Bước vào tháng 9, ý thu đang đậm, trong viện nhà người ta đã đầy lá rụng, một cảnh tiêu điều, nhưng viện tử của Thẩm gia lại là một cảnh tượng thích ý khác. Mấy cây táo, cây lựu và cây hồng hơi lớn tuổi hầu như trước sau đều đầy quả chín mọng, trang điểm cho đình viện thêm màu rực rỡ, thoạt nhìn cảnh đẹp không sao tả xiết, còn khiến người ta tràn ngập cảm giác vui thích như được mùa thu hoạch.
Đây còn là mùa để bọn trẻ con thoải mái vui đùa, mặc dù không thể thiếu cái miệng, nhưng đối với hài tử mà nói, loại cảm giác vui thích hái trái từ trên cây xuống mới là điều đáng để chờ mong nhất.
Tháng tám Thẩm Mặc từ cống viện trở về, mới nghỉ ngơi một ngày y liền cầm cây sào trúc chọc lung tung lên mấy chỗ rậm rạp trên cây táo. Những quả táo như hồng mã não tròn tròn sáng bóng liền như mưa rơi xuống, Thận Phân và A Cát đứng dưới tàng cây vừa la hét vừa nhảy nhót nhặt táo, cũng không quản nó có sạch sẽ hay không đã bỏ vào miệng nhai rồi.
Đợi cảm giác hào hứng trôi qua, chúng nó mới nhớ tới khóc òa lên. Bọn nha hoàn vội vàng ôm lấy xem sao, thì ra hai đứa nhóc bị táo rơi vào đầu toàn cục u...
Ngày hôm nay Thẩm Mặc lại ở nhà, cũng nên hái lựu rồi... Hai đứa trẻ nhìn những trái lựu như những cây đèn lồng nhỏ, lại sờ sờ lên đầu mình, tụi nó không khỏi tránh ra xa, không dám tới gần một bước.
Nhìn bộ dạng buồn cười của hai đứa con, tâm tình Thẩm Mặc rất dễ chịu. Y bảo Thiết Trụ dựng cho mình cái thang rồi cầm kéo leo lên cây lựu, đè lại một cành cây hướng về ánh mặt trời, tiễn xuống từng trái lựu hồng còn to hơn cả nắm tay của Thiết Trụ, khi rơi xuống tự nhiên có Thiết Trụ chụp lấy.
Bọn nhỏ chịu không nổi mấy quả màu đỏ mê hoặc lại chạy tới, chỉ vào mấy trái lựu trên cây nhốn nháo:
- Muốn quả này! Muốn quả kia!
Bầu không khí vui vẻ hấp dẩn mọi người cả nhà tới xem, Nhược Hạm đặt sổ sách trong tay xuống, Nhu Nương cũng ôm Bình Thường đang bi bô tập nói đến viện tử, người một nhà nói cười, chia cho nhau từng quả chín đỏ tươi ngọt ngào.
Thẩm Mặc đứng trên cây lựu, ngắm nhìn lão bà hài nhi của mình, lại nhìn ra ngoài sân, thấy Tam Xích đang hớt hải chạy vào. Một dự cảm bất tường xẹt qua trong lòng, y bình tĩnh nhảy từ trên cây xuống đưa cho Thiết Trụ cây kéo, còn mình chạy ra cửa, vừa lúc ra nghênh đón Tam Xích.
- Đại nhân, Yên Mậu Khanh xuất cung về nhà rồi.
Tam Xích tái mặt bẩm báo, một câu này cũng hấp dẫn lực chú ý của tất cả mọi người trong viện.
- Hoảng cái gì? - Thẩm Mặc nhíu mày quát một tiếng, rồi bảo hắn đi ra ngoài.
Đuổi Tam Xích lỗ mãng đi rồi, Thẩm Mặc như không có việc gì trở lại viện tử, ôm lấy Bình Thường, lại tiếp tục nói cười với mọi người, mãi đến giờ cơm tối cũng không có gì khác lạ.
Ăn xong cơm tối, lừa bọn nhỏ đi ngủ rồi, Thẩm Mặc mới trở lại thư phòng, ngồi trước bàn, ngây người nhìn ngọn đèn trên bàn.
Có tiếng bước chân vang lên khe khẽ, Thẩm Mặc không cần ngẩng đầu, phu thê nhiều năm nên đã sớm quen thuộc tiếng bước chân của nhau rồi. Nhược Hạm đặt vào trong tay y một chén trà, vẫn đứng ở phía sau y, đôi tay mềm mại khẽ xoa bóp đầu cho y.
~~
Thẩm Mặc nhắm mắt lại, hưởng thụ khoảnh khắc ôn tồn này, rất lâu sau đó mới nhỏ nhẹ nói:
- Xin lỗi, đã khiến nàng phải lo lắng rồi.
