thật sự không muốn nhúc nhích nữa... Dù sao thì khẳng định Nhu Nương dậy rồi.
Thẩm Mặc tự biết đuối lý, ngoan ngoãn mặc y phục, rồi rón ra rón rén ra khỏi phòng, quả nhiên thấy trên bàn đã dọn cơm xong, Nhu Nương đang ở cẩn thận ủi đồ cho y. Thấy Thẩm Mặc đi ra, nàng tặng y một nụ cười ngọt ngào:
- Lão gia dậy rồi?
Tâm tình Thẩm Mặc liền tốt hơn, gật đầu nói:
- Cũng không biết ngủ bao lâu rồi, tối hôm qua hai đứa kia có quậy không?
- Hai đứa cũng mệt muốn chết, ngủ đến bây giờ còn chưa dậy. - Nhu Nương cười ngọt ngào nói.
- Không nói với nàng nữa, hôm nay là ngày đầu tiên nên ta phải vào triều sớm một chút.
Nhu Nương nhu thuận gật đầu, đi tới mặc y phục cho Thẩm Mặc, chợt khó hiểu nói:
- Lão gia, sao ngài muốn mặc cái màu xanh này.
- Hiện tại có phải ta đã từ tuần phủ thành Tẩy mã rồi không.
Thẩm Mặc thản nhiên cười nói:
- Tẩy mã là quan ngũ phẩm, mặc quan bào màu đỏ lẽ nào muốn bị người ta cười sao?
Đại Minh triều nặng về quan chức không nặng về phẩm cấp, cho nên phẩm cấp của quan viên tương đối hỗn loạn, tỷ như tuần án có thể trực tiếp thăng làm tuần phủ, từ thất phẩm nhảy lên chí ít tứ phẩm; lại tỷ như cùng là tuần phủ một tỉnh, thời gian ngươi làm có thể là tứ phẩm Thiêm đô ngự sử, mà tiền nhiệm thì có thể là tam phẩm binh bộ Thị lang, nhưng quyền lực đều là như nhau.
Nhưng loại tình huống hàng phẩm của Thẩm Mặc, ngoại trừ phạm sai lầm chịu xử phạt thì vẫn rất hiếm thấy. Nghĩ mấy năm trước y đã mặc vào Vân nhạn bào tứ phẩm đỏ chót, hiện tại lại bị Bạch nhàn bào ngũ phẩm màu chàm mặc khi xuất kinh, thoáng cái từ quan viên cao cấp rơi xuống trung cấp, đổi lại ai cũng chịu không nổi.
Vì vậy y liền thu lại quan phục đỏ chót của mình, đổi thành quan phục màu xanh ngày xưa, mặc như vậy lên kiệu, đi tới trước cửa Tây Uyển cung. Hiện tại là mùa hè, đêm rất ngắn, mặc dù còn chưa đến giờ Mẹo nhưng trời đã rất sáng.
Dựa theo kinh nghiệm trước kia, y cần phải là người tới sớm nhất, bởi vì quan hệ trên làm dưới theo, các quan viên của Đại Minh triều đã học theo hoàng đế, thủ phụ có thói xấu hay chậm trễ.
Nhưng hôm nay khiến y giật mình chính là ngoài cửa Tây Uyển ngờ đã sớm tụ tập một đám quan viên, ban đầu y còn kinh ngạc, lẽ nào mọi người đổi tính rồi, chuẩn bị cùng nhau cố gắng đây? Nhưng khi y quan sát kỹ, thì ra là một đám Hàn Lâm từ thần với quan phục thuần một màu lam như nước, liền biết -- nhất định xảy ra chuyện gì rồi.
Nhìn quan phục trên người cũng là màu lam, y cười tự giễu:
- Quả thật mặc đúng rồi.
Nếu như còn mặc quan phục đỏ chót kia đứng chung với đám xanh lét, không bắt mắt mới lạ.
Hạ kiệu đi qua đó mới nhìn rõ, thì ra mọi người đang vây xem người nào đó. Người Trung Quốc phát tác thiên tính hiếu kỳ, Thẩm Mặc liền im hơi lặng tiếng chen chúc vào trong, chẳng mấy chốc, chen đến chỗ xem tốt nhất -- hàng thứ hai, vừa nhìn vào trong liền hối hận vì đã vào...
Chỉ thấy mọi người vây quanh hai nam tử đang quỳ trên mặt đất, mặc dù nhìn không thấy gương mặt, nhưng nghe được lời khuyên bảo của mấy người đứng xem:
- Phượng Châu huynh, mau mau đứng lên đi, như vậy giải quyết không được vấn đề đâu.
- Lân Châu, mau khuyên nhủ ca ngươi đi, chúng ta trở lại bàn bạc kỹ hơn...
Phượng Châu, là minh chủ văn đàn hiện nay, hiệu Vương Thế Trinh; mà Lân Châu, chính là đệ đệ của hắn Vương Thế Mậu.
