Nếu ngươi không phục, nói:" Rõ ràng là thấy nhiều chỗ trống thế kia, làm sao lại không chiêu đãi?"
Đáp án nhất định là:" Những chỗ đó là vị đại nhân nào đó đặt rồi."
Rõ ràng là không thèm tiếp đãi ngươi, đám nhà ăn đó ngốc sao? Đâu phải thế, người ta nắm rõ tâm lý của người thượng tầng, quý nhân chân chính không nhất định là phải dùng chén vàng đũa ngọc, nhưng ăn uống nhất định phải có ý tứ, người ta không chấp nhận chung đụng với đám người tầm thường.
Nói trắng ra, nhân vật thượng tầng ăn cơm, không ăn cơm mà là ăn hai chữ "đặc quyền", còn tiêu bao nhiêu cũng không chớp mắt.
Trừ những quán cơm lớn cực kỳ hống hách này ra, thành Bắc Kinh nhiều nhất, nổi tiếng nhất, là quán cơm trải khắp toàn thành, gọi là hống thất quán chỉ kém hơn một cấp bậc.
Bình thường mở trong tứ hợp viện, hoặc là cửa hiệu kề phố. Không có mười mấy, mấy chục gian yến hội xa hoa, càng không có sân khấu diễn kịch dưới lầu. Lầu dưới thích hợp tùy ý ngả nghiêng ăn uống, lầu trên để mời khách khứa.
Bên gian trong cũng treo chữ treo tranh gì đó, những chỉ đáng giá hai lượng bạc mua được từ xưởng lưu ly về, phòng ăn cũng không cầu kỳ lắm, sạch sẽ là được rồi.
Nếu như nói quán cơm lớn chú trọng nhất là khí phái, thể diện. Thì quán cơm này lấy chất lượng giành phần thắng, mục tiêu khách nhắm tới là quan lại, thương nhân bình thường, cùng với thị dân.
Thậm chí là những vị quan lớn quý nhân khi chán khoe khoang rồi, cũng thích những chỗ như thế này. Bởi vì những quán cơm lớn này mới là nơi chứa tinh túy của thành Bắc Kinh, khẩu vị phong phú, hệ thức ăn nhiều, so với quán ăn lớn truy cầu thanh đạm cao nhã, càng thích hợp sảng khoái múa đũa, hơn nữa giá còn rẻ hơn rất nhiều.
Có điều người dân bình thường cũng chẳng vào đó mà ăn nổi, phù hợp với bọn họ là hàng cơm không được bắt mắt, đặt trong những ngõ nhỏ, nhiều lắm thì chỉ có hai gian phòng, bên trong rất là chật hẹp, cũng chẳng thể mở được yến tiệc, chỉ cung cấp những món ăn bình thường gia đình, khẩu vị cũng tương đối kém, chỉ để bớt chút thức ăn thêm chút cơm, là cái chỗ ăn để cho no bụng, đối tượng là người dân bình thường, kẻ có tiền chẳng thèm ngó tới.
Thực ra người thường chẳng tới quán cơm bày tiệc làm gì, tới để ăn cho no bụng mà đi làm việc thôi. Ở bên đường cái, đặt vài cái bàn dài, hai hàng ghế, dụng mấy cọc tre, dựng thành cái lán, che mưa tránh nắng cho khách là được. Bán chỉ có bánh ngô, bánh bao, mỳ sợi, thêm chút lương khô gì đó. Thực khách là dân nghèo, còn thị dân bình thường chẳng thèm ngó ngàng. Điều kiện vệ sinh cực tệ, hơn ở cái giá rẻ, còn có gì ăn nấy, không ai kén chọn gì. Cấp bậc chỉ ngang với mấy cái xe bán hàng lưu động đẩy qua đẩy lại trên các con phố mà thôi.
Bốn loại quán cơm tương ứng với bốn tầng cấp trong thành Bắc Kinh, mọi người hiểu trong lòng mà không nói ra, ai nấy tìm chỗ thuộc về mình, rất ít khi xảy ra tình huống lẫn lộn như ở Giang Nam. Làm người ta không khỏi cảm thán, trình độ tuân thủ đẳng cấp thì không ai bằng được người kinh thành.
Lục Quang Tổ đã sinh hoạt ở kinh thành vài năm, nắm rõ hiệu cơm ở đây rõ như lòng bàn tay, dẫn hai người đi thẳng tới bên cầu Ngân Khanh, vừa đi vừa nói với hai người:
- Người phương nam chúng ta thích thức ăn tinh xào, thích đồ tanh, còn quán cơm Bắc Kinh không làm ra nổi, cho dù là đầu bếp nổi tiếng ở phương nam, vừa tới Bắc Kinh là vô tình bị sự thô hào của phương bắc tiêm nhiễm, không tỉ mỉ được nữa.
Thẩm Mặc tán thưởng:
- Có nhà ẩm thực gia Ngũ Đài huynh, ở phương diện này chúng tôi phải cam bái hạ phong.
Y mặc dù xuất thân hàn vi, nhưng mười mấy năm qua lên rừng xuống biển, lại có vợ thần tài, sớm đã ăn hết món ngon trong thiên hạ, nói thế chẳng qua là cấp thể diện cho Lý Chí mà thôi.
Lý Chí lần này không nói, một là hắn đói rồi, hai là hắn nói rồi, hắn nghèo không sợ túi rách, chẳng mời nổi bữa cơm, nên cũng ngại lên tiếng.
Trong lúc nói chuyện, xe đã tới nơi, Lục Quang Tổ cười nói:
- Lần này chúng ta ăn chút hương vị phương bắc.
Xuống xe, liền thấy tấm biển treo cao trước hiệu, viết:" Trương Ngũ Đại, thịt nướng Mạc Bắc."
- Muốn mời chúng tôi ăn thịt nướng hả? Món này đúng là nhiều năm rồi chưa thưởng thức.
Thẩm Mặc cười.
Lục Quang Tổ giới thiệu:
- Lão bản cửa hiệu này nghe nói là đầu bếp năm xưa theo Vĩnh Lạc đế xuất chinh Mạc Bắc, có món thịt nướng tuyệ nghệ, ngay cả Vĩnh Lạc đế cũng khen không ngớt miệng.
- Thật không vậy?
Thẩm Mặc sáng mắt lên.
- Mặc kệ là thật hay là bịa ra.
Lục Quang Tổ đáp:
- Nhưng người ta là cửa hiệu trăm năm rồi, là số một số hai trong vô vàn cửa hiệu thịt nướng ở Bắc Kinh đấy.
Ba người vừa nói vừa đi vào sảnh đường, vừa vào trong một tiểu nhị áo xanh mũ nồi, khăn lông trắng vắt trên cánh tay, dang vẻ lanh lẹ niềm nở đi tới nói:
- Ui chao, tiểu nhân đang nói hôm nay sao chim khách cứ kêu không ngừng, thì ra Lục lão nhân nha tới, tiểu nhân thỉnh an lão nhân gia.
Rồi lại quay sang chào hai người Thẩm Mặc:
- Tiểu nhân cũng thỉnh an hai vị.
Vừa mới vào được đón tiếp nhiệt tình như thế là điều khó thấy được ở các cửa hiệu phương nam.
Lục Quang Tổ hỏi:
- Trên lầu còn chỗ không?
- Xem ngài nói kìa, cho dù không còn chỗ cũng phải doạn ra cho ngài chứ.
Tiểu nhị cười giả lả:
- Vẫn là chỗ cũ, phong thứ 2 chữ Giáp.
- Được.
Lục Quang Tổ gật đầu, ba người liền theo tiểu nhị lên lầu hai, tiến vào gian phòng bao rộng rãi, tiểu nhị lập tức đưa khăn ấm lên mời ba vị lau tay, hỏi:
- Hôm nay ba vị muốn ăn gì, thịt nướng hay là thức ăn.
- Nói thừa, tới chỗ ngươi còn có thể ăn cái khác sao?
Lục Quang Tổ cười mắng.
- Tiểu nhân cũng biết thế, nhưng không thể không hỏi được.
Tiểu nhị cười bồi:
- Cửa hiệu hôm qua mới nhập vào ít dê Hà Sóc, số lượng có hạn, chuyên môn để lại cho ngài một con, giờ chúng ta ăn nó?
- Bao nhiêu tiền một con?
Lục Quang Tổ hỏi.
Tiểu nhị giơ một bàn tay lên:
- Chừng này ạ.
- Đừng coi ta là dê béo mà cắt xẻo đấy nhé.
Lục Quang Tổ vẫn tươi cười.
- Ngài là quý nhân phải ăn đồ đắt giá chứ ạ. Số dê đó riêng vận chuyện đến đây đã không dễ dàng rồi, dọc đường đi phải chiếu cố tỉ mỉ, khát cho uống nước suối trong, đói cho ăn cỏ xanh, tổng cộng chỉ có 20 con thôi, ngài thấy có đang tiền không ạ?
- Vậy thì mang lên một con.
Lục Quang Tổ cười ha hả:
- Đám tiểu nhị các ngươi miệng có thể nói cho gà mẹ trở thánh phượng hoàng.
- Tiểu nhân nói thật mà.
Tiểu nhị pha trà xong do ba vị, lại bưng lên chút điểm tâm, bánh trái. Khom người lùi ra nói:
- Ba vị lão nhân gia xin đợi một chút.
Thẩm Mặc và Lý Chí thấy hắn đột than, cho một ít gỗ tùng vào, thầm nghĩ:" Đây là bồn để nướng rồi."
Tiểu nhị lại đem hai cái vỉ sắt hình tròn đặt lên chậu lửa, đợi nóng rồi, liền đem miếng thịt dê đã cắt sẵn đặt chỉnh tề trên đó, vừa bày vừa giới thiệu:
- Những miếng thịt này dùng dấm, dầu, muối, rượu, gừng.. Tẩm ướp hơn ba canh giờ, đảm bảo mùi vị đầy đủ.
Lục Quang Tổ là khách quen, tất nhiên không cần hắn giới thiệu, xua tay nói:
- Được rồi, ngươi đi làm việc của ngươi đi, bọn ta tự làm lấy ăn mới thú.
- Vậy ngài tự nhiên.
Tiểu nhị nghe thế đặt đũa gắp thị xuống, quay sang dặn hai người Thẩm Mặc:
- Lát nữa chín rồi, hai vị dùng đũa trúc gắp, rửa qua trong nước lạnh rồi hãy ăn cho sạch sẽ.
Nói xong lui ra đóng cửa lại cho ba người.
Trong gian phòng ánh lửa bập bùng, khói bốc nghi ngút, mấy người Thẩm Mặc tay trái cẫm chén rượu, tay phải cầm đũa trúc dài hơn một xích, vừa nướng vừa ăn, tỏ ra hết sức hào hứng..
Nhưng làm cho Lục Quang Tổ ngạc nhiên là hai người kia động tác còn thành thạo hơn cả khách quen là hắn, hiển nhiên là ăn nhiều rồi, không khỏi tò mò hỏi:
- Ta ở Giang Nam chưa bao giờ thấy qua hiệu đồ nướng? Hai vị ăn ở đâu thế?