Có đôi khi người thông minh cũng tránh không được bị tính toán, Thẩm Chuyết Ngôn còn chưa biết mình đang ôm một bao thuốc nổ. Y cất Ngọc như ý vào trong người, liền ra khỏi cửa cung... Hiện tại cấp bậc và chức vụ của y là không thể ở lâu trong cung, sau khi rời khỏi đây rồi không có triệu kiến thì không thể vào nữa.
Đến trước Tây Uyển môn, liền thấy Từ Vị cười tủm tỉm đợi ở đó:
- Mau đi theo ta, mọi người đang chờ đón gió cho ngươi đấy.
Thẩm Mặc liền cùng hắn lên xe ngựa.
Từ Vị đã sớm thấy được trước ngực Thẩm Mặc căng phồng, vừa lên xe liền hỏi ngay:
- Thế nào, bệ hạ thưởng ngươi thứ gì tốt, mau lấy ra xem?
Thẩm Mặc bĩu môi nói:
- Chỉ là một "cái gãi lưng", chúng ta gọi nó là "không nhờ người khác", phương ngôn Bắc Kinh gọi "lão đầu vui vẻ".
Nguyên hình lúc ban đầu của Như ý chỉ là một vật dùng để gãi ngứa của dân gian, lấy kỳ danh là "Tẫn như nhân ý". Khi bọn Thẩm Mặc học vỡ lòng, học trên [Âm nghĩa chỉ dẫn] có nói: "Vật như ý, cổ nhân dùng gậy gãi, hoặc sừng thú, tre trúc tước làm ngón tay gãi, cây dài khoảng ba thước, hoặc lưng bị ngứa, tay không với tới. Dùng để gãi, như theo ý người." Loại công cụ "gãi ngứa" này phía nam gọi là "không nhờ người khác", người phương bắc thì gọi là "lão đầu vui vẻ". Thời Nam Bắc triều rất được hoan nghênh, từ quan to quý tộc, cho tới bình dân bách tính, nếu như trong tay ngươi không có một cái gãi lưng thì đều ngại khi chào hỏi với người khác.
Sau đó một bộ phận đầu của Như ý có dạng tay trảo dần dần biến thành dạng tường vân, linh chi, phai nhạt dần đi tính thực dụng của nó, nguyên liệu cũng từ gỗ, kim loại biến thành vàng bạc bảo ngọc, trở thành một loại tượng trưng cho quyền thế phú quý.
Sau khi đến thời Minh triều, gãi lưng chính là gãi lưng, như ý chính là như ý, ngoại trừ người đọc sách biết ngọn nguồn của cả hai, chứ dân chúng sẽ không liên hệ hai thứ làm một. Thẩm Mặc nói như vậy, chẳng qua là già mồm cãi láo mà thôi.
- Gãi lưng? Không thể nào? - Từ Vị mở lớn miệng, nói cái gì cũng không tin, liền đưa tay tóm đến trước ngực Thẩm Mặc.
Thẩm Mặc đưa tay ngăn hắn lại:
- Làm gì đấy, động tay đông chân, ta không có hứng thú với nam nhân.
- Ta có hứng thú với món đồ chơi của ngươi.
Từ Vị cười hắc hắc nói. Tay đã tóm được cái cán, đoạn lôi nó ra khỏi người Thẩm Mặc. Vừa nhìn thấy chính là cây Ngọc như ý màu vàng óng, không khỏi mở lớn miệng nói:
- Chính là thứ này?
Thẩm Mặc vừa chỉnh lý vạt áo bị hắn làm nhăn, vừa nói:
- Thứ này thì sao?
Từ Vị một mặt vuốt ve như ý, một mặt lắc đầu tấm tắc nói:
- Đây không phải là một cây như ý bình thường, đây là trấn án chí bảo của Ngọc Hi cung đó!