Thẩm Mặc thoáng cái đã hiểu xảy ra chuyện gì, bởi vì ngày hôm qua trên đường trở về bọn Từ Vị đã nhấn mạnh chuyện này...
~~
Nếu nói cơn địa chấn lớn nhất năm nay của triều đình thì không ngoài sự kiện Vương Dự bị bắt.
Vương Dự, tự Dân Ứng, xuất thân từ đệ nhất gia tộc Tô Châu phủ, Thái Thương Vương thị... Mặc dù Từ gia hiện tại hiển hách nhất thời, nhưng không so được khí chất quý tộc của vài đại quan lớn của Vương gia dưỡng thành, khi so sánh luôn có cái cảm giác như nhà giàu mới nổi, cho nên người Tô Châu công nhận Thái Thương Vương gia mới là đệ nhất gia tộc.
Vương Dự xuất thân hiển hách như vậy, lý lịch của mình cũng rất chói mắt. Gia Tĩnh năm thứ 20 hắn trúng tiến sĩ, tài học thông mẫn. Khi làm Ngự sử, vạch trần tội trạng của thái giám Đông Hán Tống Hưng, danh tiếng đại chấn; khi làm tuần án Thuận Thiên, xây kinh quách, sửa thành Thông Châu, xây Trương gia loan đại tiểu nhị bảo, chống lại Yêm Đáp xâm nhập, lập được đại công!
Gia Tĩnh năm thứ 31 là tuần phủ Sơn Đông... Đối với một quan viên không phải Thứ cát sĩ xuất thân, có thể tại trong 12 năm được phong cương một phương, đây quả thật là một kỳ tích. Tháng 3 vừa rồi, Chiết Giang báo nguy giặc Oa, hắn đảm nhiệm đề đốc quân vụ, tuần phủ Chiết Giang và tứ phủ Phúc, Hưng, Chương, Tuyền. Trong đó hai đại tướng Du Đại Du, Thang Khắc Khoan đều do một tay hắn đề bạt.
Cố sự sau đó mọi người đều biết rồi. Bởi vì yêu cầu toàn diện kháng Oa, thiết lập tổng đốc lục tỉnh Đông Nam, Trương Kinh đã thay thế hắn. Vương Dự thì lại hoàn triều, làm hữu phó Đô ngự sử, tuần phủ Đại Đồng, cộng thêm Binh bộ hữu thị lang, thay quyền kế liêu tổng đốc, không lâu sau lên hữu Đô ngự sử, trở thành đường đường nhị phẩm phong cương, cùng Hồ Tôn Hiến một nam một bắc, cũng xưng triều đình cột trụ chi thần, đạt được sự nghiệp đỉnh phong.
Sau đó là rơi xuống còn nhanh chóng gấp trăm lần so với quật khởi -- Mùa xuân năm nay Yêm Đáp xâm chiếm Phan Gia khẩu Trường Thành, phía tây Loan Hà, Tuân Hóa, Thiên An, Kế Châu, Ngọc Điền báo nguy, Vương Dự tích cực chuẩn bị chiến tranh, đối với lão tướng kinh nghiệm phong phú như hắn thì rắc rối thế này căn bản là chuyện nhỏ.
Nhưng mà việc khiến người không thể tiếp thu đã xảy ra, triều đình không ngờ lấy tội danh mơ hồ "Yêm Đáp xâm chiếm Phan Gia khẩu" để cách chức hắn tra hỏi, do Cẩm Y Vệ bắt vào kinh.
Sau đó bởi vì chủ soái bị bắt, quân tâm hỗn loạn, Yêm Đáp thực sự xâm nhập thành công, cướp sạch sẽ phía tây Loan Hà. Điều này đã chứng minh bỏ cũ thay mới Vương Dự là sai lầm. Nhưng dưới sự đổi trắng thay đen của một vài người nào đó, lại trở thành chứng cứ phạm tội Vương Dự bố phòng bất lợi, bỏ rơi nhiệm vụ! Lại muốn tam ti hội thẩm, lấy tính mạng của hắn!
Vương Dự thực sự là oan hơn cả oan Thị Kính. Nhưng bất kể là hắn, hay là quan viên cảm kích khác cũng biết vì sao rơi xuống một bước này. Nguyên nhân không ngoài hai việc, hắn là dư đảng của Lý Mặc, cho nên lọt vào thanh toán. Thứ hai, con hắn Vương Thế Trinh đã phạm vào một việc làm cho Nghiêm gia rất là nổi giận --trong lúc vị tử gian Nghiêm Tung là Dương Kế Thịnh bị bỏ tù, hắn đã mấy lần đi vào thăm, sau này Dương Kế Thịnh bị hại lại còn phi ma đái hiếu nhặt xác cho hắn!
Điều này trong mắt phụ tử Nghiêm Tung chính là sự khiêu chiến quyền uy của mình một cách trắng trợn, đâu có lý mà không bổng sát?