Nhược Hạm mỉm cười, ôm đầu y vào lòng, cười nói:
- Nói cái gì vậy, phu thê với nhau rồi còn khách khí cái gì?
- Ta muốn mọi người về Thiệu Hưng ở một thời gian...
Bỗng dừng lại mới nói:
- Bên người hai lão gia tử, không thể không có người thân mà.
Nhược Hạm trầm mặc một hồi, nhỏ giọng hỏi:
- Lẽ nào, tính mệnh người nhà đều có nguy hiểm sao?
Thẩm Mặc lắc đầu, thấp giọng nói:
- Chưa hẳn, phòng bị vạn nhất thôi, ai biết Nghiêm Thế Phiên chó cùng rứt giậu sẽ làm ra chuyện gì.
Nói rồi nhẹ nhàng kéo lấy eo thê tử ôm vào lòng, ghé miệng sát vào bên tai nàng nói:
- Vạn nhất có biến, ta là mệnh quan triều đình, họ sẽ không dám làm gì ta, nhưng nữ nhân hài tử mọi người thì nguy hiểm lắm.
Nhược Hạm lại khẽ nói:
- Chàng là mệnh quan triều đình, thiếp cũng là mệnh phụ triều đình, bọn họ cũng không dám làm gì thiếp!
- Dù sao nàng cũng phải vì bọn nhỏ, còn có Nhu Nương nữa? - Thẩm Mặc khuyên nhủ.
- Vậy để cho họ trở về đi.
Nhược Hạm nói như đinh đóng cột:
- Để Nhu Nương dẫn A Cát Thập Phân Bình Thường trở về, còn thiếp ở lại đây cùng chàng.
- Ta không cần nàng ở lại. - Thẩm Mặc lắc đầu nói.
- Vậy ở lại canh trừng chàng.
Nhược Hạm không nhượng bộ chút nào:
- Tránh để cho Tô đại gia kia thừa hư mà vào!
Mặc dù biết rõ nàng chẳng qua tùy tiện nói vậy, Thẩm Mặc vẫn ngán ngẩm nói:
- Đến lúc nào rồi còn lôi cả Tô Tuyết vào đây?
- Không phải chàng đã nói rồi sao? đối đãi với địch nhân thì phải thời khắc bảo trì cảnh giác, không thể thả lỏng chút nào!
Nhược Hạm cười đắc ý, ôm lấy cổ Thẩm Mặc nói:
- Mơ tưởng điệu hổ ly sơn nhé...
Nàng thầm nghĩ vậy mình không phải thành cọp cái rồi sao? mình cũng cười ra tiếng:
- Phi phi, mình nói cái gì vậy? cả mình cũng bị lôi vào.
Hai phu thê cười đùa một hồi, rốt cuộc không còn cảnh bi quan nữa.
- Hiện tại thế cục thế nào?
Nhược Hạm ngồi xuống nghiêm nghị hỏi:
- Sẽ liên lụy đến chàng sao?
- Nàng nói vậy là không đúng rồi.
Thẩm Mặc lắc đầu cười nói:
- Coi như là liên lụy, cũng là ta liên lụy người khác.
- Nói chính sự đi. - Nhược Hạm cũng không cợt nhả với y.
Thẩm Mặc cũng chỉ phải thu lại nụ cười, nhỏ nhẹ nói:
- Tin tức xác thực vào buổi chiều, hoàng đế ngã bệnh, Yên Mậu Khanh cũng nguyên xi đầu đuôi đi ra.
- Hai sự kiện này có liên hệ tất yếu sao? - Nhược Hạm hỏi.
- Có, thế nhưng không lớn.
Thẩm Mặc phân tích:
- Hoàng đế chỉ là thân thể bị bệnh, thần trí vẫn còn sáng suốt, hạ ra mệnh lệnh cũng có thể là lý trí... Ta phán đoán, hoàng đế bị lời nói của Yên Mậu Khanh đả động, cách nghĩ ban đầu bị áp chế mất.
- Vậy chẳng phải là nói?
Nhược Hạm gian nan nói:
- Nghiêm Thế Phiên đã ổn định lại sau lần này rồi.
- Không biết chỗ Từ các lão xử trí thế nào.
Thẩm Mặc nhắm mắt lại, hít thở sâu:
- Điều ta sợ nhất là ông ấy dần dần lui bước, ném ta ra làm con dê thế tội, đó mới gọi là bi kịch!
Nhìn chung vào lý lịch của Từ các lão, đó chính là nhẫn một bước, công đại toàn, vị lão nhân gia này có thể nhẫn mà thường nhân không thể nhẫn, cũng không phải là minh hữu khiến người yên tâm.
~~
Nửa đêm, Gia Tĩnh đế tỉnh lại, thấy Lý Phương đang ngủ gật bên cạnh mình, nhẹ giọng hỏi:
- Giờ nào rồi?
Lý Phương lập tức bừng tỉnh, xoa xoa mắt, nhìn chiếc đồng hồ Tây Dương ở gian ngoài:
- Hồi chủ tử,...đã, cũng chính là cuối giờ Sửu của chúng ta rồi ạ.
- Giấc ngủ này trẫm có cảm giác rất là dài.
Gia Tĩnh chậc lưỡi nói:
- Miệng khô quá.
Lý Phương vội vàng bưng ra "nước sôi tía tô" từ trong lò giữ ấm, rót một chén nhỏ đưa đến bên mép hoàng đế, một bên đút cho hắn uống, một bên len lén gạt lệ.
- Khóc cái gì? - Gia Tĩnh lấy khoé mắt nhìn hắn.
- Sợ khóc.
Lý Phương nhỏ giọng nói:
- Hôm nay chủ tử làm nô tài sợ quá.
- Không tiền đồ.
Gia Tĩnh nói:
- Trẫm có thần công hộ thể, sẽ không có việc gì hết, chút phản ứng hiện tại chẳng qua là biểu hiện bình thường khi phá kén, qua đoạn thời gian này rồi sẽ ổn.
Rồi cười mắng một tiếng:
- Lão già ngươi, khẳng định thừa dịp trẫm ngủ, rồi bảo mấy tên lang băm tới kiểm tra người trẫm, đúng hay không?
Lý Phương vội vàng quỳ xuống:
- Chủ tử thánh minh, đó cũng vì nô tài sợ hãi, đó nói thế nào nhỉ? À, bệnh cấp loạn đầu y!
- Rắm chó không kêu, là ngươi bệnh cấp, không phải là trẫm, sức khỏe của trẫm rất tốt.
Vì chứng minh bản thân, Gia Tĩnh còn cố duỗi cánh tay, nhưng cảm thấy trên người đau nhức như bị kim châm, cố ra vẻ vô sự nói:
- Đám lang băng cũng nói như vậy chứ.
- Nói là, đúng là nói như vậy...
Sắc mặt Lý Phương biến hóa kịch liệt một hồi, cuối cùng quỳ xuống đau khổ cầu xin:
- Chủ tử gia, cầu ngài, chúng ta nên để cho đại phu bên ngoài xem đi, nô tài thấy đám đại phu của Thái Y viện người nào người nấy gan còn nhỏ hơn chim sẻ, trách nhiệm không dám gánh, căn bản nghe không được một câu nói thật của họ!
- Trong Thái Y viện hội tụ danh y toàn quốc, họ đều nói không có việc gì rồi, còn có cái gì mà lo lắng hả?
Vừa nghe thuận ý, "lang băm" lập tức biến thành "danh y", Gia Tĩnh đế bỉu môi nói:
- Lẽ nào bên ngoài còn có đại phu lợi hại hơn sao?
- Có!
Lý Phương gật đầu nói:
- Không biết bệ hạ còn nhớ Lý Thời Trân không?
- Lý Thời Trân?
Gia Tĩnh nhíu mày suy nghĩ một hồi:
- Là Lý thái y năm đó chê chức quan không làm đó sao?
- Trí nhớ của bệ hạ rất tốt, chính là hắn.
Lý Phương cười nói:
- Hắn hiện đang ở nhà Thẩm ti nghiệp, người này...
- Người này y thuật không ra gì phải không?
Gia Tĩnh bĩu môi nói:
- Trẫm nghe các thái y đánh giá về hắn cũng không cao.
- Cùng nghề là oan gia đó, bệ hạ.
Lý Phương cười nói:
- Huống chi Lý thái y dám can đảm chủ động rời khỏi Thái Y viện, đương nhiên đắc tội với đám lão thái y kiêu ngạo đó rồi.
Rồi vươn ngón cái nói:
- Người này rất khó lường, ở bên ngoài không biết đã trị dứt bao nhiêu nghi nan tạp chứng, có tiếng Đại Minh thần y, đã không người không biết rồi!
- Trẫm thì không biết...
Gia Tĩnh phản bác một câu rồi lại cười gượng nói:
- Nhưng nghe ngươi nói vậy, hình như người này cũng rất thú vị, không bằng dẫn tới để trẫm xem sao, coi như giải buồn cũng được.
- Vâng.
Lý Phương thầm nghĩ sĩ diện quá đi mất, mời người đến xem bệnh mà còn nói muốn gặp người ta. Nhưng mà còn may, chưa có ngốc như Thái Hoàn Công*...