Rồi chỉ tay đến bên ngoài cây như ý nói:
- Có câu là: "Thế nhân đều biết dương chi tốt, há lại biết hoàng ngọc càng khó tìm." ngươi nhìn màu sắc cây như ý này, đó là đế hoàng ngọc cổ kim hiếm thấy đấy! Khắp đại nội cũng tìm không được miếng ngọc thứ hai lớn thế này đâu! Đây là vật Tây Vực tiến cống cho Hiến Tông hoàng đế trong năm Thành Hoá, sau đó rơi vào tay thánh thượng hiện nay. Hoàng thượng rất quý trọng bảo vật mà lịch đại tiên đế thưởng thức qua này, luôn đặt trên ngự án ở hoàng cung, đã thành trấn án, trấn cung chi bảo... Xưa nay là vật mà Cảnh Vương điện hạ mơ ước.
~~
- Cảnh Vương cũng muốn?
Thẩm Mặc bỗng nhiên phát hiện, Ngọc như ý này hình như không đơn giản chỉ là vật ban thưởng.
- Đúng vậy, hơn nữa đừng thấy Dụ Vương trung thực, như đang nhẫn nhục chịu đựng, kỳ thực hắn cũng rất muốn!
Từ Vị gật đầu nói:
- Ở trong mắt Dụ Vương Cảnh Vương, như ý này cũng không phải là như ý, mà là quốc bảo truyền ngôi! Cho ai, người đó chính là thái tử một quốc gia, hoàng đế tương lai đó!
Trên mặt Thẩm Mặc lộ vẻ xấu hổ:
- Ta cảm thấy mình đâu có tư cách đó...
Từ Vị bị vẻ giả bộ của y chọc cười, cười mắng một tiếng:
- Ngươi còn dám nghĩ, cho dù thứ này có công hiệu đó thật, thì cũng chỉ ở chỗ nhị vị vương gia. Hiện tại đến tay chúng ta, dù làm gãi lưng cũng còn chê cứng, chả có tác dụng cức gì.
Thẩm Mặc đương nhiên biết lúc nãy hắn nói như vậy chẳng qua nói chơi thôi, cười xong liền nghiêm mặt nói:
- Chiếu theo ngươi nói, đồ vật này hẳn là thuộc về vật chuyên thuộc về hoàng gia, vậy không nên ban cho thần hạ, hiện tại hoàng đế cho ta, tới cùng có ý gì?
- Ta cũng thấy thật khó tin.
Từ Vị dùng như ý gãi gãi lưng, cảm thấy rất không thuận tay cũng không thoải mái, hắn liền thu tay về rồi nói:
- Khẳng định hoàng đế biết là hai nhi tử của mình rất coi trọng món đồ này... Hắn luôn tâm cơ thâm trầm, ngày hôm nay thưởng quốc bảo truyền ngôi này cho người khác. Chớ không phải là muốn cảnh cáo nhị vị điện hạ đình chỉ đấu nhau đấy chứ?
Thẩm Mặc lắc đầu nói:
- Ngươi cả ngày ở bên người hoàng đế nhưng còn không nhìn thấu hắn -- Theo ta thấy, vị hoàng đế này của chúng ta là sinh mệnh chưa hết thì còn dằn vặt không ngừng. Hắn ném món đồ này ra khỏi cung không phải là muốn dàn xếp ổn thoả, mà là chỉ sợ thiên hạ không loạn!
- Chỉ giáo cho? - Từ Vị mắt thưởng thức như ý, miệng hỏi.
- Còn cần phải nói thế nào nữa? - Thẩm Mặc trợn trắng mắt nói: - Ngươi thấy có chó nào không ăn phân không? Hiện tại thứ vàng óng này tuyệt đối có thể hấp dẫn toàn bộ chó dữ trong kinh thành...
Nghe được Thẩm Mặc tỉ dụ, Từ Vị lập tức từ nắm thành nhón, suýt nữa ném "thứ vàng óng" này ra ngoài, còn vẻ mặt là "sao ngươi lại ghê tởm quá vậy".
Thấy hắn chỉ dùng hai ngón tay cầm cây Ngọc như ý, Thẩm Mặc lập tức toát mồ hôi:
- Cẩn thận...
