Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 605: Lòng Vua Khó Đoán (1).

Chương 605: Lòng Vua Khó Đoán (1).




Dịch: lanhdiendiemla.

Trong đại điện cung Ngọc Hi, giọng Nghiêm Tung chậm rãi nói:

- Hiện giờ binh bộ thượng thư nói phải chấn hưng phương bắc, điều này lão thần giơ hai tay tán thành, nhưng tiền đâu ra, lính đâu ra? Theo lão thần biết, hiện giờ duy trì được cục diện này đã là cực hạn rồi, nếu như còn tiến thêm vào, thì cần đầu tư vô số nhân lực, vật lực. Còn nếu như đầu tư ít chỉ tạo thành lãng phí vô ích, chẳng có chút tác dụng nào.

Nói rồi nhướng mắt nhìn Hứa Luân:

- Hứa bộ đường, chúng ta có tài lực đó không?

- Điều này... Thì phải hỏi Phương bộ đường rồi.

Hứa Luân dừng một chút, nhìn sang Phương Độn:

- Có điều ta đoán, hẳn là có chứ nhỉ? Thị bạc ti kiếm tiền như thế, triều đình lại không có công trình gì lớn, thế nào cũng chắt bóp được một chút.

- Không có đâu.

Phương Độn lắc đầu:

- Tiền của thị bạc ti một phần dùng binh đông nam, một phần dùng để trả nợ... Không tin ông cứ tới hộ bộ tra sổ, quốc khố nhiều năm qua nợ nần cộng lại đã hơn 3000 vạn lượng rồi. Thêm vào tiền lãi thì phải tới 5000 vạn lượng.

Hữa Luân líu lưỡi:

- Nhiều như vậy sao?

- Giống như Nghiêm các lão đã nói, mấy năm qua thiên tai nhân họa quá nhiều, quanh năm suốt tháng tiêu tiền; địa phương không tai nạn thì gặp loạn lạc, chẳng những không thu được thuế, còn kêu than xin xỏ, hộ bộ thượng thư ta đây chỉ đành vay đông mượn tây, miễn cưỡng cầm cự tới hôm nay.

Phương Độn thở dài:

- Hiện giờ có tiền rồi đương nhiên là phải trả nợ, nếu không riêng tiền lãi hơn 300 vạn lạng đã khiến một nửa số bạc tan thành bong bóng, cho nên tiền của đông nam không thể dùng cho phương bắc.

- Chẳng lẽ cứ để cho Yêm Đáp hoành hành sao?

Hứa Luân không chấp nhận.

Phương Độn hạ mí mắt xuống không trả lời câu hỏi của ông ta, Hừa Luân nhìn sang phía Nghiêm Tung nói:

- Nghiêm các lão, ngài nói đi chứ.

Nghiêm Tung nhìn bách quan:

- Chư vị có kiến giải gì?

Nghiêm Thế Phiên bước ra khỏi hàng nói:

- Theo thần thấy, chuyện nhà ai nhà đó lo, nếu đông nam có thể tự cấp tự túc, vậy phương bắc sao lại không thể.

Hắn nói lưu loát hùng hồn:

- Thần kiến nghị phái một viên quan đắc lực tới dải Kế Châu đốc lương, luyện binh, tích trữ thực lực, đợi khi Yêm Đáp tới, cho hắn một bất ngờ, dạy một bài học khó quên.

Hắn vừa nói hết, phần tử Nghiêm đảng đua nhau gật đầu, ra sức thổi phồng, làm như cái kiến nghị hết sức tầm thường này có thể chấn hưng quốc gia vậy.

Nghiêm Tung vờ vờ vịt vịt mắng:

- Đại sự quốc gia sao có thể cẩu thả như thế? Ta hỏi ngươi, nhân tuyển ngươi đã nghĩ tới chưa? Quyện hạ thế nào? Phái đi lâm thời hay là trường kỳ, những điều này ngươi đã nghĩ tới chưa?

- Phụ thân giáo huấn rất đúng.

Nghiêm Tung khom mình:

- Quyền lực tất nhiên là đốc lương, luyện binh. Nhiệm kỳ thì rất nhiên xong việc triệu về thì tốt hơn, còn về phần nhân tuyển đúng là có một người không ai hơn được.

- Nói.

Nghiêm Tung lên tiếng.

- Lễ bộ thượng thư Triệu Trinh Cát.

Nghiêm Thế Phiên mặt lạnh tanh nhìn Triệu Trinh Cát:

- Triệu đại nhân trung thành đáng tin, cần mẫn liêm khiết, là nhân tuyển tốt nhất.

- Triệu bộ đường đúng là thích hợp.

Nghiêm Tung liền hỏi:

- Vậy thì phải hỏi Triệu đại nhân người ta có đồng ý không đã chứ?

Mọi người đưa ánh mắt dồn về phía Triệu Trình Cát.

Đối diện với ánh mắt "tha thiết" của Nghiêm Tung, Triệu Trinh Cát thầm cười lạnh, ông ta sớm biết đối phương thế nào cùng thu thập mình, quả nhiên hiện giờ đã ra tay.

Đừng chỉ nghe cha con họ Nghiêm kẻ hát người khen, đem chuyện này nâng tầm quan trọng lên như thế, cứ như phải có là đấng trụ cột triều đình mới có thể đảm đương nổi, thực chất là dùng cái chức danh rỗng cho ông ta ra rìa mà thôi.

Thấy ông ta trầm ngâm không nói, Nghiêm Thế Phiên cao giọng hỏi:

- Triệu đại nhân, sao ông không trả lời.

- Trả lời cái gì?

Triệu Trinh Cát lạnh lùng liếc nhìn hắn.

- Phụ thân ta hỏi ông có muốn tới Kế Châu đốc lương, luyện binh không?

