Đây thực sự là thừa hứng mà đến, mất hứng mà về a. Không ngờ được lão Viên ta lại để cho một tiểu tử thối áp chế! Viên Vĩ tức giận đi được nữa đường, rốt cuộc nhớ tới ở trong tay áo còn hồng bao mà Thẩm Mặc cho, trong lòng mới thoáng dễ chịu hơn. Hắn móc ra nhìn, không khỏi hít một hơi khí lạnh, không ngờ là "Hối liên phiếu" năm vạn lượng loại thấy phiếu trả ngay.
Viên đại nhân từng tuổi này rồi mà chưa từng thấy qua số bạc trên 1000 lượng, lúc này không ngờ có trong tay tới 5 vạn lượng ngân phiếu! Điều này làm cho hắn không tự chủ được miệng khát lưỡi khô, tim đập tăng tốc, thở hồng hộc, mới không bị khoản tiền lớn này làm cho tắc thở.
Mãi đến khi về đến nhà hắn vẫn còn choáng váng. Cất tấm ngân phiếu kia đi, lại không biết nên giấu ở đâu, cuối cùng trốn vào thư phòng, đóng cửa cài then, lại dùng ghế dựa chặn cửa lại, lúc này mới đốt đèn, khẩn trương xem lại -- không sai, hình thức rất chuẩn, có con dấu ở giữa, có phù hiệu của ngân hào, có triêu phụng xác nhận, có lề trên lề dưới đầy đủ, là một tấm hối liên ngân hàng phiếu hàng thật giá thật.
Đêm hôm đó, Viên đại nhân mất ngủ. Trước nửa đêm, hắn bỏ ngân phiếu vào hộp rồi khóa lại, sợ bị ăn trộm, nửa đêm lại thức dậy mở hộp lấy ra bỏ vào trong ngực cất theo bên mình, vẫn còn cảm thấy không an toàn, cuối cùng hắn đặt ở dưới gối đầu, bấy giờ mới coi như đặt trái tim lại trong ngực rồi; sau đó nửa đêm về sáng, hắn bắt đầu tưởng tượng, nên xài 5 vạn lượng bạc này thế nào đây, nên tân trang lại nơi ở tại kinh thành, hay là giữ lại đợi sau này trí sĩ sẽ về quê nhà Từ Khê mua vườn tược, sống một cuộc sống nhàn nhã đây.
Suy nghĩ một đêm cũng không có được chủ ý, nhưng điều duy nhất có thể khẳng định, chính là chút oán khí đối với Thẩm Mặc đã sớm tiêu tan thành mây khói theo tấm ngân phiếu đáng yêu này rồi...
~~
Không nói đến Viên đại nhân đang nghèo tự nhiên trúng số, sắp vui vẻ đến phát điên. Trở lại trong phủ của Thẩm Mặc. Số tân khách vẫn hăng hái bừng bừng, chơi thẳng cho đến canh ba mới mệt mỏi say túy lúy, rồi đều cáo từ ra về. Nhưng cũng có người uống say đi không nổi, có người được người nhà đến đón, được gia nhân cõng trở về, còn có người không ai quản, Thẩm Mặc đành phải để họ ngủ lại một đêm.
Tiễn bước toàn bộ khách nhân đi rồi, Thẩm Mặc uể oải duỗi người, hít thở sâu không khí mát rượi của buổi đêm, đoạn phân phó tuỳ tùng:
- Đóng cửa.
Rồi xoay người trở lại đại sảnh, trong sảnh ly tách bừa bãi, bọn hạ nhân đang ở thu dọn. Thẩm Mặc bảo Thẩm An đưa một vò rượu, mấy món ăn rồi mang về hướng phòng khách.
Đẩy ra cửa phòng khách, Thẩm Mặc thấy Trương Cư Chính đang lấp lánh ánh mắt ngồi ở đó, y không khỏi cười nói:
- Ta biết ngươi giả bộ mà.
- Sao ngươi biết được?