Dè đâu xúi quẩy, uống nước cũng bị tắc răng, lời y còn chưa nói hết, đột nhiên cảm thấy thùng xe rung lên, người bị nảy khỏi chỗ ngồi, còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì cái đầu đã ngã chúi xuống đất.
Trán Thẩm Mặc đập mạnh vào sàn xe cứng rắn, lập tức mắt mọc đầy sao, hai tai kêu ù ù, thoáng cái ngẩn cả người, một hồi lâu còn chưa rõ đã xảy ra cái gì. Không biết lúc nào Thiết Trụ đã đi lên xe, bóp mạnh vào huyệt Nhân Trung mới cứu tỉnh lại Thẩm Mặc từ trong trạng thái sợ mất cả hồn.
Thẩm Mặc vội vàng cúi đầu nhìn Từ Vị, chỉ thấy hắn vẻ mặt đau đớn nằm trên sàn nhà, hiển nhiên cũng bị ngã không nhẹ. Thẩm Mặc chỉ tay vào Từ Vị, khàn giọng nói:
- Mau nâng hắn dậy.
Từ Vị dùng hết sức lực khoát tay nói:
- Đừng, thắt lưng của ta hình như đứt rồi, lộn xộn sẽ bại liệt luôn.
- Vậy nhanh đi gọi đại phu... - Thẩm Mặc nói: - Khoa trật đả.
- Ờ...
Thiết Trụ lập tức phân phó xuống, sau đó sắc mặt quái dị nói với Thẩm Mặc:
- Có một nữ tử đột nhiên từ bên đường lao ra chặn xe ngựa, nếu không phải xa phu có kinh nghiệm, chỉ sợ bị lật xe rồi cũng nên.
- Nữ tử ở đâu đến?
Thẩm Mặc kiểm tra cái trán đau rát, song cũng may không bị trầy da.
Suy nghĩ một hồi, Thiết Trụ hậm hực nói:
- Một vị... cố nhân của ngài.
- Cố nhân? - Thẩm Mặc giật mình nói: - Tới cùng là ai? Đừng úp úp mở mở nữa!
- Vâng...
Thiết Trụ vừa muốn nói. Liền nghe bên ngoài vang lên một giọng nói chói tai nhưng rất dễ nghe:
- Thẩm Mặc, ngươi đi ra cho ta!
Sau đó là tiếng quát của đám hộ vệ của y:
- Ngươi không thể qua, bằng không thì chúng ta không khách khí đâu.
Thẩm Mặc có trí nhớ tốt, vừa nghe liền nhíu mày nói:
- Lục Tú?
Lục Tú là muội của Lục Tích, bởi vì mấy tội danh tình nghi cấu kết với giặc Oa, thao túng giá hàng, tổ chức phi pháp vũ trang, vào năm Gia Tĩnh thứ 36 bị dụ bắt tại trấn Chu Trang Tô Châu phủ, sau đó áp giải chiếu ngục Cẩm Y Vệ, sau đó không có tin tức nữa...
Đương nhiên đây là thuyết pháp trên quan diện, trên thực tế là Lục Bỉnh muốn Thẩm Mặc đưa Lục Tú đến Bắc Kinh, nói muốn y quản giáo nàng ta. Thẩm Mặc không thể không cho Lục Bỉnh mặt mũi, liền giao nàng ta cho Chu Thập Tam. Nhưng hiện tại thì cái gọi là quản giáo của Lục Bỉnh, hiệu quả quả thực giống như, không được, bên ngoài đã đánh nhau rồi.
- Dừng tay!
Thẩm Mặc kéo mở cửa xe, nghiêm mặt nói:
- Nơi đây dưới chân thiên tử, nơi uy nghiêm, cãi nhau còn thể thống gì.
Vừa bị răn dạy, thị vệ của y lập tức lui ra, không dám gây rắc rối cho đại nhân nữa.
Lục Tú đã bày xong tư thế, thấy đối phương rút lui rồi, nàng cũng đành đứng nghiêm, trợn mắt nhìn Thẩm Mặc nói:
- Ca ta đâu?
