Kỳ thực Nghiêm Niên đã tới từ sớm rồi, cho tới tận khi nghe thấy tiếng cười ma quỷ của Nghiêm Thế Phiên, hắn mới dám gõ cửa gọi. Nếu là bình thường nghe Nghiêm Thế Phiên nói như vậy ông ta sẽ cười bồi vài tiếng, nhưng lần này Nghiêm Niên thực sự không có tâm tình gì hết, hạ thấp giọng gọi:
- Thiếu gia, lão gia bảo người tới ngay.
- Ừ.
Nghiêm Thế Phiên bò dậy mặc áo ngủ, dụi mắt còn lờ đờ, vác cái bụng phệ từ phòng ngủ đi ra, làu bàu:
- Lão già lại có chuyện gì thế?
Trên đường tới thư phòng của Nghiêm Tung, Nghiêm Thế Phiên được Nghiêm Niên kể lại câu chuyện, mặt hắn âm trầm, không còn được thoải mái như khi ở trong phòng ngủ.
Tới trước cửa thư phòng, hắn hít sâu một hơi, gõ cửa gọi:
- Cha.
Bên trong không có phản ứng, đánh gõ thêm mấy cái nữa mới nghe thấy một giọng già nua bảo:
- Vào đi.
Nghiêm Thế Phiên đẩy cửa đi vào, gọi một tiếng "cha" nữa rồi ngồi xuống ghế bên cạnh Nghiêm Tung, nhưng nghe lão ta trầm giòng quát:
- Quỳ xuống.
Nghiêm Thế Phiên ngẩn ra tại chỗ.
Nghiêm Tung lại quát:
- Quỳ xuống.
Hắn chỉ đành hết sức miễn cưỡng quỳ xuống trước mặt cha, nhỏ giọng lẩm bẩm:
- Có gì nói chuyện tử tế không được hay sao? Cứ nhất định phải quỳ, ông già này đúng là mệt người.
- Tên súc sinh thiếu quản giáo ngươi mà còn dám lắm mồm ta xé nát miệng ngươi ra.
- Cha, người giận dữ như vậy làm cái gì? Con lớn chừng nào rồi mà cha còn muốn đánh? Hơn nữa cha có đánh nổi không?
Mấy năm qua Nghiêm Tung tuổi quá cao, không còn sức lực quản chuyện gì nữa, chuyện trong nội các đều do Nghiêm Thế Phiên làm thay, từ việc xem tấu chương, viết thanh từ, nắm giữ quyền lực thực tế rồi, huống chi là chuyện gia đình.
Ở trong tướng phủ, tất cả con người, tất cả mọi chuyện đều nghe Nghiêm Thế Phiên an bài, sau đó mới dám đi làm. Thế là Nghiêm Thế Phiên cho rằng Nghiêm Tung chỉ là lão già hết thời sống dựa dưới sự che chở của hắn, cho nên càng ngày càng mất đi sự cung kính với lão ta.
- Giỏi, giỏi, giỏi...
Nghiêm Tung run rẩy chỉ hắn nói liền ba chữ giỏi, ngay cả tóc tai râu ria cũng run lên, tức thì xuất hiện triệu trứng trúng gió của người già.
Nghiêm Niên mặt lộ vẻ kinh hoàng, vội vàng chạy tới bên người Nghiêm Tung, đỡ lấy lão, vỗ lưng, nói:
- Lão gia, ngàn vạn lần đừng nóng, sức khỏe quan trọng hơn.
Thấy cha già tức thành như thế, Nghiêm Thế Phiên không ương được nữa, hắn cũng sợ lão già này tức nằm lăn quay ra đó, một mình hắn không chống đỡ nổi thế cục, thành thực quỳ tại đó.
Nghiêm Niên vừa xoa bóp vừa đổ nước mới làm Nghiêm Tung ngừng run rẩy, nhưng hai mắt vẫn trơ ra đó, Nghiêm Thế Phiên thuận theo mắt lão ta nhìn thấy đạo chỉ dụ đặt ở trên bàn.
Nghiêm Thế Phiên nhích người tới đưa tay cầm lấy mở ra xem, tức thì mặt trắng bệch, thái độ hậm bực bình mình trước đó biến mất sạch sẽ, thay vào đó là sợ hãi vô bờ.
Lúc này thì Nghiêm Tung cũng đã hồi phục tinh thần, có câu biết con không ai bằng cha, thấy nhi tử không nhảy dựng lên chửi bới, biết ngay chuyện này không thoát khỏi liên quan tới Nghiêm Thế Phiên. Liền buông một tiếng thở dài:
- Tám mươi hai tuổi đầu rồi, cái mạng già này mất trong tay ngươi...
Nghiêm Thế Phiên nghe thế cúi gằm mặt xuống, không phản bác câu nào.
Thấy nhi tử nhận tội rồi, Nghiêm Tung lại nổi cơn tam bành:
- Ta đã cảnh cáo ngươi biết bao nhiêu lần rồi, cách kiếm tiền có nhiều đường, có một số cách thoải mái, một số cách không được chạm vào. Chuyện bán đề thi này phạm vào kỵ húy của hoàng thượng, không được làm nữa, vì sao ngươi không nghe theo, lại còn càng ngày càng làm quá.
Lão thở hổn hển:
- Ngươi chê mình chết còn quá chậm phải không?
Nghiêm Thế Phiên là người không chịu nổi chút oan ức nào, bị cha già mắng cho một hồi, hắn rốt cuộc không kìm chế được, ngẩng đầu lên nói:
- Trước khi thi, con đúng là có bảo Ngô Sơn chuyển cho con đề thi, chiếu cố cho mấy khảo sinh năm nay.
Nói tới đõ giọng cao hơn, ra chiều oan ức lắm:
- Nhưng con đâu có tuyên truyền lung tung bao giờ? Con có phải là người không biết nặng nhẹ như vậy không? Cho dù chiếu cố mấy kẻ kia, cũng đều là hạng trung thành với chúng ta, ngại qua lại trước kia, con không tiện từ chối mà thôi. Nhưng khi con giao cho bọn chúng đề thi đã dặn dò tuyệt đối phải giữ bí mật, bọn chúng cũng thề cả rồi. Vả lại bọn chúng đều là người có thân phận, chuyện mua đề thi để đỗ đạt tất nhiên càng che giấu, cho càng ít người biết càng tốt, không thể vì kiếm vài đồng tiền mà đem đề thi bán đi.
- Giờ nói vậy còn có tác dụng gì?
Nghiêm Tung lại lên cơn, chỉ thằng mặt hắn nói:
- Sự thực đã bày ra đó rồi, những kẻ kia không tuân thủ lời hứa với ngươi, bọn chúng không ngừng mở rộng phạm vi tiết lộ đề, đương nhiên cũng có khả năng là Ngô Sơn, hắn học theo ngươi giở trò bán đề.
Nghiêm Tung nói nghe qua rất hợp tình hợp lý, nhưng Nghiêm Thế Phiên lại không nghĩ như thế, hắn hết sức tin tưởng vào phán đoán của mình, bất kể là Ngô Sơn hay là những kẻ mua đề của hắn, đều là kẻ nằm trong túi hắn, hắn hiểu rất rõ, không thể vì một chút xỉu lợi ích mà cược cả tiền đồ, thậm chí là cả tính mạng của mình vào. Hắn cho rằng trong này có vấn đề.
- Phụ thân cứ yên tâm.
Nghiêm Thế Phiên vừa nói vừa đứng dậy:
- Con đi tra ngay, xem xem nơi nào xảy ra vấn đề rồi mau chóng trả lời cho cha.
Nghiêm Tung gật đầu, rồi lại nói:
- Vậy chỗ hoàng thượng ta phải trả lời ra sao?
- Trả lời ra sao?
Đừng thấy Nghiêm Thế Phiên thường này hung hăng bộp chộp, nhưng một khi gặp phải chuyện thì tỉnh táo vô cùng, chỉ nghe hắn nói:
- Hiện giờ không thể trả lời.
- Vì sao?
Nghiêm Tung bất an nói:
- Hoàng thượng nổi giận như thế, nếu như chúng ta giả vờ như không biết, sẽ khiến người càng thêm tức giận.
Lão nhỏ giọng nói:
- Nghe bảo hôm qua hoàng thượng nổi giận đá gãy cả móng chân.
- Đó là vì móng chân ông ta quái dài.
Nghiêm Thế Phiên cười khẩy, nghiêm mặt nói:
- Hiện giờ chuyện này chúng ta càng bôi càng đen, hoàng đế cũng thế, bách quan cũng vậy, đều đã cho rằng là chúng ta tiết lộ đề thi rồi. Bất kể là chúng ta tra ra kết quả thế nào, cái trái đắng này chúng ta phải nuốt xuống trước đã.
- Vậy sao còn tra?
Nghiêm Tung đúng là đã quá già, đầu óc xoay chuyển chậm chạp, không còn sự lợi hại năm nào.
- Đương nhiên phải tra.
Khuôn mặt béo phị của Nghiêm Thế Phiên ánh lên vẻ tự tin, cười nói:
- Cha cứ yên tâm, cái trái đắng này không làm chết người đâu, chẳng qua khó chịu một chút mà thôi.
- Hả?
Nghiêm Tung đợi hắn giải thích.
- Đạo lý rất đơn giản, cha cứ nghĩ đi, nếu như hoàng đế muốn trở mặt thật thì sớm đã phái quân bao vây trường thi, phái hình bộ, đại lý tự và đô sát viện tam đường hội thẩm rồi. Chứ làm sao lại dừng giữa chừng, hạ chỉ lời lẽ không rõ ràng với cha.
Nghiêm Tung gật gù:
- Điều này nói rõ hoàng thượng còn chưa muốn động vào ta, chỉ muốn cho ta một bài học?
- Đúng là thế.
Nghiêm Thế Phiên vỗ tay:
- Có câu là nhịn một chút trời yên biển lặng, lùi một bước biển rộng mênh mông. Chúng ta bị thua thiệt vố này không sao, quan trọng là chúng ta vẫn còn đứng vững. Cho nên chúng ta đưa ánh mắt vượt qua chuyện này, nhìn xa hơn, nghĩ cho tương lai.
- Ngươi muốn làm cái gì?
Nghiêm Tung không thể không thừa nhận, đầu óc của mình không theo kịp nữa, chỉ đành nghe nhi tử diễn giảng một mình.
- Tìm ra tên đầu sỏ, cho hắn đòn trừng phạt nghiêm khắc nhất.