Trương Cư Chính ngửi mùi trên người mình, mùi rượu rất nặng. Hắn hiếu kỳ nói:
- Lẽ nào ta giả bộ không giống sao?
- Trực giác.
Thẩm Mặc cười nói:
- Trương Thái Nhạc ngươi cũng không phải là người uống rượu hỏng việc.
Trương Cư Chính nghe vậy, cười giảo hoạt cười nói:
- Ta cũng biết, ngươi đã tóm được Viên Vĩ rồi.
- Sao ngươi biết? - Giờ thì đến phiên Thẩm Mặc đặt câu hỏi.
- Trực giác.
Trương Cư Chính cười ha ha một tiếng:
- Thẩm Mặc ngươi chính là người không có lợi sẽ không dậy sớm, đột nhiên mời họ Viên kia tới, không có khả năng chỉ vì làm rạng rỡ cho buổi tiệc.
Hai người liếc nhau, rồi đồng thời cười lên khà khà. Cười xong, Thẩm Mặc đặt bình rượu lên bàn:
- Ngươi còn chưa uống say, chúng ta tiếp tục uống.
Trương Cư Chính nhảy xuống giường, ngồi vào bên cạnh bàn nói:
- Tửu phùng tri kỷ thiên bôi thiểu, thoại bất đầu cơ bán cú đa. Uống rượu nói chuyện cũng phải phân đối tượng, nếu muốn uống thống khoái, trò chuyện hài lòng, thì phải cùng với Thẩm Chuyết Ngôn ngươi.
- Bậy không.
Thẩm Mặc đặt bình rượu xuống, lại lấy ra mấy đĩa thức ăn, hai người liền bắt đầu đối ẩm nhón đậu phộng.
Một mặt uống rượu, Trương Cư Chính một mặt hỏi Thẩm Mặc, y tại Tô Châu cụ thể làm những gì:
- Nghe lời truyền bên ngoài thần kỳ quá, chắc cũng sắp thổi ngươi lên thành Khổng Minh thứ hai rồi, lẽ nào thần kỳ như vậy thật hả?
- Thần cái gì mà thần?
Thẩm Mặc mỉm cười nói:
- Chẳng qua ta chỉ tình cờ gặp được, làm vài chuyện thuận theo thời thế mà thôi. Tỷ như nói ti Thị bạc, triều đình hải cấm nhiều năm, trên biển lại có giặc Oa hoành hành, dù là người mua là đại lục chúng ta, hay là người mua trên biển, nhu cầu đều bị kiềm chế rất lâu, một khi khai phụ, sẽ như nước lũ khơi dòng, tự nhiên càng không thể vãn hồi.
Thấy Trương Cư Chính nghe mà mê mẩn, Thẩm Mặc lại nói:
- Lại tỷ như nói Từ Hải kia, hắn chinh chiến cùng triều đình đã nhiều năm, mắt thấy mình càng lớn càng yếu, quan quân lại càng ngày càng mạnh, càng thiện chiến, tự nhiên bắt đầu sinh ra ý quy thuận, chỉ là không ai có gan như ta dám tiếp thu hắn mà thôi.
Trương Cư Chính đâu thể thỏa mãn với câu trả lời giản lược như vậy? Tự nhiên gặng hỏi tiếp, cũng may điều hắn quan tâm chủ yếu là vấn đề kinh tế cấp độ vĩ mô. Về phần ti Thị bạc làm sao vận chuyển, mỗi bộ môn phối hợp liên hệ, cũng không phải chỗ mà hắn quan tâm. Điều mà Trương Cư Chính quan tâm là thuế phụ của Tô Châu làm sao trưng thu, lợi ích của các mặt làm sao phân phối, dân chúng sống thế nào. Các vấn đề đều như vậy.
Ban đầu Thẩm Mặc còn nhất nhất trả lời, nhưng thấy hắn càng hỏi càng sâu, rồi hỏi tới bí mật mà không thể cho ai biết rồi. Y vàng đình chỉ, chuyển đề tài nói:
- Ngươi hỏi ta cả nửa ngày rồi, cũng nên để ta hỏi ngươi một chút chứ?
