Một đường miên man suy nghĩ, bất tri bất giác đã đến trước Ngọc Hi cung. Trần Hồng ra nghênh tiếp, nhỏ giọng nói:
- Các lão tiểu các lão sao trên người ướt hết thế này.
Nghiêm Thế Phiên đỡ phụ thân đi xuống kiệu, nhỏ giọng mắng:
- Tại thời tiết quỷ này!
- Nhanh vào sưởi ấm đi.
Trần Hồng khẽ nói:
- Bệ hạ còn đang bận, các lão tiểu các lão đợi ở nhĩ phòng một lát đi.
- Đa tạ trần công công.
Nghiêm Tung khẽ gật đầu:
- Hiện tại không phải là lúc bệ hạ tụng niệm à?
- A, trong lòng bệ hạ có chút buồn phiền.
Trần Hồng nhỏ giọng nói:
- Đang hỏi thần linh.
Rồi dùng kẹp bỏ thêm mấy cục than vào chậu than, lại sai người bưng tới hai chén canh gừng đường đỏ cho Nghiêm thị phụ tử để cho bọn họ uống khi còn nóng.
Nghiêm Tung lại nói cảm tạ. Trần Hồng khom người lui ra. Ngay thời khắc bấp bênh này, hắn có thể trốn xa một chút thì nên trốn xa một chút.
Bưng bát canh gừng, Nghiêm Tung một bên từ từ uống, một bên đưa ánh mắt hướng về viện tử, quét qua mỗi một viên ngói quen thuộc, cuối cùng rơi vào cây hòe cổ chính giữa Ngọc Hi cung, cây đó có người nói đã có hơn 1000 năm lịch sử.
Vì phòng bị thích khách, trong cung trồng rất ít cây, những cây vừa cao vừa to như "công khanh sĩ đại phu" thì càng hiếm. Nó yên lặng đứng ở đó, im ắng nhắn nhủ sự cao quý và uy nghiêm của mình, lại như một vệ sĩ trung thành, hoặc là người hầu trung tâm, mỗi ngày mỗi đêm thủ hộ bên ngoài Ngọc Hi cung, rất được Gia Tĩnh hoàng đế yêu thích.
Hơn nữa Gia Tĩnh hoàng đế lại rất thích gắn liền cây hòe cổ này với Nghiêm Tung, thường hay nói đùa: "Hai các ngươi thật giống nhau, đều già, đều trung thành tận tâm!" Thậm chí khi hứng lên còn hừa hẹn với lão: "Chỉ cần cây hòe cổ này không chết, Nghiêm gia ngươi sẽ vĩnh viễn thịnh vượng."
Cho nên Nghiêm Tung rất lưu ý cái cây này, mỗi lần tới đều tỉ mỉ ngắm nó hồi lâu, mỗi lần thấy nó dù trải qua trăm nghìn năm tháng thương tang, nhưng vẫn lá xanh cành rậm đầy sức sống, trong lòng lão vô cùng thỏa mãn, giống như nó chính là sự tượng trưng cho mình.
Nhưng lúc này nhìn nó, lá xanh um đã bị bị gió thu thổi rụng lả tả, mấy nhánh cây to lộ vẻ sù sì khó coi, nhìn qua không khác gì một cây héo rũ.
"Ài..." Nghiêm các lão xúc cảnh sinh tình, cảm giác thê lương càng tăng lên, lão không tự chủ được vuốt ve chòm râu trắng ngần của mình, cười khổ một tiếng, thầm nghĩ: "Cũng không biết sang năm còn nảy mầm mới được không..."
- Hôm nay cha sao vậy? thấy thở dài hoài thôi. - Nghiêm Thế Phiên rốt cuộc nhịn không được nhỏ giọng hỏi.
"Ài..." Nghiêm Tung lại khẽ than một tiếng, khẽ giọng:
- Cha có dự cảm không tốt, hình như lần này, hai cha con chúng ta sẽ không dễ quá quan...
Nghiêm Thế Phiên không tin, lắc đầu:
- Không có đâu? vài chục năm rồi, bao nhiêu thời khắc nguy nan, phụ tử chúng ta không phải đều vượt qua được sao?
Nghiêm Tung nhìn con trai, lắc đầu nói:
- Xưa khác, nay khác rồi...
Thoáng dừng lại, như thể lẩm bẩm:
- Nào có cây già không khô, nào có vua không quên?
- Làm gì nghiêm trọng vậy?
Nghiêm Thế Phiên ừng ực một hơi uống cạn canh gừng, lau miệng rồi nói:
- Con thấy thái độ của hoàng thượng vẫn là che chở chúng ta, có thể thấy được sự tình cũng không xấu như tưởng tượng, có phải cha đã suy nghĩ nhiều rồi không?
- Có lẽ là ta suy nghĩ nhiều...
Nghiêm Tung đặt canh gừng xuống, thở dài một tiếng xa thẳm:
- Ài, mặc cho số phận đi...
~~
Bên trong Ngọc Hi cung, Gia Tĩnh hoàng đế đầu đội Hương diệp quan, mặc Bát quái bào, đang vẻ mặt nghiêm nghị nhìn Lam thần tiên trên đài, lúc nãy hắn đã giao câu hỏi ho Lam Đạo Hành, cũng đã đốt lên cho Tử Cô thần, hiện tại đang chờ thần tiên lấy về.
Chỉ thấy Lam Đạo Hành đi chân trần, xỏa tóc, như động kinh trên kê đài múa may như thần quỷ. Tay phải trong ống tay áo thì lại thuần thục mở ra phong thư đã đánh tráo, nương theo động tác khoa trương liếc thấy câu hỏi của Gia Tĩnh -- "Đệ tử chân thành kính trời, hơn mười năm như một ngày, không dám có chậm trễ, vì sao trời không chịu ban cho cho đệ tử giang sơn mưa thuận gió hoà, ban cho đệ tử thần dân an bình?" đại ý của hoàng đế chính là ta thờ phụng trời xanh như thành kính một thiên tử, vì sao ông trời không ban cho ta cuộc sống ngày lành tháng tốt chứ?
Lam Đạo Hành suy nghĩ, thì ra là đang phát tiết nỗi buồn khổ trong lòng à, trong lòng không khỏi lộp bộp. Hắn biết cơ hội mà mình chờ đợi đã đến rồi. Vừa nghĩ vậy, người hắn liền run kinh khủng hơn, cũng may bản sự chính là đang khoa tay múa chân lung tung nên cũng không sợ lộ tẩy.
Nhưng trong mắt Gia Tĩnh thì hôm nay thời gian Lam thần tiên câu thông dài hơn bình thường, hoàng đế còn tự mình giải thích hộ hắn: "Xem ra vấn đề này thần tiên cũng không dễ trả lời..."
Lam Đạo Hành suy nghĩ rất lâu, rốt cuộc có được chủ ý, trong lòng thầm cắn răng nghĩ: "Cm cứ liều như vậy đi!" rồi đột nhiên thi pháp phù kê!
Gia Tĩnh thấy kê bút rốt cuộc rung lên tại sa bàn, hắn liền mở to hai mắt nhìn, thở mạnh cũng không dám, nhìn chằm chằm vào chữ viết hiện ra, trong lòng lẩm nhẩm theo từng chữ một: "Hiền... bất... năng... tận... dụng... bất... tiếu... bất... thối... nhĩ..."
Đợi kê bút dừng lại, 10 chữ to liền thình lình hiện ra trước mắt: "Hiền bất năng tận dụng, bất tiếu bất thối nhĩ!" khi phiên dịch ra thì chính là nói, ngươi trị quốc không dùng nổi hiền nhân, còn không đuổi đi kẻ xấu, cho nên quốc gia mới bị báo ứng này.
Gia Tĩnh xem xong thì trầm mặc một lúc, lại viết xuống một câu hỏi: "Kẻ xấu xa nào đã gây trở ngại cho giang sơn Đại Minh ta?"
Sau khi Lam Đạo Hành nhận được liền thay thần tiên hồi đáp: "Có một người to mọng, mù một mắt, què một chân, hôm nay sắp cầu kiến bệ hạ, người này mặc dù giỏi giang có tài, nhưng hàm hếch, có tướng khắc quân. Dùng người này, sợ rằng bất lợi với hoàng vận..."
Văn võ cả triều tướng mạo thiên hình vạn trạng, nhưng độc nhãn què chân mập mạp chỉ có một, đó chính là Nghiêm Thế Phiên con trai của Nghiêm các lão, đối với điểm này tự nhiên trong lòng Gia Tĩnh Đế biết rõ ràng. Mặc dù hắn mê tín tới cực điểm, cũng không phải là đầu đất không có ý nghĩ, hắn lập tức hỏi ngược lại: "Nếu kẻ xấu này khắc thiên tử, sao thượng đế không giết chết nó?" người này đáng giận đến vậy, sao ông trời không giáng lôi đánh cho nó chết?
Phản ứng của Lam Đạo Hành cũng rất nhanh, viết ra mấy câu "thần thoại" trên sa bàn: "thượng đế cức chi, tắc ích dụng chi giả cữu, cố phất cức dã, nhi dĩ chúc nhữ." nếu như để ta xuất thủ, đó chính là sai lầm của ngươi, cho nên ta mới để cơ hội lại cho ngươi...
~~
Xem quẻ xong, tâm tình của Gia Tĩnh lại càng buồn bực hơn, hắn trở lại Tinh xá ngồi, niệm mấy lần [Thanh tâm quyết] nhưng vẫn bực bội không yên, hắn đành phải đứng dậy đi tới đi lui, còn sai người mở cửa sổ mà mùa hè cũng không nỡ mở.
Lý Phương thấy tâm tình vua không tốt thì nào dám chậm trễ, vội vàng bảo đám tiểu thái giám mở ra cửa điện. Cửa vừa mở ra thì gió chợt thổi lớn, mang theo tiếng rít ùa vào điện, đập vào cửa sổ vang lên lách cách, màn che trong điện cũng bay tứ tán, một cái ghế bị thổi ngã, bình sứ cũng bị đổ vỡ tan tành trên mặt đất.
Lý Phương thấy màn che thi thoảng cũng quét tới người hoàng đế, hắn cũng chả để ý đến chỉ huy, vội vàng chạy tới túm lấy nó trong tay. Nhìn màn che phần phật tung bay khắp gian phòng, hắn vội vàng nói:
- Đóng, đóng hết cửa điện lại.
Bọn thái giám hứng gió, hớt hải chạy ra ngoài cố gắng đóng cửa điện lại.
- Đừng đóng.
Gia Tĩnh lại thản nhiên nói:
- Cứ mở thế đi, để cho trẫm được mát...
Lý Phương đành phải hạ lệnh:
- Giữ chặt cửa và cửa sổ được rồi, đừng để phát ra động tĩnh, thêm vài người nữa qua bó chặt lại màn che nhanh!
Gia Tĩnh mắt lạnh nhìn các cung nhân bận rộn trong đại điện, đột nhiên hỏi:
- Ngày hôm nay có ai cầu kiến không?
Lý Phương vẫn ở bên trong cùng hoàng đế nên không biết tình huống bên ngoài, nghe vậy vội nói:
- Đi ra ngoài hỏi xem hôm nay có ai cầu kiến không?
Một tiểu thái giám vội vàng hứng gió chạy ra ngoài, nhưng va phải Trần Hồng tại cửa.
- Ai u, nhẹ chút.
Trần Hồng tính tình không tốt, cực kỳ nghiêm khắc đối với phía dưới, nhưng giờ không phải là lúc phát tác, hắn cũng chỉ quát một câu, rồi thi lễ với hoàng đế ở bên trong:
- Chủ tử, phụ tử Nghiêm các lão cầu kiến...
Gia Tĩnh và Lý Phương nghe vậy thì đồng thời thầm than một tiếng: "phù kê nãy chuẩn thật"!