Nàng tự nhiên là một thân nam trang, nhưng che đậy không được thân hình thon thả, chí ít những người biết nội tình của nàng sẽ nhìn ra như vậy.
- Đã là đại cô nương hai mấy rồi, sao còn không lễ phép thế hả.
- Ở đây không phải là chỗ nói chuyện, ngày mai ta qua phủ bái hội sư huynh, đến lúc đó sẽ nói với cô sau.
Nói đến thì công lực của Thẩm đồng học càng phát càng thâm thuý, rõ ràng đã chiếm tiện nghi của Lục Tích nhưng còn khiến nàng nàng không thể bác bỏ, đành phải hậm hực nói:
- Đây là ngươi nói.
Rồi xoay người đi ngay.
Nhìn bóng lưng của nàng dần xa, Thẩm Mặc không khỏi lắc đầu, y đột nhiên cảm thấy cô nương này thật đáng thương, cái gọi là người đáng trách cũng có chỗ đáng thương, chính là ý này nhỉ.
Không thấy được náo nhiệt như trong dự đoán, quần chúng vây xem rất nhanh giải tán. Thẩm Mặc thấp giọng phân phó:
- Tiếp tục đi tới.
Rồi ngồi lại trong xe, thấy Từ Văn Trường giả chết trên đất đã ngồi dậy rồi.
- Ngươi không sợ thành người bại liệt à?
Thẩm Mặc cười nói:
- Vừa rồi đúng thật là nghĩ ngươi bị thương ở sống lưng nữa đấy.
Đang nói, thấy sắc mặt Từ Vị vàng như nến, y không khỏi thân thiết hỏi:
- Sao thế, nội thương à!
Từ Vị muốn cười, nhưng thật sự cười không nổi, đành phải gian nan nhỏ giọng nói:
- Ta không việc gì...
- Đã như vậy rồi mà còn không việc gì?
Thẩm Mặc nói:
- Đừng nói gì nữa, giờ này chắc đại phu sắp tới rồi.
- Ta muốn nói... - Từ Vị nhỏ giọng nói.
- Lúc này không cần gấp.
Thẩm Mặc lắc đầu nói:
- Cứ giữ hơi đi, ngươi nhất thiết phải chịu đựng, tương lai còn rất nhiều thời gian, muốn nói cái gì cũng được.
Đáng thương cho Thẩm Mặc lại cứ tưởng Từ Vị muốn dặn dò hậu sự gì, xem ra bản thân y cũng quả thật ngã không nhẹ.
- Không phải... ta không việc gì.
Từ Vị dở khóc dở cười, nhưng mặt đã như mếu:
- Ta nói với ngươi một việc, nhưng ngươi nghìn vạn lần phải chịu đựng.
Thẩm Mặc thoáng cái trừng mắt, ưỡn thẳng thắt lưng, răng cũng run lên:
- Ngươi... muốn nói cho ta... cái gì?
Y đã nhìn ra bản thân Từ Vị không có việc gì, vậy người này giả bộ dạng quỷ đó làm gì? Sẽ không là... Thẩm Mặc không dám suy nghĩ tiếp nữa.
- Kỳ thực... cái kia... trên thực tế... vấn đề là...
Đối mặt với phản ứng mẫn cảm của Thẩm Mặc, từ trước đến nay hoa ngôn xảo ngữ như Từ Vị cũng trở nên lúng búng trong miệng:
- Cho nên, ngươi nghìn vạn lần phải đứng vững.
- Ta húc cho một cái bây giờ! - Hai mắt Thẩm Mặc như muốn ăn thịt người: - Nói, chuyện gì?!
Từ Vị mấp máy môi vài cái, nhưng thật sự không nói ra miệng được, đành phải đánh liều từ từ đưa tay phải đang giấu ở sau lưng ra đằng trước, đồng thời nhắm chặt hai mắt, bộ dạng như mặc cho Thẩm Mặc làm thịt.
~~
Thẩm Mặc đã quên hít thở, ngơ ngác nhìn tay Từ Vị chuyển từ phía sau ra trước người, liền thấy được cây Ngọc như ý. Banh mắt nhìn thì thấy vẫn hoàn chỉnh, y không khỏi thở phào nói:
- Làm ta sợ thót tim, còn tưởng là bị làm sao.
Trên đời này việc có thể khiến y sợ không nhiều lắm, tuy nhiên nếu Ngọc như ý này mà bị vỡ, nó sẽ là một trong số đó.
Nói rồi Thẩm Mặc đưa tay cầm lấy đầu như ý, thầm nghĩ: "Món đồ này nguy hiểm quá, tốt nhất nên thiếp thân bảo vệ mởi ổn." Nhưng ngoài ý muốn là Từ Vị không chịu buông tay.
- Bỏ ra. - Thẩm Mặc giục.
Từ Vị vẻ mặt tội nghiệp nhìn y. Dưới ánh mắt bức bách của Thẩm Mặc hắn đành phải lỏng cổ tay. Thẩm Mặc liền cảm thấy tay nhẹ bẫng, cười nói:
- Vừa rồi làm ta sợ muốn chết, còn tưởng rằng món đồ này...
Nói được phân nửa, một chữ cũng không nói ra được nữa, bởi vì y thấy được -- trong tay mình chỉ là đầu của như ý, cán và đuôi thì không biết nằm đâu.
- Cán đâu? - Thẩm Mặc ngơ ngác hỏi.
- Ở đây...
Từ Vị như một đứa trẻ làm sai duỗi tay trái đến trước mặt y, mở bàn tay ra, một khúc hoàng ngọc dài ba tấc liền xuất hiện trước mặt Thẩm Mặc.
- Đuôi...
Hai mắt Thẩm Mặc như không có tiêu cự, thất thần hỏi.
- Nó đây...
Từ Vị lại duỗi ra tay phải, lại là một khúc hoàng ngọc, chính là phần đuôi của Ngọc như ý.
Thẩm Mặc triệt để choáng váng.
Thấy dạng này của y, Từ Vị càng rối lên. Hắn cầm lấy đoạn đầu như ý trong tay Thẩm Mặc rồi nối ba đoạn lại, lúc này mới hợp thành một cây như ý hoàn chỉnh, lại nghe hắn lúng búng nói:
- Về dùng keo dán, dán lại là ngon rồi...
Nhưng bị Thẩm Mặc vung tay hất xuống đất. Từ Vị còn chựa kịp phản ứng thì đã bị y như muốn ăn thịt người tóm lấy cổ áo, tiếp đó nghe y phẫn nộ quát:
- Sao ngươi không lấy đao trực tiếp giết ta đi?
Từ Vị để mặc y tóm, cười khổ nói:
- Ta cũng không phải cố ý nha, lúc nãy xe bị chấn mạnh, ta bất ngờ không kịp phòng bị nên tuột tay để rơi nó xuống đất, sau đó cái lưng lại đè đúng lên nó, kết quả đè nó thành ba đoạn. Cả quá trình đều nằm ngoài sự khống chế của ta...
- Còn nguỵ biện! - Thẩm Mặc phẫn nộ nói: - Nếu ngươi cầm chặt thì sao lại để tuật tay làm rơi?
Từ Vị ủy khuất nói:
- Nếu như ngươi không nói "thứ vàng óng", ta cũng sẽ không đổi sang nhón nó.
Thẩm Mặc thấy mình cũng bị kéo vào, lập tức tha cho hắn, đương nhiên quan trọng hơn là tha thứ cho mình. Y quay sang căm giận nói:
- Đều do Lục Tú kia, cô ta quả thật là sao quả tạ, lần đéo nào xuất hiện cũng không có chuyện tốt gì, lần sau còn kinh hơn lần trước.
Rồi tức giận cắn răng nói:
- Lúc trước nên giết cô ta cho rồi!
Chư vị xem nhất định khó hiểu, Thẩm Mặc từ trước đến nay không phải là người thích tính toán, tại sao Ngọc như ý bị vỡ liền nổi trận lôi đình, đòi đánh đòi giết chứ. Bởi vì niên đại này, những thứ hoàng đế ban thưởng đều có ý nghĩa chính trị, vật tầm thường đều phải giữ gìn cúng bái cho kỹ, càng miễn bàn loại quốc bảo có ý nghĩa trọng đại, ý vị sâu xa thế này. Hiện tại không ngờ bị làm vỡ, quả thật chả khác nào giết Thẩm Mặc... Bởi vì nếu để người nào biết rồi nắm lấy kiếm chuyện, y quả thật đủ để lên Tây Thị chém đầu, toàn gia sung quân.
~~
Dọc theo đường đi Thẩm Mặc đều hùng hùng hổ hổ phát tiết, khi gần đến tửu lâu mới bình phục xuống, vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn Từ Vị nói:
- Bệ hạ ban thưởng cho ta bảo vật gì?
Từ Vị cũng suy sụp không kém:
- Kim hoàng ngọc như ý.
- Hiện tại ở đâu? - Thẩm Mặc lạnh giọng hỏi.
- Ở chỗ này... à không.
Đầu óc Từ Vị vẫn còn tốt, đảo mắt đã hiểu ý của Thẩm Mặc:
- Vật qúy như vậy đương nhiên phải mang về nhà bảo vệ rồi.
- Rất tốt, cứ nói như vậy.
Thẩm Mặc nghiêm mặt lườm hắn một cái, rồi mở cửa xe đi xuống. Từ Vị thất hồn lạc phách đi theo. Hai người vào tửu lâu, trong bao sương tại lầu ba gặp được chư vị huynh đệ ngoại trừ Tôn Lung đã đến Nam Kinh.
Lúc này Thẩm Mặc đã điều chỉnh tốt tâm tình, khiến người khác nhìn không ra mánh khóe. Nhưng sắc mặt Từ Vị vẫn vàng như nến, như thể đang sống với một căn bệnh nặng.
Mọi người còn chưa biết đã xảy ra chuyện gì, vẫn còn ồn ào cười nói:
- Tới chậm rồi, tới chậm rồi, phải phạt ba ly.
Dưới loại tình huống này, Thẩm Mặc thật không có lòng để mà dây dưa với họ. Y ngồi xuống uống liền ba ly rồi khai tiệc.
Giữa tiệc tự nhiên là ly qua cốc lại. Đào Đại Lâm ngồi đối bàn với Từ Vị khó hiểu nói:
- Lão Từ, ngươi làm sao vậy, ăn cái gì không tiêu hóa được hả?
Từ Vị cười khổ một tiếng nói:
- Không phải, ta mới nói chuyện với Chuyết Ngôn xong, đang kiểm điểm bản thân thôi.
Mọi người cười ồ lên, cũng may hứng thú không tìm trên người hắn, rất nhanh liền quay lại với Thẩm Mặc:
- Ngày hôm nay diện thánh được thưởng gì vậy?
Thẩm Mặc giật giật khóe môi, ngày hôm nay vốn có hai thu hoạch lớn, một là bảo vệ được phụ thân của Vương Thế Trinh, hai là có được vật báu vô giá Hoàng ngọc như ý. Có thể có người hỏi, nhưng y cũng không dám nói, bởi vì một khi cái trước bị người biết, y sẽ biến thành cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt Nghiêm Thế Phiên, mặc dù y cũng không sợ, nhưng thật sự không muốn mạo hiểm như vậy; cái sau thì càng không cần nói, ý nghĩ ăn tươi như ý kia y cũng có...
- Không thể nào, không được gì à?
Mọi người không tin nói:
- Ngày đó Từ Vị còn nói có giải thưởng lớn đang chờ ngươi mà?
- Thật không...
Thẩm Mặc đánh ánh mắt bay qua Từ Vị. Từ Vị nhận được, vội vàng tỉnh táo tinh thần nói:
- Có có, bệ hạ ban cây Hoàng ngọc như ý cho Chuyết Ngôn rồi.
- A...
Tiếng hít khí lạnh vang lên ào ào. Hiển nhiên dưới sự dẫn dắt của Cảnh Vương điện hạ, thành Bắc Kinh không ai mà không biết thứ đồ chơi này.