Sắc mặt Nghiêm Thế Phiên hơi chút khó coi, hỏi.

- Đốc lương, đốc thúc kinh vận ư hay là dân vận?

Triệu Trinh Cát cười khẩy:

- Hai chức đó đã có người quản, thêm quan làm chi cho rắc rối.

Vận hà có tào vận tổng đốc,thương trường thị lang quản, căn bản không cần phải xen vào. Huống chi tào vận tổng đốc ngang cấp với ông ta, làm sao chịu nghe ông ta ra lệnh? Mà thị thương trường thị lang thì lại thường trú ở Thông Châu, không ở cùng một chỗ với ông ta, sao tuân thủ mệnh lệnh của ông ta được?

Cho nên nhất định chức "đốc lương luyện binh", căn bản là chức tướng không có quân.

- Nếu như thế ông có thể nghiên cứu nắm giữ phương hướng là được.

Nghiêm Thế Phiên không ngờ Triệu Trinh Cát phản ứng lại mạnh mẽ như thế, đành nói:

- Trọng điểm đặt ở luyện binh.

- Quan binh có đại tướng thao luyện, phái viên binh bộ đốc thúc, ta là lễ bộ thượng thư tới đó có tác dụng gì.

Triệu Trinh Cát vẫn cười nhạt:

- Chẳng lẽ dạy bọn họ quân lễ? À, nếu biết lễ nghi có thể đánh thắng trận, bản quan không nói hai lời, bui vẻ đi làm ngay.

- Ông...

Nghiêm Thế Phiên ngẹn cứng, mặt đỏ bừng bừng, hồi lâu mới tức giận nói với tả đô ngự sử Chu Duyên:

- Chu đại nhân, ông nói xem Triệu đại nhân nói thế được không.

Chu Duyên từng là một viên quan tốt dũng cảm can gián, nếu không cũng chẳng leo lên được chức thủ lĩnh khoa đạo, nhưng mấy năm qua, ông ta nhìn thấy đấu sĩ kháng Nghiêm hết người này tới người kháng bị chém đầu, sớm chẳng còn dũng khí đối kháng với Nghiêm đảng nữa, thêm vào tuổi đã lớn, sức khỏe không tốt, chẳng muốn xen vào đấu tranh hai đảng, liền đá quả bóng trở lại:

- Nghiêm công bộ thấy thế nào?

- Ta bảo ông nói cơ mà.

Nghiêm Thế Phiên trừng mắt nhìn Chu Duyên:

- Được lắm, ta cho ông biết, Triệu đại nhân làm thế là đùn đẩy trách nhiệm, không dám làm việc. Bỏ mặc quốc gia an nguy, bất chấp mệnh lệnh quan trên.

- Cấp trên? Ông là cấp trên à?

Tân nhiệm hữu đô ngự sử Lưu Đào bình thường quan hệ tốt với Triệu Trinh Cát, còn là dũng tướng hiếm có của Từ đảng, nghe vậy không nhịn được lớn tiếng chất vấn:

- Ta còn chưa bao giờ nghe nói tới công bộ thượng thư có thể lão đạo lễ bộ thượng thư đấy.

Ông ta từ tuần phủ Phúc Kiến đi lên, có chiến công lớn, rất được lòng hoàng đế, vì thế căn bản không sợ Nghiêm Thế Phiên.

- Ông...!

Nghiêm Thế Phiên tức bể phổi, quát:

- Ta nói thay cha ta, chẳng lẽ thủ phụ không phải là cấp trên của lễ bộ thượng thư à?

- Nhưng Nghiêm các lão có tỏ thái độ đâu, đừng có mà lấy cớ.

Lưu Đào cười nhạo.

- Ý cha ta chính là như thế.

Nghiêm Thế Phiên nghiến răng ken két.

- Ông đại biểu được cho thủ phụ à?

Lưu Đào nhìn xoày vào hắn.

- Ta là con trai người, đương nhiên là có thể.

Nghiêm Thế Phiên không phải không có trí não, nhưng hoành hành ngang ngược quen, thiếu tu dưỡng, không chịu nổi người khác trái ý, dễ kích động.

- Ha ha ha.

Lưu Đảo ngửa mặt cười dài:

- Đây là triều đường, chỉ có quân thần, không có cha con.

- Ngươi, ngươi..!

Nghiêm Thế Phiên đã không kiểm soát được cơn giận nữa, hắn thấy cuộc đấu tranh hôm nay phải có kẻ sống người chết mới giải quyết được, liền chắp tay về phía rèm:

- Bệ hạ, người cũng thấy rồi đấy, những kẻ này ngông cuồng thế nào, dám đổi trắng thay đen trước mặt người, câu kết bè phái! Người không thể bỏ mặc được, bệ hạ.

Lưu Đào cũng chẳng chịu kém, chắp tay dùng giọng còn lớn hơn:

- Bệ hạ, Nghiêm Thế Phiên nói sai sự thực, quát thét trên triều đường, cuồng ngạo hết sức.

- Các ngươi là bè đảng.

Nghiêm Thế Phiên rít lên.

- Còn dàm nói người khác là bè đảng à?

Lưu Đào mỉm cười:

- Vậy các ngươi là cái gì?

- Ngươi ngậm máu phun người.

- Ngươi là ác nhân vu cáo.

Tới đây chẳng thèm lịch sự vờ vịt nữa.

Thấy hai người chõ mòm vào nhau như hai con gà chọi, mọi người thầm suy đoán xem bọn họ có đánh nhau thật không, nếu đánh thật thì Nghiêm Đông Lâu bị tửu sắc khoét rỗng người hẳn không phải là đối thủ của Lưu Đào khôi ngô.

-o0o-


















trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch