Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 615: Như Ý Gần Dụ Vương Được Chăng ?

Chương 615: Như Ý Gần Dụ Vương Được Chăng ?




Dịch: lanhdiendiemla.

Vì thế Lam Đạo Hành ra sức mời, Gia Tĩnh đễ cuối cùng đồng ý đảm nhận luyện đan sĩ một chuyến, hoàng đế đồng ý rồi Lục Bỉnh chỉ còn cách bồi tiếp. Hai người mỗi ngày ngồi ở vị trí mắt âm dương, mặc cho khói hun lửa đốt, đây là ngày thứ bảy, cũng là ngày kết đan rồi.

Lam Đảo Hành tập trung toàn bộ tinh thần nhìn chằm chằm vào ngọn lửa trong lò luyện đan, lòng cũng như có lửa đốt, lần này làm hoàng đế tốn công như vậy, nếu không thuận lợi kết đan, mình sẽ khó coi hơn cả chết.

Chính lúc hắn đang suy nghĩ lung tung thì nghe Khâu Cơ Tử ngồi ở vị trí Càn rống một tiếng:

- Vô Lượng Thiên Tôn, mời thiên lôi.

Sau đó là một ánh lam chói mắt lóe lên, tiếng nổ kịch liệt làm mọi người ngã lăn ra đất, ngay cả Lục Bỉnh cũng không ngoại lệ, càng chẳng nói tới Gia Tĩnh bệ hạ nữa.

Ăn đủ là Lam Đạo Hanh đang đứng đó, bị sóng xung kích hất đập vào đỉnh đồng, mắt tối xầm, ngất xỉu.

Khi Lam thần tiên tỉnh lại, phát hiện đã đang ở trong phòng của mình, đám đồ tử đồ tôn vây thành một vòng, quan tâm nhìn mình.

Thấy hắn tỉnh lại, đám đồ tử đồ tôn tranh nhau bảy tỏ sự vui mừng của chúng:

- Tạ ơn trời đất, cảm tạ thái thượng lão quân, ngài không sao nữa rồi.

Lam Đạo Hành cố sức nhớ lại, hình như mình tới tham quan lò luyện đan, sau đó xảy ra vụ nổ, hình như hoàng đế cũng ở trong đó, toàn thân run rẩy:

- Ôi mẹ tôi ơi, hoàng đế lão nhân gia không sao chứ?

- Coi ngài nói kìa, thánh thượng hồng phúc tề thiên, có kim cương hộ thể, sao có chuyện được chứ.

Một giọng the thé vang lên, mọi người vội tránh ra khoảng trống, chỉ thấy thái giám Trần Hồng xuất hiện trước giường.

Lam Đạo Hành sắc mặt trắng bệch:

- Trần công công, không phải ông tới bắt ta chứ?

- Bắt ngài?

Trần Hòng bật cười, thong thả nói:

- Quốc sư đúng là biết nói đùa, cho dù có mười lá gan, nô gia cũng chẳng dám. Chúc mừng Lam thần tiên, kim đan bệ hạ đã thành, công của quốc sư lớn nhất, bệ hạ nhất định có phong thưởng.

- Cái gì? Kim đan thành rồi?

Lam Đạo Hành tròn xoe mắt:

- Sao ta lại nhớ là nổ mà.

- Đúng là nổ ạ.

Người bên cạnh đáp:

- Còn chết bốn người, thương mấy người tại chỗ.... Nhưng trong vụ nổ tìm kiếm... Chậc chặc, hơn một trăm viên tiên đan vàng lóng lánh.

- Ôi mẹ tôi ơi, đám Toàn Chân giáo này đúng là dám chơi, ngay cả mạng người cũng bất chấp.

Lam Đạo Hành không khỏi cảm khái.

- Quốc sư đừng cảm thán vội.

Trần Hồng nói:

- Ngài xem có đi được hay không, bệ hạ bên kia đang nóng lòng gặp ngài đó.

- Ta thử xem nào.

Lam Đạo Hành cố đứng dậy, thấy xương khớp kêu răng rắc, người bên cạnh vội đỡ lấy, chầm chậm xuống đất đi vài bước, phát hiện trừ có hơi tập tễnh ra thì không đáng ngại lắm, liền nói:

- Đi, chúng ta tới gặp hoàng thượng.

Trong cung Ngọc Hi, Gia Tĩnh đế ngồi trên bồ đoàn, Lý Phương quỳ sau lưng ông ta, dùng kéo cẩn thận cắt tóc bị cháy xém của hoàng đế, đặt lên chiếc khay nhỏ do thái giám bên cạnh bê. Miệng đau lòng nói:

- Chủ nhân, sau này chúng ta không chơi trò này nữa, quá nguy hiểm, người xem, long nhan của người bị tổn hại rồi đấy.

Ông ta nói như thế, Gia Tĩnh đế liền cảm thấy má đau rát từng trận, trên đó có vết thương mà mờ, nhưng không hề để ý, mà lại còn hưng phấn nói:

- Đáng, rất đáng, lần này luyện được kim đan, đại đạo đã thấy trước mắt rồi, bị chút khổ cực có là gì đâu cơ chứ?