Trương Cư Chính cười tự giễu nói:
- Ta có cái gì mà hỏi? Người ta nói đứng tuổi ba mươi. Năm nay ta đã 36 rồi, xuất sĩ cũng đã hơn mười năm, nhưng mãi chỉ là những năm tháng bình thường phí hoài, chưa làm qua một chuyện nghiêm chỉnh gì.
Nói rồi lắc đầu, uống một hơi cạn ly rượu, vẻ mặt buồn khổ:
- Đừng nói không có cách nào so với ngươi, cho dù chỉ so với mấy tri huyện Ngôn quan, ta cũng xấu hổ vô cùng.
- Ài, Thái Nhạc huynh nhất thiết đừng nghĩ như vậy.
Thẩm Mặc vội vàng khuyên giải an ủi:
- Quan Hàn Lâm mà, từ trước đến nay chính là thế, tích súc nhiều năm, chỉ chờ một khi đắc chí. Chờ nhiều năm tức phụ cũng thành bà, chính là lúc ngươi đại triển hoành đồ!
Rồi cười ha ha nói:
- Đến lúc đó chờ ngươi nắm quyền, bận bịu đến cả không có thời gian, sẽ hoài niệm năm đến nhưng năm tiêu dao du sơn ngoạn thủy cho coi.
Trương Cư Chính nghe vậy thì hơi giãn mặt ra, lắc đầu nói:
- Ngươi tưởng mấy năm trước ta xin nghỉ bệnh là đi du sơn ngoạn thủy à?
- Chẳng lẽ không đúng sao?
Thẩm Mặc cười nói:
- Cơ hội tốt như vậy không đi các nơi thăm thú, nhìn phong thổ, vậy thì thật là lãng phí quá đi.
Sắc mặt Trương Cư Chính thoáng cái trở nên trang nghiêm:
- Không sai, ta về nhà 5 năm, cũng có ngao du ở các nơi 3 năm, quả thật đả đi qua rất nhiều danh thắng cổ tích. Nhưng mà lúc tầm mắt rộng mở, đồng thời ta càng thấy được một mặt không biết gì của bản thân trước kia -- thì ra Đại Minh triều ta tuy có Tô Hàng, nhưng không phải là thiên đường! Ngoài Giang Nam giàu có và đông đúc, ta còn thấy vô số bách tính quần áo tả tơi, gầy trơ cả xương, ăn xin ven đường phố, kẻ bán con bán cái, chỉ cầu có thể ăn thêm một bữa cơm, sống lâu một ngày! Cuộc sống bi thảm của họ cũng không phải một huyện nào, một phủ nào, mà các nơi toàn quốc đều như vậy! Giang Chiết Hồ Quảng phồn hoa, chẳng qua là cái quần lót, che không được chỗ xấu xa của Đại Minh triều, tiếng la khóc khắp nơi...
Trương Cư Chính nói đến đây, trong đôi mắt đã mông lung, hiển nhiên ấn tượng đối với tràng cảnh bi thảm này thật sự quá sâu sắc. Mặc dù lúc nãy hắn còn đang cảm thán, trả thù không chiếm được biểu dương, tài hoa không cơ hội thi triển. Nhưng bất kể như thế nào, sinh ra tại một gia đình phú nông, thuở nhỏ đã tài hoa hơn người, từ tú tài đến cử nhân, từ tiến sĩ đến Hàn Lâm đều xem như thuận buồm xuôi gió, mặc dù chưa nói tới cẩm y ngọc thực, nhưng cũng chưa từng vì áo cơm mà phát sầu qua, cũng chưa từng nghĩ tới, thì ra Đại Minh triều mà mình vẫn cho rằng hào phú lại đến tình cảnh tràn ngập nguy cơ, đồng bào tay chân của mình, thì ra vẫn phải sống trong cảnh luyện ngục khốn khổ, không có hi vọng...