Thấy hoàng thượng hứng trí cao như vậy, Lý Phương tất nhiên không thể làm mất hứng, cười bồi nói:

- Đúng vậy, lần này tiên đan khác với trước kia, ban đầu toàn xanh xanh đỏ đỏ, không được vàng óng ánh như lần này.

-Kim đan kim đan, không vàng óng ánh sao gọi là kim đan.

Gia Tĩnh đế mở cái bình sứ bên cạnh, mấy viên kim đan vàng oánh ánh bên trong, ông ta nhìn không biến chán, khen không ngớt miệng:

- Thật là đẹp.

Gia Tĩnh đế đang say mê ngây ngất thì bên ngoài có tiếng Trần Hồng:

- Chủ nhân, Lam thần tiên tới rồi.

- Mau mau mời vào.

Gia Tĩnh đế cẩn thận đóng nắp, ngồi ngay ngắn trở lại.

Lam Đạo Hành đi vào, tung hô vạn tuế xong, Gia Tĩnh đế không bảo hắn đứng dậy ngay, mà hạ chỉ:

- Toàn Chân giáo trung trinh thần thông, có công lớn, tấn thăng Xiển giáo hộ quốc, đãi ngộ ngang với Thiên Sư đạo; phong chưởng môn Khâu Cơ Tử là tĩnh vi diệu tể thủ tĩnh thần thông chân nhân, hai vị đạo trưởng hi sinh là trung trinh hiến quốc chân nhân...

Nói rồi nhìn Lam Đạo Hành:

- Lam thần tiên cúc cung tận tụy, phong thiếu phó, ban mãng bào ngọc ấn, con cháu thế tập thái thường tự, khâm thử.

*

Xiển giáo: do Nguyên Thủy thiên tôn vị thần tối cao của Đạo giáo TQ lập ra.

- Tạ chủ long ân.

Lam Đạo Hành vội thay Toàn Chân giáo, cũng thay bản thân tạ ân điển hoàng thượng.

Đợi hắn đứng dậy rồi, Gia Tĩnh đế đầy cảm khái nói:

- Trước kia nhờ những lời của khanh mới có thu hoạch ngày hôm nay, giờ đại đạo không còn xa nữa, thực là đáng mừng.

- Hoàng thượng quá khen rồi.

Lam Đạo Hành vội tạ ơn, rồi hết sức quan tâm hỏi:

- Không biết hoàng thượng dùng đan dược chưa? Cảm giác ra sao?

- Vẫn chưa?

Gia Tĩnh đế lắc đầu:

- Dựa theo ý khâu chân nhân, trẫm trước tiên phải ích cốc bảy bảy bốn mươi chín ngày, bài trừ tạp chất trong người, sau đó mới có thể dùng đan, thế mới hiệu nghiệm.

"Ồ..." Với vụ này thì Lam đạo hành không hiểu gì hết, chỉ có thể thuận miệng phụ họa vài câu, rồi hỏi:

- Không biết bệ hạ cần bần đạo làm gì.

- Ừm, có một việc trẫm do dự mãi chưa quyết được.

Gia Tĩnh đế phất tay, bảo Lý Phương đuổi người khác tránh đi, nói:

- Phải nhờ quốc sư hỏi thần Tử Cô, xem trẫm phải quyết định ra sao?

Lam Đạo Hành gật đầu:

- Tuân chỉ.

Vì thế khai đàn bày phép, Gia Tĩnh đế viết xong câu hỏi, cho vào phong thư kín, Lý Phương đưa cho Lam Đạo Hành.

Lam Đạo Hành thủ pháp thuần thục đem phong thư rỗng đốt cháy, thừa lúc múa may quay cuồng mở lá thư hắn giấu được ra xem, thấy trên đó có sáu chữ lớn:" Như Ý gần Dụ Vương được chăng?"

Lời này nếu là người thường thì không hiểu nổi, nhưng Lam Đạo Hành kiếm sống bằng nghề giả thần giả quỷ, suốt ngày suy đoán hành động của Gia Tĩnh đế, nên đoán được "như ý" chính là "hoàng ngọc như ý", là chỉ vào ân công Thẩm Mặc của hắn.

Hắn lập tức nhớ ra, mấy ngày trước Từ Vị bảo với mình, Hàn lâm viện tiến cử Thẩm Mặc và một người khác vào Dụ Vương phủ nhập học, khi ấy Từ Vị đã nói chính xác:" Thẩm Mặc rất muốn có được chức vị này."

Nếu đã như thế còn có gì để nói nữa? Hắn liền co giật như cơn động kinh, bút lông gà lập tức dựng đứng lên, viết hai chữ lớn trên bàn cát:" Đại thiện!"

- Đại thiện?

Gia Tĩnh đế cau mày, hỏi:

- Vì sao?

"Dụ vương, con hiếu, đáng được người hiền đức dạy dỗ. " Lam Đạo Hành biến ra một hàng chữ.

" Ồ..." Gia Tĩnh đế chậm rãi gật đầu, không nói gì nữa.

-o0o-


















trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch